“Cô sẽ mất đi ký ức và trở thành một nữ phụ. Sau khi nữ chính xuất hiện, cô sẽ bị người thân ruồng bỏ, bị thanh mai trúc mã trách mắng, thậm chí sau này còn bị người yêu coi như kẻ thay thế. Rồi cô sẽ trở nên điên cuồng, sử dụng mọi thủ đoạn, cuối cùng kết thúc cuộc đời mình một cách thảm hại. Như thế, cô định sẽ làm thế nào đây?”
“Vậy hãy cho tôi một người yêu đi, một người yêu hoàn hảo xuất hiện trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Sau khi người ấy qua đời, trong mắt tôi, trong lòng tôi sẽ chỉ có mình người ấy. Như thế, làm gì còn nỗi đau nào có thể chạm tới tôi được nữa chứ?”
“Rất tốt. Vậy cô sẽ mất đi ký ức và trở thành nữ phụ. Giờ phải xem cô có thể xoay chuyển số phận để giành lại sự sống cho mình hay không.”
P/s: Trong lòng Chu Bảo Châu chỉ có Đường Hoài Văn, trong lòng Lý Vân Châu chỉ có Lưu Y Y. Cả hai đều xem đối phương là thế thân.
Dù có là “truy thê” đi nữa thì từ đầu đến cuối Chu Bảo Châu chỉ yêu Đường Hoài Văn.
---
Thành phố A, nhà họ Chu
Buổi sáng, Chu Bảo Châu lờ mờ tỉnh dậy. Nói đúng hơn, tối qua cô gần như không ngủ được bao nhiêu, cứ trở mình trằn trọc mãi, cho đến tận sáng sớm mới chợp mắt được một chút.
Cô của hiện tại đã không còn dáng vẻ lười nhác từng được gia đình nuông chiều như trước. Cô quen dần với việc dậy sớm, rửa mặt chải đầu, dù cô đã cố gắng thức dậy sớm nhất có thể. Thế nhưng khi bước xuống tầng, cô vẫn nhìn thấy Lưu Y Y đã ngồi vào chỗ của mình.
Cha mẹ cô đang ân cần gắp thức ăn cho Lưu Y Y, ba người anh trai thậm chí còn làm những hành động khoa trương để chọc cô ấy cười.
Không khí vốn đang vui vẻ lập tức trở nên ngượng ngùng khi Chu Bảo Châu xuống. Mọi người vô thức im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Trên bàn ăn dài, các món điểm tâm đã được bày ra: quẩy nóng, sữa đậu nành, bánh bao nhỏ - toàn bộ đều là món yêu thích của Lưu Y Y. Còn món cô thích như trứng ốp la và sữa tươi thì hoàn toàn không có.
Ánh mắt của cha mẹ cô nhìn cô, thoáng chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại trở nên gay gắt. Mẹ cô tỏ vẻ không vui, nói:
“Y Y dậy từ sáng sớm, vào bếp loay hoay chuẩn bị. Còn con thì ngủ đến giờ này mới dậy? Y Y đã đói từ lâu rồi, nên chúng ta không chờ nữa mà ăn trước. Dù sao con cũng lười biếng như thế.”
Nhìn vị trí của mình bị người khác chiếm mất, món ăn mình thích bị thay bằng món của người khác, ánh mắt không hài lòng của cha mẹ, và cả thái độ lạnh nhạt của ba người anh, Chu Bảo Châu cảm thấy trong lòng tràn ngập mơ hồ.
Họ không thích cô vì cô không siêng năng như Lưu Y Y, không ngoan ngoãn như cô ta, không hiểu chuyện như cô ta. Nhưng tính cách cô vốn đã như vậy từ trước đến giờ, chẳng phải trước kia họ từng khen cô giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ đó sao?
Cô cảm thấy bối rối nhưng không còn sức để tranh luận nữa. Dù sao, cô cũng từng vì chuyện chỗ ngồi mà xích mích với Lưu Y Y. Không đúng, chỉ cần cô nói nặng vài câu, Lưu Y Y đã đứng một bên, đôi mắt đỏ hoe, không ngừng xin lỗi cô.
Dáng vẻ yếu ớt và hối lỗi của cô ta khiến cha mẹ mắng cô, khiến ba người anh nhìn cô với ánh mắt không hài lòng.
