Đạo Tâm: Những Điều Chưa Kể Của Đạo Tình

Chương 2

Chương 2: Truy đuổi
Hai con người, hai số phận, hai cuộc đời riêng thế nhưng giữa họ lại có điểm chung. Họ đều là những siêu trộm hàng đầu thế giới. Họ thích phiêu lưu, ưa sự tự do. Họ như những cơn gió. Dù có là gió nhưng vạn vật luân hồi. Có là gió thì cũng phải có một chốn dừng chân. Ly Tâm đã tìm được bến đỗ dừng chân, tìm được hạnh phúc cả đời của mình. Thế còn Tùy Tâm?

Dù bị Tổ chức ăn trộm truy sát nhưng cũng may cô phúc lớn mạng lớn thoát được. Sau khi đã ổn định, Tùy Tâm bắt đầu tìm kiếm người bạn đồng hành của mình. Cô cũng có nghe nói bên cạnh Tề Mặc xuất hiện một người phụ nữ tên Ly Tâm. Nhưng cô tin chắc rằng đó chắc chắn không phải người chị em đã vào sinh ra tử cùng mình. Có hai lý do để cô khẳng định điều đó. Thứ nhất Tề Mặc là lão đại đứng đầu hắc đạo, có lý nào lại thiếu thuộc hạ nên hắn đâu có lý do để giữ Ly Tâm lại bên mình. Thứ hai, với một người luôn ưa phiêu lưu như Ly Tâm thì đó quả là một điều không tưởng. Muốn giữ cô ở một chỗ đã khó chứ đừng nói muốn cô làm đầy tớ của người khác.

Chỉ đến khi biết tin hôn lễ của Tề Mặc thì cô mới bừng tỉnh. Người cô cần tìm hóa ra lại là phu nhân của Tề Mặc, chủ mẫu của Tề gia. Cô đúng là không có bản lĩnh đòi người từ tay của Tề Mặc, còn là vợ hắn nữa. Chắc chắn chỉ có một khả năng là cô phải ở lại bên Ly Tâm. Dĩ nhiên sẽ không có chuyện đó xảy ra, cô vẫn còn muốn sống tự do thêm vài ba năm nữa. Huống hồ bây giờ Ly tâm đã có gia đình riêng của mình, cô có đến thì cũng chỉ là người thừa. Cô không mong gì nhiều, chỉ cầu Ly Tâm hạnh phúc đã là viên mãn rồi. Bây giờ đã không còn gì vướng bận, cô dã có thể có cơ hội thực hiện giấc mơ từ lâu của mình rồi. Từ lâu cô đã mong có thể du lịch vòng quanh thế giới. Không phải là cô chưa từng được đi vòng quanh thế giới mà là khi đó cô chỉ là đang đi làm nhiệm vụ cùng Ly Tâm mà thôi, làm sao còn có thời gian để ý đến những thứ xung quanh nữa.

Điểm xuất phát không đâu khác ngoài nơi cô suýt bỏ mạng - Hồng Kông. Có thể nói bây giờ ngoài tính mạng thì cô cũng chẳng có gì ngoài tiền. Số tiền cô kiếm được khi vẫn còn trong Tổ chức cùng nghề tay trái đủ để cho hàng vạn kẻ lóa mắt thèm thuồng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Đã ba năm trôi qua. Hầu hết các địa điểm du lịch đẹp đều có dấu chân của cô. Điểm đến tiếp theo cũng là nơi xuất phát.

Hồng Kông được mệnh danh là hòn ngọc quý của phương Đông. Tại nơi này thì bar, vũ trường, cashino...không lúc nào ngớt khách. Ban ngày đã thế huống hồ ban đêm. Nơi này quả là Thiên đường chốn nhân gian ngoài Las Vegas.

Nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 23h. Giờ này không khó đẻ kiếm khách sạn nhưng với một người như cô thì lại khó. Thân thế của cô đến giờ cô vẫn còn không rõ thì làm sao mà khai báo chứng minh nhân dân thật được. Thêm chút tiền thì không khó nhưng cô lại không muốn nổi bật. Ở cái nơi chỉ sơ sẩy một chút là chết thì cô - miếng thịt béo bở như vậy có lý nào lại thoát được. Đành tìm bừa một nơi yên tĩnh để ngủ vậy. Phải vất vả lắm Tùy Tâm mới tìm được một nơi không ồn ào hay chính xác là không có tiếng động. Đó là một con hẻm nhỏ dẫn vào một nhà kho bỏ hoang đã lâu. Nơi đây tồi tàn như vậy nên đương nhiên không có người sinh sống.

Tắt máy xe, khóa cửa, Tùy Tâm đang chuẩn bị đi gặp Chu Công*thì “ Vụt “ - Một cái bóng đen lướt qua mũi xe. Cô không phải người mê tín nên không tin vào ma quỷ. Hơn cả cô tin vào bản thân mình, đôi mắt của cô đã qua huấn luyện nên cô có thể khẳng định đó là một con người, cụ thể là một người đàn ông.

Cô đang phân vân có nên xuống xe vào đó xem không thì đã nghe thấy tiếng đuổi gϊếŧ từ xa. Cô vội mở cửa xe và lao vào căn nhà kho với tốc độ ánh sáng. Cô không có tốt đến mức giúp người không để lại tên mà là kẻ thù của người đàn ông kia đã đuổi đến nơi rồi, có lẽ nào lại không thấy cô, người đang ngồi trên một chiếc xe vô cùng nổi bật.Chạy vào nhà kho kia mới là thượng sách bây giờ, vừa cứu mình và vừa cứu người.

