Editor: May
Cô ôm chặt chăn mền, nhìn chằm chằm bóng đêm âm trầm ngoài cửa sổ, giữa lông mày nhu hòa điềm đạm, chậm rãi treo lên chán nản nhàn nhạt: "Nếu như hôm nay, không có nhất thời xúc động, hỏi Tô..."
Nói đến đây, Tống Thanh Xuân nói lắp một chút: "... Thích sạch sẽ là người mình muốn tìm, liền tốt rồi ..."
Dù hôm nay, anh nói lời tàn nhẫn như vậy với cô, nhưng lời nói đã đến bờ môi của cô vẫn không thể nào mắng anh một câu "Tô biếи ŧɦái" .
"Nếu như thế, mình liền có thể giống như trước làm phiền anh ta đón đưa mình tan việc, phiền toái anh ta mang mình đi công ty..."
"Nhưng hiện tại..."
Tống Thanh Xuân chậm rãi nhắm hai mắt lại, làn môi không một tiếng động dùng sức mím một chút, không có thốt ra nữa.
... Hiện tại, cô đã biết anh tốt với cô là vì thương hại, tự tôn của cô lại không cho phép cô đi làm phiền anh.
Tống Thanh Xuân phát hiện đáy lòng mình lại xuất hiện loại đau đớn buồn bã kia, rất nhỏ nhặt, lại rất dầy đặc, đau đến hô hấp của cô đều đi dừng lại theo.
Đêm khuya yên tĩnh, cô chỉ lo thương cảm, lại chưa từng ý thức được, vì sao cô lại thương cảm như thế.
Cô có nhiều bạn bè có thể làm phiền như vậy, nhưng vì sao cứ luôn bởi vì không thể làm phiền anh mà thương cảm?
-
"Không sợ, không sợ, Tống Thanh Xuân, không sợ, không sợ, không phải sợ..."
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng tựa vào trên ghế sofa da thật kiểu Âu, nghe Tống Thanh Xuân bởi vì chôn đầu ở trong chăn đệm, khiến tiếng lẩm bẩm có vẻ hơi mơ hồ không rõ, tầm mắt nhìn chằm chằm một chiếc đèn hiện đại đặt bên trái dưới đất, trở nên hơi mơ hồ.
Lúc ban đầu, anh còn đếm rốt cuộc cô nói mấy lần "Không sợ", đếm tới cuối cùng, chính anh cũng đếm không hết, thẳng đến khi ngữ khí của cô có chút thổn thức tiếc nuối nói ra câu kia: "Nếu như thế, mình liền có thể giống như trước làm phiền anh ta đón đưa mình tan việc, phiền toái anh ta mang mình đi công ty..." Tâm anh, đột nhiên giống như bị vật gì đó hung hăng níu chặt, đau đớn khiến anh không thể thở nổi.
Lời nói tàn nhẫn vô tình ngày đó của anh, hoàn toàn ngăn cản gần gũi thật vất vả mới có được giữa anh và cô.
Tốt đẹp như thế, giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, cuối cùng vẫn là điêu linh đổ nát .
Một câu "Tô Chi Niệm, có thể làm phiền anh..." của cô, anh còn chưa nghe đủ, nhưng lại không nghe được nữa.
Thật ra anh không nên thương cảm, dù sao đây là cục diện anh tự tay tạo thành, cũng là ước nguyện được đền bù của anh, cục diện nguyện thấy nhất.
Nhưng anh vẫn khắc chế không được, rất khổ sở, anh rất hy vọng, có thể được cô làm phiền cả đời.
Nhưng anh biết, kết cục câu chuyện, người bên cạnh cô, cuối cùng sẽ không phải là anh.
-
Ngày hôm sau, Tống Thanh Xuân bị đánh thức vì chuông báo, cô rời giường, rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị tốt bữa sáng, lúc lên lầu gọi Tô Chi Niệm ăn cơm, vừa lúc là bảy giờ, thời gian tự do của cô.
Tống Thanh Xuân gõ gõ cửa, đứng ở trước cửa, nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Phía sau cửa rất an tĩnh, không có người đáp lại, cô cho rằng Tô Chi Niệm còn chưa tỉnh ngủ, liền trở về phòng ngủ của mình.
Từ đầu cô đã không muốn đi xa, cho nên chỉ lấy ví tiền và điện thoại di động, nhét vào trong túi xách, liền ra phòng ngủ lần nữa.
Trước khi xuống lầu, cô lại dán lên cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm một mảnh giấy nhỏ.
Tống Thanh Xuân đứng ở cửa trước, trước khi mang một đôi giày cao gót, lại nghĩ hiện tại thời gian còn sớm, cửa hàng và siêu thị đều còn chưa mở cửa, địa phương cô chỉ có thể đi, chính là vườn hoa phía sau tiểu khu, do đó liền đổi một đôi giày đáy bằng, nghĩ có thể đi vào trong đó chạy bộ.