Chu Bảo Châu gần như không thể hiểu được. Cô chỉ nói rằng chỗ ngồi ấy vốn là chỗ của mình, vậy thôi. Thế mà Lưu Y Y lại đứng lên, áy náy xin lỗi không ngừng, thành công khiến mọi người quở trách cô suốt một thời gian dài.
Sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không còn sức mà nhớ nữa. Chỉ biết từ ngày này qua ngày khác, cô dần trở thành một nhân vật thừa thãi.
Cha mẹ từng yêu chiều cô, các anh trai từng nuông chiều cô, giờ đây tất cả đều thay đổi, liên tục không hài lòng với cô.
Những suy nghĩ đó khiến tâm trạng cô trở nên nặng nề, sắc mặt cô càng u ám. Cha mẹ cô vốn đang cảm thấy hơi áy náy, nhưng nhìn biểu cảm của cô, họ lại bùng lên cơn giận dữ.
Cha cô đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, trách mắng:
“Con nhìn lại con đi! Suốt ngày lười nhác, học hành chẳng đâu vào đâu, tính cách thì kiêu ngạo. Không bằng được Y Y ngoan ngoãn, thông minh thì thôi, con cũng phải học được một chút hiền lành của nó chứ! Sáng sớm dậy muộn như vậy, chúng ta không đợi con là sai sao? Ngoài kia bao nhiêu chuyện đã đủ đau đầu, về nhà còn phải nhìn cái mặt khó chịu của con. Chu Bảo Châu, con bao giờ mới biết điều một chút hả?”
Biết điều ư? Cô đã cố gắng dậy sớm nhất có thể, học theo cách ăn mặc, lời nói và hành động của Lưu Y Y. Gần như cô chỉ thiếu thay đổi cả khuôn mặt này để trở thành cô ta.Cô gái rực rỡ như ánh mặt trời trước kia giờ đây biến thành một kẻ thảm hại bắt chước, nhưng cha mẹ vẫn có thể soi mói đủ điều.
Dù lần này chính họ là người ăn sớm, không báo cho cô. Nhưng họ lại trách cô vì xuống trễ và phải nhìn thấy những gì còn lại sau bữa sáng.
Sau khi mắng xong, cha cô thở dốc vì tức giận, bộ dạng như thể cô vừa làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Lưu Y Y lúc này đứng lên, dịu dàng vỗ lưng cho cha cô, nhẹ nhàng nói:
“Bác Chu, bác đừng giận. Chị Bảo Châu không cố ý đâu. Lần này là lỗi của cháu. Từ nhỏ đến giờ, chưa ai tốt với cháu như vậy. Cháu muốn báo đáp bác nên mới dậy sớm làm bữa sáng, ai ngờ lại khiến chị Bảo Châu không vui.”
Vừa nói, cô ta vừa nhíu mày, đầy áy náy liếc nhìn Chu Bảo Châu. Vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện của cô ta khiến mẹ cô không khỏi lên tiếng:
“Y Y, con hiền quá. Bảo Châu thì từ nhỏ đã bị chiều hư, giờ không thể cứ để mặc nó mãi được nữa!”
"Phải để nó hiểu thế nào là đúng sai, nếu không nó vẫn sẽ như trước, ức hϊếp con, sai bảo con làm việc thay nó. Mà con lại ngoan ngoãn, còn giúp nó che giấu nữa chứ.”
Đứng bên cạnh là anh cả nhà họ Chu – Chu Vân đang nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Lưu Y Y, cũng dịu dàng nói:
“Đúng vậy, Y Y à, em đừng quan tâm đến nó. Tính tình nó vốn dĩ đã kiêu ngạo, chuyện gì không vừa ý là lại làm ầm lên cho xem.”
Anh hai Chu Thiên nhanh chóng kéo tay Lưu Y Y, mời cô ta ngồi lại vào chỗ. Anh ba Chu Cẩn thì mang món ăn Lưu Y Y yêu thích đặt trước mặt cô ta, nở nụ cười đầy dịu dàng.
Chu Cẩn vốn đã điển trai, thêm vào nụ cười tràn đầy yêu chiều ấy, lại càng trở nên đẹp đến mức khiến người khác mê mẩn. Lưu Y Y cũng không ngoại lệ, ngây người nhìn anh.
Chợt nhận ra vẻ thất thố của mình, Lưu Y Y đỏ mặt cúi gằm, vội vàng ăn để che giấu sự bối rối.
