Chương 30
Đoạn Sở từ lúc sống lại đến nay đã hơn nửa tháng, quá khứ của nguyên chủ hắn cũng hiểu biết, đương nhiên biết năm đó bên ngoài… Gièm pha, nhất định không hề ít thế lực đối địch với Đoạn gia trợ giúp, thậm chí ngay cả Bối Tĩnh Lan có thể xuất hiện trước mặt Sở Giai, làm Sở Giai tức đến bỏ mình, đều có thể là có người dụng tâm kín đáo. Nếu không tin tức không thể nhanh như vậy đi tới nghiệp đoàn người khế ước, Đoạn gia thậm chí không kịp làm gì ứng đối.Đoạn Kì Diệu nói ra lời này tràn ngập dạy dỗ khuyên bảo, đơn giản là hy vọng hắn đúng lúc thu tay lại, miễn cho người thân đau đớn, cừu nhân vui vẻ. Chính là, điều này đối với Đoạn Sở mà nói không có gì khác nhau, cho dù nguyên chủ còn sống cũng giống nhau, bởi vì Đoạn gia chưa từng đem nguyên chủ làm thân nhân, mà hắn càng không thể tiếp nhận Đoạn gia.
Đoạn Kì Diệu nhìn thấy Đoạn Sở thần sắc kiên định, sắc mặt đổi đổi, lại xuất hồ ý liêu (bất ngờ) cười ha ha lên.
“Không tồi, khó được ngươi có thể thẳng thắn như vậy. Trách không được có thể làm cho Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị kết hôn.” Đoạn Kì Diệu cả người đều thay đổi, tựa như lúc trước lạnh lùng khinh thị, chỉ là ảo giác, càng thêm không đề cập tới Sở Giai đã chết, chỉ là tán dương gật đầu: “Cừu nhân nghĩ muốn cái gì, sẽ chặt đứt hy vọng của bọn họ. Ngươi cùng ta quả nhiên rất giống.”
Đoạn Sở một chút cũng cảm thấy vinh hạnh, hắn thậm chí thực may mắn chính mình ở trên trái đất hai mươi lăm năm, cũng đã thấy đủ loại tác phong của mọi người.
“Ông cố phụ là đồng ý cách nghĩ của ta?” Đoạn Sở không mất cung kính hỏi.
Đoạn Kì Diệu không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Như vậy, ngươi như thế nào mới bằng lòng dừng tay?”
“Ta đã muốn dừng tay.” Đoạn Sở nói.
Đoạn Kì Diệu bỗng nhiên trầm mặc, dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Đoạn Sở, nói một tiếng: “Ngươi quả nhiên thông minh, tổ phụ cùng tổ mẫu của ngươi, quả thực mắt bị mù.”
Nói xong, Đoạn Kì Diệu trực tiếp chặt đứt tin tức, lại một khắc sau, câu thông hệ thống thông tin trung ương Y Duy Tát Đoạn gia, thân ảnh xuất hiện ở màn hình lớn trong phòng họp tư nhân của Đoạn Văn Vũ.
“Phụ thân.”
“Tổ phụ!”
Đoạn Văn Vũ huynh đệ cùng Quỳnh chờ ở phòng họp, còn có vợ chồng Đoạn Chí Tu, đều đứng dậy hành lễ, Đoạn gia đời thứ tư một người cũng không ở.
“Phụ thân, Đoạn Sở nói như thế nào?” Đoạn Văn Vũ là người thứ nhất mất kiên nhẫn hỏi.
“Hừ!” Đoạn Kì Diệu rốt cuộc che dấu không được tức giận trong lòng, một chút cũng không phản ứng lại tâm tình của thứ tử, chỉ hung ác nham hiểm nhìn Bối Tĩnh Lan, hỏi: “Ta hỏi ngươi, bình cắn nuốt kia, rốt cuộc là như thế nào tới được?”
“Không phải, tổ phụ, cái này thực sự không phải ta làm. Hơn nữa Đoạn Sở chính mình cũng thừa nhận, là trong lúc vô ý có được a.” Bối Tĩnh Lan thần sắc sợ hãi liên tục lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt rưng rưng, một bộ biểu tình oan uổng.
