【Đinh! Độ hảo cảm của Nguyệt Sơ Bạch với ngài lại giảm xuống rồi, hiện tại giá trị giao tâm là -1033. Ký chủ xin hãy chú ý tiến độ nhiệm vụ chính a o(╥﹏╥)o】
Thử Thiên Thu: “...”
...
Thử Thiên Thu bị phạt.
Phạt chép sử tông môn mười lần.
Lúc tan học tâm trạng không được tốt lắm, ngay cả kiệu cũng không ngồi, dẫn theo Đại Tráng, Nhị Cẩu và Tam Cẩu đi bộ về.
Thử Thiên Thu không biết mình đã chọc giận Như Nguyệt trưởng lão chỗ nào, cả tiết học hôm nay, bà ấy cứ nhìn chằm chằm hắn, gọi hắn trả lời câu hỏi.
Chết tiệt, hắn biết trả lời thế nào đây.
Nhị Cẩu đi bên cạnh Thử Thiên Thu, nhỏ giọng an ủi hắn: “Sư huynh đừng lo lắng, sử tông môn ta chép thay huynh.”
Thử Thiên Thu: “Được.”
Tam Cẩu có chút u oán: “Chữ của ta không đẹp. Sư huynh, ta không giúp huynh được.”
Đại Tráng: “...Đại Tráng cũng vậy.”
Thử Thiên Thu đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước, nói: “Không sao, các ngươi có thể giúp ta làm việc khác.”
Đại Tráng và Tam Cẩu nhìn theo ánh mắt của Thử Thiên Thu ——
A, là Nguyệt Sơ Bạch.
Hắn ta đang cùng người khác vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng dường như rất tốt.
Nhị Cẩu vuốt cằm, nhỏ giọng nói: “Mới một đêm không gặp, hắn ta hình như lại trắng hơn, sáng hơn rồi.”
Tam Cẩu lắc đầu: “Đúng vậy, sao có thể có người lấn át hào quang của sư huynh chúng ta chứ.”
Thử Thiên Thu: “Chậc, thật khó chịu.”
Đại Tráng: “Vậy thì đánh.”
Tâm trạng Nguyệt Sơ Bạch thật sự là quá tốt, xung quanh có nhiều sư huynh sư đệ như vậy, căn bản là không chú ý tới có người đang đi theo mình.
Mấy tiểu sư đệ bên cạnh hắn ríu rít tâng bốc hắn:
“Nguyệt sư huynh, huynh thật sự rất thông minh, lúc sau Như Nguyệt trưởng lão có hỏi vài vấn đề nhập môn tu hành, huynh đều trả lời được!”
“Ánh mắt Như Nguyệt trưởng lão nhìn huynh rất hài lòng, ta cảm thấy bà ấy rất thích huynh!”
“Trong lớp học hôm nay, ánh mắt của các sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội khác nhìn Nguyệt sư huynh rất sùng bái, ngay cả mấy tiểu sư đệ lúc trước bênh vực Thử Thiên Thu sư huynh, ta cũng nghe thấy bọn họ khen huynh đấy.”
Nguyệt Sơ Bạch mỉm cười: “Đồ ngu ngồi ở đâu cũng là đồ ngu, dù có ngồi hàng đầu tiên.”
Bỗng nhiên, trước mắt Nguyệt Sơ Bạch tối sầm.
Một cái bao tải trùm lên đầu hắn, ngay sau đó là những cú đấm đá, bụng hắn đau dữ dội, cuộn tròn trên mặt đất.
Mấy tiểu sư đệ đi cùng Nguyệt Sơ Bạch sắc mặt lập tức trắng bệch, thấy Đại Tráng xắn tay áo lên, bọn họ chạy mất dép.
Tam Cẩu: “Phì!”
Thử Thiên Thu vừa đá vừa hỏi: “Ngươi mắng ai là đồ ngu, ngươi mắng ai!”
Nhị Cẩu không biết từ đâu tìm được một cây gậy, giơ lên, lướt đến bên cạnh Thử Thiên Thu, cười thiện ý vô cùng: “Sư huynh, dùng cái này.”
Nguyệt Sơ Bạch toàn thân đầy máu, tập tễnh trở về chỗ ở.
Lời nói của mấy tên đệ tử trong Cầu Học đường kia đã chọc trúng tim đen hắn, lần này hắn không thể mặt dày mày dạn đi tìm sư tôn để được bênh vực nữa, nếu không lại bị người ta nói là bắt nạt phàm nhân.
Vừa đẩy cửa sân, liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc trong sân: “Nguyệt sư huynh, huynh sao vậy?”
Đoạn Lâm Ngọc đang đứng trước cửa phòng mình.
Từ trong mắt Đoạn Lâm Ngọc, Nguyệt Sơ Bạch nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Nguyệt Sơ Bạch cứng đờ mặt, bỗng cảm thấy xấu hổ.
Suýt nữa quên mất, hắn ta cũng ở đây.
Nguyệt Sơ Bạch nhớ rõ hôm nay ở Cầu Học đường, thấy Đoạn Lâm Ngọc rất thân thiết với Thử Thiên Thu.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyệt Sơ Bạch sa sầm mặt nói: “Liên quan gì đến ngươi?”.
Nói xong, đóng sầm cửa phòng lại.
Đoạn Lâm Ngọc: “...”