Thế nhưng đôi tai đỏ rực như mã não và khuôn mặt đỏ hồng đó lại càng khiến cô ta trông ngây thơ và rụt rè hơn.
Dáng vẻ của Lưu Y Y lúc này chẳng khác gì một chú thỏ trắng nhỏ bé, sạch sẽ và thuần khiết. Cả ba anh em nhà họ Chu đều bật cười. Chu Vân và Chu Thiên, dù có chút ghen tị nhưng lại càng nhiệt tình chăm sóc cô hơn.
Lưu Y Y liên tục xua tay, vẻ bối rối cực kỳ đáng yêu khiến cha mẹ nhà họ Chu đứng bên cạnh cũng bật cười vui vẻ, tạo nên một không khí gia đình đầm ấm và tràn đầy tiếng cười.
Chỉ có Chu Bảo Châu đứng bên cạnh như một người ngoài cuộc. Dù đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần, cô vẫn không thể ngăn trái tim mình khỏi đau nhói.
Cô nhìn những người thân yêu của mình, giờ đây lại dành tất cả tình cảm cho một cô gái khác, còn đối với cô thì chỉ là sự bực bội và khó chịu. Nghĩ về những ngày trước kia, Chu Bảo Châu cảm thấy như mình đang rơi vào một cơn ác mộng.
Một cơn ác mộng kéo dài đến mức khiến cô có cảm giác không bao giờ tỉnh lại được. Và cô biết rằng đây không phải là mơ, mà là hiện thực. Nhưng hiện thực này lại khiến cô đau đớn đến mức như không thở nổi.
Không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng ấm áp ấy, cô vội vàng cầm lấy một miếng bánh mì trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Tài xế chở họ đi học đã đợi sẵn từ sớm. Nhìn thấy Chu Bảo Châu đi ra một mình, tài xế theo phản xạ quay đầu nhìn phía sau cô. Không thấy bóng dáng Lưu Y Y, ông ta như hiểu ra điều gì đó.
Ông ta nhíu mày, nói với giọng không hài lòng:
“Cô Bảo Châu, tiểu thư Y Y còn chưa ra mà cô đã chạy ra đây một mình. Dù thế nào, chúng ta cũng phải đợi tiểu thư Y Y lên xe rồi mới đi được.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác, như thể sợ rằng cô sẽ cố tình yêu cầu ông ta lái xe đi trước, để Lưu Y Y bị muộn giờ học.
Chu Bảo Châu có thể dễ dàng đọc được ý nghĩ từ ánh mắt của tài xế. Điều này càng khiến cô cảm thấy buồn cười. Nhưng cô không còn muốn giải thích gì thêm bởi vì con người ta chỉ tin vào điều họ muốn tin.
Sự thật ra sao, họ không quan tâm. Dù cô có giải thích, họ cũng chỉ cho rằng cô đang viện cớ. Ngay cả người thân cũng chỉ tin vào “sự thật” mà họ công nhận.
Nghĩ đến thái độ của gia đình, Chu Bảo Châu càng cảm thấy ngột ngạt, sắc mặt cô thêm phần u ám. Khuôn mặt từng rạng rỡ của cô giờ đây mất đi ánh sáng vốn có, như bị phủ bởi lớp mây mù ảm đạm.
Cô đã cố gắng bắt chước cách ăn mặc và phong thái của Lưu Y Y, nhưng điều đó chỉ khiến cô trở nên mờ nhạt hơn, không còn chút dấu vết nào của cô gái từng cháy bỏng như ánh mặt trời.
Nhưng không một ai chú ý đến sự thay đổi của cô. Hoặc có chú ý, nhưng họ cũng chẳng bận tâm.
Vì trong mắt mọi người, Chu Bảo Châu vẫn là một cô gái kiêu ngạo và bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt thòi. Nếu có gì không hài lòng, cô sẽ làm ầm lên khiến tất cả mọi người đều không yên ổn.
Một người như thế làm sao biết chịu đựng? Trái lại, Lưu Y Y ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hiền lành và nhẫn nhịn. Dù bị ấm ức, cô ấy cũng sẽ im lặng mà không nói ra. Một người như thế mới cần được quan tâm hơn.
Không chỉ gia đình họ Chu nghĩ vậy, mà ngay cả Chu Huệ Văn – người anh thanh mai trúc mã của Chu Bảo Châu cũng nghĩ thế.