Quỳnh trào phúng nhìn con dâu, tính nàng thông minh, biết lúc này tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu không, cho dù là thân phận nhà bào chế thuốc cấp cao, cùng Đoạn Á Ngạn là toàn bộ hy vọng của Đoạn gia chi thứ hai, đều không thể bảo trụ nàng. Lá gan thật sự là càng lúc càng lớn, thế nhưng lại nghĩ đến việc sử dụng loại thuốc cấm cắn nuốt này, thật đúng là một chút đường sống cũng không chừa cho Tiểu thất, cũng khó trách Đoạn Sở khϊếp nhược, lại trả thù không nương tay.
“Phải không?” Đoạn Kì Diệu thanh âm lạnh lùng, làm cho Bối Tĩnh Lan khủng hoảng lên tới đỉnh.
“Đúng vậy, tổ phụ, ta thật sự không biết bình cắn nuốt kia. . . . .” Bối Tĩnh Lan cắn chặt khớp hàm.
Nàng trong lòng rõ ràng, chỉ cần không thừa nhận, Đoạn gia lại tìm không thấy chứng cớ, cho dù không nhìn mặt Đoạn Á Ngạn, cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng, cho dù trong nhất thời ảnh hưởng đến địa vị của nàng ở Đoạn gia, chính là chỉ cần chờ Đoạn Á Ngạn tìm được người khế ước, lại đem tâm trượng phu kéo lại, nàng vẫn là có thể làm Đoạn phu nhân nở mày nở mặt, là nhà chế thuốc cấp cao mỗi người tôn kính. Cho nên, cho dù đối mặt là chiến sĩ cấp 9, nàng vẫn là một mực chắc chắn không biết.
Đoạn Kì Diệu không có hỏi lại, chỉ là dặn dò nói: “Vậy ngươi liền nhớ kỹ điểm này. Nếu không, Đoạn Á Ngạn có kết cục như thế nào, không cần ta nhắc nhở ngươi cũng biết.”
Bối Tĩnh Lan nghe vậy, quả thực cực hỉ mà khóc, nghĩ đến Đoạn Kì Diệu nhất định là đã thu phục được Đoạn Sở.
Ngay cả Đoạn Văn Vũ đều nhẹ nhàng thở ra.
Đoạn Chí Tu vẫn lo lắng đề phòng, nghe vậy bất chấp uy nghi của tổ phụ, hỏi: “Tổ phụ, nói như vậy, Tiểu Sở hắn nguyện ý thu tay lại?”
Đoạn Kì Diệu nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm thứ tử, sắc mặt âm lãnh mệnh lệnh: “Sáng mai, an bài Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan ly hôn, phế bỏ hai tay nàng, thông cáo cho nghiệp đoàn nhà chế thuốc, trước khi các ngươi trở về Ma Tư tinh cầu, Đoạn Nhã Thanh nhất định phải tiến vào Mông gia. Nghe hiểu chưa?”
“Không!” Bối Tĩnh Lan hoảng sợ thét chói tai, nhìn Đoạn Kì Diệu như nhìn ma quỷ. Ly hôn? Vậy nàng mười mấy năm liền đập nồi dìm thuyền (mưu kế tràn ngập) tính cái gì, huống chi làm hỏng tay nàng, nàng làm sao còn có tương lai.
“Tổ phụ, tổ phụ ta không cần ly hôn, ta không cần phế bỏ hai tay. Cắn nuốt không phải ta làm, cho dù là tinh thần lực của hắn, cũng cùng ta có không quan hệ, là hắn cố ý làm cho các ngươi hoài nghi. Tổ phụ, tổ phụ ngươi buông tha ta đi. . . . .” Bối Tĩnh Lan điên cuống bổ nhào về phía trước, thật mạnh đánh lên tường, thái dương máu tươi chảy ra, nhìn thấy chật vật tới cực điểm, miệng còn không ngừng cầu xin.
“Tổ phụ!” Đoạn Chí Tu rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn đến thảm trạng của thê tử, trong lòng co rụt lại. Hắn sớm phân không rõ thiệt giả, chính là Bối Tĩnh Lan cùng hắn yêu nhau nhiều năm như vậy, phế bỏ đôi tay chế thuốc của Bối Tĩnh Lan? Nếu đây là trả thù của Đoạn Sở, này cũng quá đáng sợ. Đối đãi với Bối Tĩnh lan như thế, vậy hắn sẽ làm gì phụ thân này.
