Editor: May
"Giấu người kia ở trong hồi ức, nguyện bây giờ em trôi qua hạnh phúc an ổn..."
Khi anh nghe được những câu này, mi tâm nhẹ nhàng nhăn một chút.
"Nếu như lại gặp nhau vào lúc hoàng hôn, phải chăng em có còn nhớ được ánh mắt của anh..."
Tô Chi Niệm nghe đến đó, cuối cùng lấy lại thần trí từ trong suy tư, tiếng chuông này, là tiếng chuông anh thiết lập riêng cho Tống Thanh Xuân.
Cô lại có thể gọi điện thoại cho anh?
Tim Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động.
"Giấu người kia ở trong trí nhớ của anh, có em, tuổi trẻ của anh mới xem như hoàn chỉnh, cảm ơn em đã từng nghiêm túc, cho anh biết yêu một người sẽ phấn đấu quên mình..."
Tô Chi Niệm tốn sức lấy điện thoại di động ra từ dưới ghế ngồi, tiếng hát tới đây đột nhiên im bặt, sau đó trên màn hình sáng lên cuộc gọi cắt đứt.
Tô Chi Niệm nhanh chóng mở khóa, gọi lại một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, điện thoại vừa tiếp thông, liền bị cắt đứt, anh gọi lại, nhưng là "Số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể nghe máy".
Điện thoại di động hết pin à? Sao lại đột nhiên cắt đứt chứ?
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại một chút, bất giác liền bắt đầu lắng nghe âm thanh của Tống Thanh Xuân, nhưng mà anh tìm một lúc lâu cũng không tìm được âm điệu quen thuộc kia, ngược lại nghe thấy một tiếng "ầm", giống là âm thanh rơi xuống nước, theo sau là tiếng rì rào giọt nước rơi vào mặt nước truyền tới.
Là vật gì rơi vào trong nước sao?
Tô Chi Niệm theo bản năng quay đầu, xuyên qua kính chắn gió, nhìn mặt hồ một chút.
Mặt nước một màu đen kịt, không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể nhìn thấy nơi thuyền không xa, đèn l*иg màu đỏ lung lay.
Vào lúc Tô Chi Niệm chuẩn bị lắng nghe âm thanh của Tống Thanh Xuân lần nữa, bên tai anh chui vào một tiếng hô thê lương: "Cứu mạng..."
Là truyền tới từ trên mặt nước, chẳng lẽ tiếng "ầm" vừa rồi là có người rơi xuống nước?
Ý nghĩ trong đầu Tô Chi Niệm còn chưa ổn định, liền nghe thấy một tiếng "Cứu mạng..." lần nữa, lần này Tô Chi Niệm nghe được càng rõ ràng. Trong nháy mắt, sắc mặt anh không còn huyết sắc, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, liền nhảy xuống xe, đến xe cũng không khóa, liền chạy tới bờ hồ.
"Cứu mạng... Cứu mạng..." Tiếng kêu cứu không ngừng truyền tới từ trên mặt nước.
Tô Chi Niệm xuống xe, càng lắng nghe cẩn thận.
Người rơi xuống nước, thật sự là Tống Thanh Xuân...
Tô Chi Niệm vọt tới bờ hồ, đôi mắt nhìn hai bên trái phải, sau đó liền kích động nôn nóng chạy tới vị trí thuyền dọc theo bờ hồ, chờ đến khi anh cách gần tiếng hô của cô vừa đủ, liền cởi giày ra, không có chút do dự và chần chờ nào, mí mắt cũng không chớp một cái liền thả người nhảy vào trong hồ, nhanh chóng bơi qua chỗ Tống Thanh Xuân phát ra âm thanh.
Anh có thói quen tập thể hình, mỗi tuần đều sẽ đi bơi hai lần, cũng từng bơi ở trong biển với Đường Nặc, kỹ năng bơi rất tốt, nhưng nhảy vào trong nước hồ lạnh buốt, thân thể anh vẫn nhịn không được run cầm cập một chút, cho dù như thế, lại không có ảnh hưởng đến tốc độ của anh, nhất là khi tiếng cầu cứu của cô càng lúc càng yếu ớt, tốc độ của anh cũng trở nên càng lúc càng nhanh.
Khi anh cách cô khoảng 100 mét, cuối cùng mượn ánh đèn neon nơi xa, thấy bóng dáng của cô trên mặt hồ, lúc đó cô chỉ còn lộ đầu ở trên mặt nước, anh tăng tốc độ, nhưng cô vẫn chìm xuống nước trong lúc anh đang tiến đến gần.