Tiếng lên đạn rõ ràng, cô cảm nhận được cùng lúc có rất nhiều tiếng bước chân dồn dập về phía này. Bây giờ hoặc là bọn họ hoặc là cô, một trong hai phải chết.Ranh giới giữa sinh và tử của cô đang ngày càng mong manh.Khi bọn chúng chuẩn bị tiến vào căn nhà kho thì bên ngoài truyền đến một giọng nói.

- Con mẹ nó! Bị lừa rồi.Đó chỉ là thằng thuộc hạ quèn thôi.Con hồ ly kia chạy hướng ngược lại.

Tiếng nói lừa vừa cất lên kéo theo hàng loạt tiếng chửi thề, tiếng bước chân của đám người kia cũng xa dần.Trong chốc lát, đám người kia rút đi không còn một mống, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho con hẻm.

* đi gặp Chu Công: ngủ

Trong căn nhà kho tăm tối nay chỉ còn tiếng thở mệt nhọc của chàng trai kia cùng tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tùy Tâm. Cô đang phân vân có nên lại gần hắn để hỏi thăm không thì từ phía đó đã truyền đến một giọng nói lạnh đủ để đóng băng mọi thứ:

- Là ai? Mau ra ngay, bằng không đừng trách sao tôi không khách khí.

Nếu là người khác thì nếu chỉ nghe thấy câu này thôi cũng sợ đến run người.Nhưng Tùy Tâm thù khác.Từ khi cô ở trong Tổ chức thì đã nghe quen rồi.Chưa bao giờ cô nghe được lời tử tế nào từ miệng thầy giáo và thủ lĩnh cả.

Bây giờ cô chỉ thấy thương hại chàng trai kia.Hắn và cô hẳn là có cùng hoàn cảnh.Đều lớn lên trong môi trường nguy hiểm, kẻ thù rình rập khắp nơi nên mới phải luôn đề phòng xung quanh như vậy. Nghĩ đến đây, từ sâu thẳm trong lòng Tùy Tâm dấy lên một tia đồng cảm. Nhưng đấy chỉ là bây giờ, sau khi nhớ lại chuyện này rất nhiều năm sau đó, Tùy Tâm lại thấy buồn cười.Không ngờ khi đó cô lại to gan như thế, thương hại được cả lão đại khét tiếng máu lạnh, vô tình, thư đoạn tàn nhẫn của Lam Bang.

- Tôi chỉ muốn giúp anh thôi.

Ngữ khí bốn phần kiên định, ba phần tình cảm, ba phần vô hại. Vừa nghe xong, nếu có sức lực thì Lam Tư đặc biệt muốn bật cười thành tiếng.Giúp ư? Nực cười! Có người muốn giúp hắn ư? Phải chăng là khẩu phật tâm xà?

Vừa nãy và bây giờ, Tùy Tâm ngửi thấy mùi máu rất nồng, hẳn là bây giờ quần áo anh ta đang đẫm máu đi, nghĩ đến đây cô không nhịn được liền quan tâm một bận.

- Anh có làm sao không?

“ Nếu cô bị một đám người truy đuổi, bị một đám người nã súng vào, có thể không sao không? “ - Lam Tư rất muốn hơi lại Tùy Tâm một câu như vậy.Nếu là người bình thường thì không chết cũng hấp hối.Dù hắn trưởng thành từ nguy hiểm nhưng hắn không phải thần thánh, cũng là người phàm mắt thịt.Trúng hai viên đạn! Một viên bắn trúng bả vai, viên còn lại ghim vào đùi phải. Một trái, một phải, rất đều. Ông trời quả là luôn công bằng, cái gì cũng có cặp, có đôi, đến bị thương cũng chẳng khác.

- Còn không lại đây đỡ tôi.- Giọng nói tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn- Không phải cô nói muốn giúp tôi sao?

Tùy Tâm không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh thế. Theo lý thường thì bây giờ anh ta phải đe dọa cô đủ hiểu hoặc chí ít thì cũng phải nghi ngờ chứ. Tuy hơi khó hiểu nhưng Tùy Tâm vẫn lại gần Lam Tư.

Lam Tư cũng không ngờ mình lại nói vậy. Chỉ là mùi hương trên người cô vô cùng quen thuộc.Rất rất giống một người, kẻ thù hay nói chính xác là oan gia của hắn.Thê nhưng vì sĩ diện, khi cô đến, hắn vẫn giữ một bộ dáng “ Ta chiếm thế thượng phong“.Khẩu súng trên tay hắn không khi nào rời khỏi thái dương Tùy Tâm.

- Đi ra ngoài - Tùy Tâm theo lời hắn ngoan ngoãn bước ra ngoài. Có thêm chút ánh sáng nhưng cô vẫn chưa nhìn rõ mặt hắn.

Ra khỏi con hẻm lập tức thấy đỗ liên tiếp mấy chục chiếc xe. Tùy Tâm đang do dự có nên đi tiếp không thì Lam Tư ở bên cạnh đã quăng ra một câu.

- Đi tiếp - Còn tặng kèm cho cô một ánh mắt “ Nhát gan như vậy mà cũng đòi cứu người.”

Vừa bước được mấy bước thì đã nghe được một giọng nói cực kỳ êm tai:

- Đã tìm thấy lão đại. Một nửa đi xử lý đám kia. Nửa còn lại lập tức quay về.

Người vừa cất giọng nói là một anh chàng cực kỳ thư sinh. Trên mũi còn có thêm một cặp kính cận, trên tay anh ta đang cầm một bộ đàm. Khi đó Tùy Tâm mới quay sang nhìn chàng trai đang dựa vào mình.