“Tổ phụ, ta không đồng ý!” Đoạn Chí Tu cố lấy dũng khí phản bác, tiến lên nâng Bối Tĩnh Lan dậy, đối với Đoạn Kì Diệu nói: “Tổ phụ, đây là yêu cầu của Đoạn Sở sao? Ta là phụ thân, hắn không có tư cách can thiệp hôn nhân của ta! Tĩnh Lan cho dù có động tay đi nữa, hắn không phải đã thành người khế ước rồi sao. Hay là hắn cho rằng, trở thành người khế ước là có thể không kiêng nể gì. Đã vậy còn ác độc muốn hủy diệt tương lai của ta cùng Tĩnh Lan.”
“Nga, ngươi tới cùng hắn nói?” Đoạn Kì Diệu ngoài ý muốn nhìn tôn tử, khinh thường cười một tiếng: “Đoạn Sở chính là nói, hắn đã muốn dừng tay.”
Đoạn Chí Tu sửng sốt, Đoạn Văn Vũ hai vợ chồng tính tiến lên hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Đoạn Kì Diệu. Nếu Đoạn Sở cũng không tính toán trả thù, vì cái gì Đoạn Kì Diệu còn muốn đưa ra điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Đoạn Văn Xương trong lòng rùng mình, nhìn Đoạn Kì Diệu hỏi: “Phụ thân, vấn đề độ phù hợp căn bản che dấu không được, nghiệp đoàn người khế ước nếu biết được giá trị tinh thần lực của Tiểu thất nhất định sẽ hoài nghi. Mà bình thuốc dẫn kia, cửu điện hạ cũng nhất định toàn bộ kể ra. Tiểu thất thu tay, là bởi vì hắn căn bản không cần lại ra tay đi?”
Đoạn Chí Tu tu thân thể cứng đờ, hắn đúng là đã thấy được lực uy hϊếp của nghiệp đoàn người khế ước.
Đoạn Kì Diệu sắc mặt dịu đi, tam tử này mới là hy vọng của Đoạn gia. “Không tồi, chúng ta phải đem chuyện tình thuốc dẫn giấu đi.” Hắn nhìn về phía Bối Tĩnh lan đình chỉ khóc cầu: “Ngươi không thừa nhận, liền vĩnh viễn không cần thừa nhận. Nếu không, cả đời này của Đoạn Á Ngạn, đều sẽ hủy trong tay ngươi.”
Quỳnh rốt cục hiểu được băn khoăn của Đoạn Kì Diệu, lại do dự nói: “Phụ thân, phế bỏ một bàn tay của Bối Tĩnh Lan là có thể đi, hơn nữa cho dù không nhìn mặt Đoạn Á Ngạn, ly hôn cũng không thích hợp.”
Nói đến cuối cùng, Đoạn Kì Diệu quyết định như vậy, Đoạn Chí Tu sẽ bị chúng bạn xa lánh. Về phần hôn sự của Đoạn Nhã Thanh, nếu không có khả năng từ hôn, lập gia đình sớm hay muộn đều giống nhau.
“Mợ hai, chính vì Đoạn Á Ngạn, mới phải ly hôn.” Đoạn Văn Xương giải thích: “Cho dù Đoạn Sở nguyện ý che lấp chuyện cắn nuốt tồn tại, Bối Tĩnh Lan đối với Đoạn Sở chưa đầy mười tuổi hạ độc thủ, cũng là phạm vào kiêng kị, khó bảo toàn những người đó sẽ không gây sóng gió.”
Quỳnh cùng Đoạn Văn Vũ cả kinh, lập tức nhớ tới mười mấy năm trước thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp chật vật.
“Được rồi, chuyện này, liền quyết định như vậy! Xử lí xong, thông tri Đoạn Sở một tiếng.” Đoạn Kì Diệu chán ghét nhìn nhìn Đoạn Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan ngu dại, không nói hai lời cắt đứt thông tin, lòng tràn đầy lửa giận không có được nơi phát tiết, hận tới mức một quyền đập nát cái bàn trước mắt.
