Trước đây, từng có rất nhiều người nói với hắn những lời như vậy: mẫu thân, đệ đệ, hoàng huynh… Nhưng không ai thực hiện được, cuối cùng đều vì lợi ích cá nhân mà nghiền nát trái tim chân thành của hắn.
Hắn sẽ không bao giờ tin trên đời này có chân tình. Hắn chỉ tin quyền lực có thể mang lại mọi thứ hắn muốn.
Tất cả những kẻ tranh đoạt quyền lực với hắn, đều sẽ bị hắn giẫm dưới chân, nhà họ Thẩm cũng không ngoại lệ.
Thấy Tiêu Lăng An mãi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cánh cổng cung điện phản chiếu bóng hình mơ hồ, ánh mắt ngày càng tàn nhẫn quyết tuyệt, tựa như đang nung nấu một cơn giông tố đầy máu tanh, An công công âm thầm rùng mình, lùi lại vài bước mà không dám hé răng.
Nhưng ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của người ngồi trên cao bất ngờ vang lên:
"Để nàng suy nghĩ thật kỹ sai ở chỗ nào. Nói đúng rồi mới được đứng dậy."
An công công cúi người đáp "Tuân lệnh", vội vã bước ra khỏi đại điện.
Lúc này, Thẩm Như Sương đang co ro quỳ trước điện Dưỡng Tâm, đầu mũi và vành tai đều lạnh đến đỏ ửng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch càng thêm yếu ớt. Đôi mắt hạnh không còn ánh sáng, nhìn chằm chằm viên gạch trước mặt, dáng người mỏng manh như giấy, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ bị cuốn đi.
Nghe xong lời của An công công, nàng hơi chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong mắt dần dần tụ lại vài tia sáng lẻ loi, hai hàng lông mày cong khẽ nhíu lại, đồng tử đen chầm chậm xoay, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn do dự không biết phải nói từ đâu.
Nếu Tiêu Lăng An đã hỏi như vậy, lại còn phạt nàng quỳ, thì nhất định là nàng đã sai. Nhưng rốt cuộc sai ở đâu, nàng thật sự không hiểu, chỉ có thể dò hỏi:
"Ta... Ta đã không hoàn thành tốt chuyện bệ hạ giao phó, để đám hạ nhân mang đi lễ phần phải không?"
"Người đợi một lát, nô tài sẽ đem lời của người bẩm báo bệ hạ." Công công giữ đúng bổn phận, cúi người hành lễ, sau đó quay bước tiến vào Dưỡng Tâm Điện.
Khoảnh khắc cánh cửa điện mở ra, Thẩm Như Sương bất giác nghiêng người, cố gắng vươn cổ dài mảnh mai, nép qua bóng lưng của công công để nhìn vào bên trong. Trong lòng nàng như có viên đá rơi vào hồ sâu, gợn lên từng đợt sóng kỳ vọng, đôi mắt cũng dần trở nên lấp lánh.
Nếu nàng đoán đúng, Tiêu Lăng An có lẽ sẽ cho nàng đứng dậy? Dẫu lần này nàng làm không đủ tốt, khiến hắn nổi giận, nhưng lần sau nàng nhất định sẽ cẩn trọng gấp đôi, trở thành cánh tay phải đắc lực nhất của hắn.
Không lâu sau, công công đã trở ra, hai tay giấu trong ống tay áo, nhìn Thẩm Như Sương khẽ lắc đầu mà không nói thêm một lời nào.
Thẩm Như Sương lập tức xìu xuống, ánh mắt từng chút từng chút rủ xuống đất, tấm lưng cố gắng giữ thẳng dần dần bị đè cong xuống. Trong l*иg ngực nghẹn lại một cảm giác bức bối, nàng khẽ thở dài một hơi, hơi thở hóa thành làn khói trắng tan đi trong không khí lạnh lẽo, làm mờ đi đôi mắt nàng.
Nàng hiểu rằng, lần này nàng đã đoán sai, hơn nữa còn cách xa sự thật đến mức Tiêu Lăng An thậm chí không buồn nói thêm câu nào với nàng.
Nhưng rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì khiến Tiêu Lăng An tức giận như vậy?