Sắp đến giờ cơm trưa, Nghiêm Ngôn chợt nhớ ra điều gì, nói: “Cháu có đem chút đồ đến tặng chú cùng dì mà để quên trên xe”
“Tới được rồi còn mang quà cáp làm gì” Bố Tô ngay lập tức suýt xoa
“Mua cũng đã mua để cháu đi lấy” Nghiêm Ngôn vờ phải ra khỏi cửa, kết quả mẹ Tô gọi Nghiêm Ngôn trở lại: “Hôm nay bên ngoài trời rất nắng, ra đó phơi nắng không tốt lắm, bảo Tiểu Mễ đi lấy được rồi”
Lời vừa dứt liền hướng sang Tô Tiểu Mễ nằm gác chân xem TV, nói: “Tiểu Mễ, nhanh giúp Nghiêm Ngôn ra ngoài xe lấy đồ vào”
” Hôm nay bên ngoài trời rất nắng, ra đó phơi nắng sẽ đen mất” Tô Tiểu Mễ không động đậy trả lời.
“Bảo con đi thì con đi đi” Bố Tô quả thực cảm thấy con trai biểu hiện như vậy trước mặt người ngoài thật mất mặt( T/g: Bình thường cậu ta ở nhà Nghiêm Ngôn còn làm nhiều chuyện mất mặt hơn nữa cơ đấy)
Ngay cả bố Tô cũng mở miệng Tô Tiểu Mễ còn có thể nói gì, biết điều ra ngoài xe xách vào, một túi hạng sang gồm đồ trang điểm cùng mấy chai rượu ngon, Tô Tiểu Mễ cảm thấy mấy món này quá tầm thường nhưng những thứ tầm thường này lại làm bố mẹ cậu mừng rỡ miệng cười toe toét, không ngừng khen ngợi Nghiêm Ngôn, không chỉ vậy bố Tô còn chủ động gắp thức ăn Nghiêm Ngôn, không ngờ Nghiêm Ngôn bình thường chẳng nói chẳng rằng cũng biết xử xự quá đi chứ, cái miệng ngọt sớt khiến bố mẹ cậu như bị trúng bùa mê.
Mẹ Tô cũng chẳng hơn ở bên cạnh than ngắn thở dài : “Đáng tiếc nhà bác không có con gái, có con gái thì tốt biết mấy, bác nhất định đem nó gả cho con” Trong lúc nói vô cùng tiếc hận nhìn khuôn mặt Tô Tiểu Mễ, hối hận không thể biến Tô Tiểu Mễ phụ nữ.
“Để con cưới con trai bác không được sao” Nghiêm Ngôn chỉ đùa giỡn chọc hai người nọ vui vẻ, thần kinh bọn họ tương đối mạnh nào nghĩ đến mấy chuyện nhạy cảm kia, đương nhiên cũng không nghe ra ý nghĩa sâu sa bên trong, chỉ có mỗi Tô Tiểu Mễ có tật giật mình, nghe thấy liền phun hết cơm trong miệng ra ngoài.
Mẹ Tô cau mày mắng: “Tô Tiểu Mễ, ăn cơm sao không biết giữ vệ sinh hết vậy, thật mắc cở chết người. Tiểu Ngôn, con đừng trách nó, thằng nhóc này nó luôn ngốc thế đấy” Ngay cả danh xưng cũng trở nên thân mật.
“Không sao, cháu cũng đã quen”
“Dì thật muốn có một đứa con trai vừa cao, vừa đẹp trai, vừa thông minh, học tập tốt lại biết kiếm tiền.” Mẹ Tô quả thực tìm không ra một khuyết điểm nào trên người Nghiêm Ngôn, âm thầm tiếc nuối, tại sao không thể có đứa con như Nghiêm Ngôn vậy chứ.
Bố Tô ở bên cạnh tiếp lời: ” Tài nghệ đánh cờ cùng hiểu biết không tồi, chẳng như bác cùng thằng nhóc Tiểu Mễ này, không có biện pháp câu thông cũng không biết di truyền từ người nào”
Bỗng nhiên Tô Tiểu Mễ cảm thấy ngôi nhà này cậu không có lập trường mở miệng. Nghiêm Ngôn chiếm đoạt cậu còn chưa đủ, còn muốn chiếm cả gia đình cậu.
“Tiểu Ngôn, nếu có thể buổi tối ở lại nơi này đi, dì có rất nhiều chuyện muốn hỏi con”
Hỏi qua hỏi lại cũng chỉ mấy vấn đề tình cảm vớ vẫn, Tô Tiểu Mễ khinh bỉ nghĩ, sau đó nhìn Nghiêm Ngôn nháy nháy mắt, ý bảo Nghiêm Ngôn không nên đồng ý, nào ngờ Nghiêm Ngôn lại gật đầu: “Được ạ, dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì làm, cháu cảm thấy sống ở nơi này rất thoải mái”
“Thế buổi tối cháu ngủ ở phòng Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, con ngủ ghế sa lon trong phòng khách đi”
Lần này Tô Tiểu Mễ kiên quyết không nghe: “Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả” Thật ra cậu cũng không dám ở trước mặt bố mẹ yêu cầu ngủ cùng phòng Nghiêm Ngôn.