“Nhìn ngươi tức giận kìa, Văn Vũ tâm tư hẹp hòi, Quỳnh lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa (nói thì cao sang mà làm thì không được bao nhiêu), đứa nhỏ hai người dạy dỗ có thể có tiền đồ gì. Huống chi bọn họ vẫn cho rằng, có ngươi ở, có thể không sợ.” Ở cửa một thanh âm đồng dạng già nua chậm rì rì truyền đến.
Đoạn Kì Diệu quay đầu lại, nhìn về phía thê tử người khế ước làm bạn nhiều năm, thật mạnh thở dài, đi qua đỡ lấy nàng.
“Ngươi có biết, ta đã là chiến sĩ đỉnh cấp 9, sắp không che chở được bọn họ.” Đoạn Kì Diệu suy sụp nói.
Chiến sĩ cấp 9 tới đỉnh cấp, không thể bước lên cấp 10, chỉ có một đường chết, thậm chí ngay cả người khế ước cũng không ngoại lệ. Chính là trừ bỏ đế quân khai quốc của Ma Tư, còn chưa có ai có thể đột phá cấp 10. Đỉnh cấp 9, là cái đích tất cả chiến sĩ nhìn lên, cùng là điềm báo ngã xuống.
“Văn Xương không phải đã tới cấp 8 sao, đừng lo lắng. Hơn nữa nói không chừng quá hai năm, chúng ta có thể tìm được cơ hội thăng lên cấp 10.” Khuông Nghệ An trấn an nói, chính mình cũng không có nhiều tin tưởng. Nếu dễ dàng như vậy, đế quốc sẽ không chỉ có chiến sĩ cấp 9.
Đoạn kì Diệu cũng không muốn cho thê tử quá lo lắng, chủ động nói sang chuyện khác: “Lại nói, Tiểu thất vận khí quả thực làm cho người khác trố mắt. Nếu không phải người trái đất kia không muốn thức tỉnh cuối cùng tiêu vong, người khế ước của cửu hoàng tử, khẳng định không tới phiên hắn.”
Khuông Nghệ An thấy trượng phu nhắc tới Đoạn Sở, cũng không có bao nhiêu lệ khí, nhẹ nhàng thở ra. Nói như thế nào trượng phu đều vì thể diện nhà mình mà tìm Đoạn Sở, cuối cùng buộc tôn tử ly hôn, nghĩ cũng biết mục đích không đạt thành, không bị lửa giận công tâm chính là chuyện tốt.
Bất quá điều này cũng làm cho nàng nhớ tới đồn đãi lúc trước, nhịn không được thở dài nói: “Một người khế ước tinh thần lực thực thể hóa lại hoàn toàn phù hợp, cửu điện hạ thật sự là đáng tiếc. Lúc trước tin tức truyền đến, nhóm nguyên lão đều nói, cửu điện hạ rất có hy vọng trở thành chiến sĩ cấp 10 thứ hai.”
Đoạn Kì Diệu sắp đối mặt với nguy cơ phải ngã xuống, một nhà con thứ hai lại rước lấy thiên đại phiền toái, làm sao còn có tâm vì người khác tiếc hận, nghe xong lời này, trong lòng vừa động.
“Vậy lần này tuyển Tiểu thất, sự chênh lệch quá lớn như lòng sông so với mặt biển, bệ hạ cùng vương hậu, chỉ sợ sẽ không hài lòng.”
Khuông Nghệ vừa nghe, lập tức biết tâm tư của hắn, không khỏi nở nụ cười.
“Hỗ trợ lẫn nhau, cho dù bất tài cũng là người một nhà đúng không?”
Hai người đoán Đoạn Sở sau khi trở lại thủ đô tinh cầu, bị hoàng thất hoặc người khế ước khác làm khó dễ, lại không biết ăn nói, đối với người Úc Thịnh Trạch lựa chọn rất bất mãn, đã khuyên nhủ ước chừng một thời gian.
“. . . . Tóm lại, ngươi hoàn toàn có thể có lựa chọn những người khác tốt hơn nhiều, vì cái gì muốn chọn Đoạn Sở? Chỉ bởi vì hoàn toàn phù hợp? Chính là người khế ước khác, ngươi thậm chí đều không có đi thử xứng đôi! Nếu gặp được người thứ hai hoàn toàn phù hợp, nói không chừng cũng có thể sẽ có người thứ ba, cho dù không có thiên phú cao như người trái đất kia, cũng tuyệt đối sẽ không giống Đoạn Sở thấp kém như vậy!”