“Bằng mẹ là mẹ của con, Tiểu Ngôn người ta là khách, con xem lại mình đi, chỉ mới ngủ ở đây một đêm con đã la ó đến vậy, vậy con ngày ngày ở trong nhà Tiểu Ngôn thì thế nào, con, sao con không hiểu chuyện gì hết vậy”
Lại ăn mắng một chập, Tô Tiểu Mễ bắt hoài nghi thật ra cậu không phải con trai ruột của bọn họ.
Cả một buổi chiều, Nghiêm Ngôn cùng bố Tô hết hút thuốc nói chuyện lại chuyển sang đánh cờ, thỉnh thoảng lại cùng mẹ Tô trò chuyện, ba người quả thực vui vẻ hòa thuận. Ngay cả Tô Tiểu Mễ vốn muốn ngồi cạnh Nghiêm Ngôn cũng bị mẹ Tô gạt sang một bên, mà mẹ Tô cùng Tô Tiểu Mễ đều có tật nói rất nhiều, Nghiêm Ngôn lại có thể cùng bà nói chuyện cả buổi. Tô Tiểu Mễ nhìn thấy liền đỏ mắt, lúc ở chung một chỗ với cậu sao không thấy nói nhiều như vậy, thật quá đáng.
Đợi đến đêm khuya vắng lặng, trăng thanh gió mát, trong phòng khách có một người đột nhiên mở mắt lóe ra ánh sáng lạnh giống như chồn tinh, vễnh tai nghe ngóng chung quanh có động tĩnh gì hay không, sau đó kiễng mủi chân lén lén lút lút đến cửa phòng bố mẹ áp tai vào cửa phòng, sau khi xác định bên trong có âm thanh nói chuyện, bóng người kia mới từ phòng ngủ bố mẹ chuyển qua cửa phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng mở cửa lẻn chui vào.
“Ngôn, em tới đây”
Qủa thật cứ như ông già dê thường thấy trong phim, hô lên một tiếng liền nhào tới trên giường, trực tiếp nằm thẳng trên người Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn bị một vật nặng đè cho thở không nổi tỉnh lại, không cần mở mắt cũng biết ai, cắn răng mắng khẽ: “Nhích ra cho anh”
Tô Tiểu Mễ từ trên người Nghiêm Ngôn trượt đến bên cạnh hắn, chui tọt vào trong chăn, bên trong đã được nhiệt độ người Nghiêm Ngôn làm cho thật ấp áp, nhớ lại cùng Nghiêm Ngôn nằm trên chiếc giường này cũng đã là chuyện hơn một năm trước kia.
“Ngôn~ anh thật hư, cả ngày hôm nay anh thật lạnh nhạt với em, nói chuyện với bố mẹ lại cười rôm rả, hại bố mẹ cũng vắng vẻ em, người ta cô đơn một mình không ai để ý, thật tịch mịch a”
“Em thì biết cái gì, đó là chính sách lấy lòng của anh, em cũng sắp tốt nghiệp bởi vậy anh muốn trước lúc em tốt nghiệp hoàn thành việc lấy lòng bố mẹ em, trước hết làm bố mẹ em thích anh, sau này có việc cũng đỡ khó khăn hơn, đem con trai mình giao cho người đàn ông đáng tin, còn hơn giao cho một người đàn ông xa lạ đúng không”
“Em không muốn ở cùng người đàn ông xa lạ nào đâu, không ngờ thằng nhóc cậu giảo hoạt thật, tính toán đâu vào đấy” Tô Tiểu Mễ cuộn mình trong chăn hắc hắc vui mừng
“Đem hi vọng đặt trên người em, không bằng tự anh giải quyết còn tốt hơn”
“Ý của anh, chờ sau này em tốt nghiệp, anh sẽ đoạt em khỏi tay bố mẹ?”
“Chưa chắc chắn đâu, nếu em không nghe lời, anh sẽ trả hàng”
“Em không phải luôn ngoan ngoãn nghe lời anh nói sao?” Tô Tiểu Mễ giống như tiểu Cẩu bám riết, chỉ thiếu chút nữa le lưỡi cùng vẫy đuôi.
“Nếu nghe lời thì ra ngoài ngủ ngay cho ông đây” Nói xong Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đẩy xuống dưới giường.
Tô Tiểu Mễ ôm chặt lấy Nghiêm Ngôn không chịu buông: “Đừng mà, cho em ngủ cùng đi”
“Đi ra ngoài cho anh, đừng có phá hỏng đại sự của người ta” Nghiêm Ngôn không cho cự tuyệt.
Đêm khuya vắng lặng, trăng thanh gió mát, Tô Tiểu Mễ bị đuổi khỏi gian phòng chính mình, đành phải lần nữa quay trở lại sofa nhỏ, cô đơn ngủ thϊếp đi, không ngờ Nghiêm Ngôn lại tuyệt tình như vậy.
Mặc dù Tô Tiểu Mễ cảm thấy Nghiêm Ngôn làm vậy đều vì lấy đại cục làm trọng, nhưng tại sao những ngày kế tiếp, chỉ cần là chủ nhật Nghiêm Ngôn rãnh rỗi liền chạy đến nhà cậu. Như vậy thời gian cả hai ở chung không phải càng bị giảm bớt sao, Tô Tiểu Mễ không vui nhưng chỉ có thể dõi đôi mắt trông mong nhìn về nơi xa.