Úc Hồng Trì không thấy phiền mà liên tục khuyên bảo, nhưng thấy Úc Thịnh Trạch căn bản thờ ơ, không khỏi truy vấn: “Ngươi rốt cuộc có nghe hay không, ta tuyệt đối sẽ không nhận một Đoạn Sở tâm tư thâm trầm như vậy, thiên phú thấp kém làm người khế ước của ngươi, ngươi xem hắn đối đãi với thân nhân chính mình thủ đoạn thế nào!”
Úc Thịnh Trạch đã sớm không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn huynh trưởng nhắc nhở: “‘Chiến sĩ cùng người khế ước trong lúc lựa chọn, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp. Về phần thủ đoạn của Đoạn Sở, ta cảm thấy hắn đối với Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị đã là rất quanh co rồi, căn bản không cần phiền toái như vậy!”
“Ngươi!” Úc Hồng Trì tức giận ngửa mặt lên, nếu không phải hắn vừa lúc ở Y Duy Tát, Úc Thịnh Trạch lại biểu hiện rất rõ ràng, thế cho nên hắn căn bản không thể giả câm vờ điếc, hắn căn bản là không muốn làm loại chuyện khuyên bảo tốn công lại mất lòng như vậy.
“Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, người khế ước tinh thần lực giá trị thấp, trừ bỏ có thể thao tác chiến hạm, phương diện khác căn bản là phế vật. Đã gặp qua người khế ước nào tinh thần lực giá trị thấp, có thể ở phương diện chế tác cơ giáp, cùng nghiên cứu chế tạo thuốc thành công chưa, chẳng lẽ ngươi phải dưỡng hắn cả đời!”
“Chiến sĩ dưỡng người khế ước, là thiên kinh địa nghĩa! Nếu hắn vẫn nguyện ý, đương nhiên rất tốt. Điều này thuyết minh quan hệ ký khế ước của chúng ta cũng đủ vững vàng.” Úc Thịnh Trạch đúng lý hợp tình trả lời:
“Ta biết ý tứ của ngươi, một người khế ước thiên phú cao, có lẽ có thể mang đến đẳng cấp cao, càng thích hợp với cơ giáp, chiến hạm, năng lượng thạch hoặc là chế thuốc, trang bị của chiến sĩ bẩm sinh. Chính là đại ca, dựa vào ta chính mình, chẳng lẽ không có được những thứ đó sao? Hay là nói, ngươi cảm thấy ta là một chiến sĩ bẩm sinh, hẳn là phải để cho người khế ước dưỡng, mới có thể không hổ thẹn với thiên phú của ta.”
Úc Hồng Trì không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu hắn dám nói muốn để người khế ước dưỡng đệ đệ, phụ thân bọn họ chỉ sợ trước tiên sẽ đem hắn ném vào hắc động, nhắm mắt làm ngơ.
Úc Thịnh Trạch thấy hắn rốt cục chấm dứt khuyên bảo, đứng lên, quanh thân bỗng nhiên bạo khởi một đoàn hào quang, cả người biến mất trong phi hành khí, thẳng đến đại sảnh Nguyên trạch mới hiện ra thân hình, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Quyết định sau khi trở về trực tiếp dọn sạch tư trạch ra ngoài hoàng cung, Úc Thịnh Trạch tiêu sái vào đại sảnh, một màn lọt vào trong tầm mắt giống như đã từng thấy qua. Trên chiếc bàn nhỏ bé ở trung tâm đại sảnh, thanh niên lộ vẻ gầy yếu đang cúi đầu, hết sức chuyên chú đùa nghịch cái gì, sương trắng dâng lên làm khuôn mặt rũ xuống trở nên mơ hồ, trong không khí một cỗ mùi thơm ngát xa lạ mà quen thuộc phiêu tán.
Trữ Khang Trí?
Úc Thịnh Trạch không khỏi chậm lại cước bộ, thẳng đến khi thanh niên ngẩng đầu, đối với hắn mỉm cười, bên cạnh là Nguyên Vĩnh Nghị gào lên.
“Thịnh Trạch, ngươi đã về rồi, mau tới nếm thử một chút, Đoạn Sở phao trà.”
Tháng Mười Một 12, 2015
31