Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 76

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Bốn người nhà họ La khó có được thời điểm đông đủ cùng nhau ăn một bữa cơm. La tiên sinh là quý nhân bận rộn, gần như ngày nào cũng đi ăn tiệc. Con trai cả nhà họ La đang theo học đại học, là một kẻ ham chơi, một phú nhị đại coi trời bằng vung, kết hợp với cô em gái của mình tạo thành cặp anh em phá phách nổi danh ở khu này, anh ta cũng rất ít khi có mặt ở nhà.

Lần nào La Ức trở về, thì nhất định là vì muốn xin tiền. Tuy vậy anh ta mà đã há miệng thì lại rất biết cách nói chuyện, ngồi ở trên bàn dài cười đùa cợt nhả kể cho La phu nhân nghe về chuyện mình cùng với đám bạn chơi đùa vui như thế nào.

"Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, tuổi không còn nhỏ đâu, cũng nên làm mấy chuyện đứng đắn đi. Đừng suốt ngày nghĩ đến việc chơi bời nữa." La phu nhân sẵng giọng.

Đối với những lời nói nhàm tai này, La Ức miễn dịch đã lâu, cười hì hì coi như không nghe thấy, quay đầu chọc chọc em gái: "Này, Tiểu Niệm, hôm nay làm sao mà nãy giờ không thấy nói gì thế? Mấy ngày không gặp anh trai rồi, không thấy nhớ anh hay sao, hả?"

Tình cảm của hai anh em bọn họ luôn rất tốt. Từ bé La Niệm đã theo anh ta đi khắp nơi phá phách, có chuyện gì cũng thích nói với anh trai chứ không nói với cha mẹ. Bình thường mỗi khi La Ức về nhà, La Niệm đều vây quanh anh ta hỏi anh ta đã làm được những chuyện tốt gì, hai người không ngừng trêu chọc cãi nhau, vui đùa không dứt.

Bữa cơm này, La Niệm ăn không biết hương vị gì, đột nhiên anh trai quay sang hỏi, cô ta ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười, ". . . Không có gì ạ."

"Ha ha, tỉnh chưa, hồn vía bay đi đâu mất rồi?" La Ức giơ tay tới trước mặt cô ta vẫy vẫy, còn cố ý bóp mũi cô ta một cái.

Lúc trước nếu anh ta làm như thế, La Niệm đã sớm đánh vào tay của anh ta, lao lên xông vào đánh nhau rồi. Nhưng lần này, La Niệm chỉ cứng đờ người ngồi đó.

"Sao vậy, hay là thân thể thấy không thoải mái?" La Ức phát hiện em gái mình thực sự mất tinh thần, sờ trán em gái xem thế nào. La phu nhân cũng quay sang nhìn bằng ánh mắt quan tâm, "Làm sao thế, hai ngày này con cứ thất thần suốt, cũng không thích nói chuyện. Chẳng lẽ bị bệnh thật rồi, có bệnh tại sao lại không nói chứ!"

La Niệm rũ mắt xuống, né tránh cái nhìn của La phu nhân, cô ta cắn môi, thấp giọng trả lời: "Con có hơi đau đầu."

La phu nhân trách cứ liếc một cái, quay đầu hô người hầu trong phòng bếp: "Chị Triệu."

"Tiểu thư không thoải mái, chị đi lên lầu lấy ít thuốc cho con bé đi." Bà nói xong liền đứng dậy dắt tay La Niệm, đưa cô ta đi lên lầu.

La Niệm không thích uống thuốc, tâm trạng cực kỳ chán nản. Cô ta muốn ném thuốc ra ngoài, muốn phát cáu giống như trước kia, nhưng nghĩ đến bí mật mà mình biết, cô ta lại nhịn xuống. Đến La phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, làm sao tính tình của con gái lại trở nên tốt như vậy.

Bà quay lại lầu dưới, thấy chồng mình đã ăn xong đứng dậy, vội nói với ông: "Hình như Tiểu Niệm thật sự thấy khó chịu, vừa rồi con bé còn ngoan ngoãn chịu uống thuốc nữa."

La tiên sinh lấy điện thoại di động ra xem, loại mà ông dùng là loại điện thoại xa xỉ, không phải ai cũng có. Ông vừa nhìn tin tức vừa nói: "Bị bệnh thì đưa con bé đến bệnh viện sớm một chút, đừng để lâu khéo lại thành bệnh nặng."

La phu nhân thở dài, chủ động bước qua cầm túi xách cho chồng rồi tiễn ông đi ra cửa đón xe, "Tôi có cách nào đâu, từ nhỏ Tiểu Niệm đã không thích đi bệnh viện rồi, cũng không phải ông không biết."

Thư ký đợi ở bên ngoài nhận lấy túi xách trên tay La phu nhân, La tiên sinh lắc đầu, "Đều do bà quá nuông chiều thôi. Được rồi, buổi tối tôi về mà con bé còn chưa đỡ thì sẽ đưa đi bệnh viện."

La phu nhân: "Tối nay ông về nhà sao?"

La tiên sinh: "Ừ, hành động gần đây của La Ức không chấp nhận nổi, buổi tối tôi muốn nói chuyện với nó."

La Ức nghe được ba mẹ đứng ở ngoài cửa nói chuyện, nhún vai, hai tay đút túi bước lên lầu. Anh ta đưa tay đẩy cửa phòng em gái, nhưng cửa không mở được, lại nghe thấy bên trong có tiếng vật gì đó bị ném xuống đất. La Niệm có chút hoảng hốt lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"

"Tiểu Niệm, em làm gì thế, tự dưng khoá cửa làm cái gì?" La Ức gõ cửa ầm ầm, "Mau mở ra, anh trai qua thăm em đây."

La Niệm đứng ở trước ngăn tủ, run tay làm rớt văn kiện xuống dưới đất. Kia là một tờ giám định huyết thống, hai ngày nay La Niệm đã xem đi xem lại nó vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái này, cô ta lại càng cảm thấy mờ mịt sợ hãi. Vội vàng nhặt lên cất kỹ vào trong ngăn tủ khóa chặt lại, La Niệm hít sâu một hơi, đi qua mở cửa.

"Sắc mặt khó coi quá." La Ức dò xét một hồi, ôm vai đẩy em gái quay lại giường, "Em nên tranh thủ thời gian nằm nghỉ ngơi đi."

Anh ta kéo một cái ghế lại gần, ngồi vắt chéo chân lên nhau rồi hỏi, "Thế nào, gần đây có phiền não gì không, nói cho anh trai nghe?"

Ánh mắt La Niệm không tự chủ được lướt qua cái ngăn kéo kia một cái, rồi lại mất tự nhiên dời đi chỗ khác, "Không có gì ạ."

La Ức: "Lại còn giấu nữa, anh trai đã biết hết rồi."

La Niệm nín thở: ". . . Anh biết cái gì?"

La Ức cười ha ha, "Sao phải căng thẳng thế? Anh biết chuyện em và anh Sở Bình cãi nhau đó, anh ấy kể tội của em cho anh nghe rồi. Nói em ở trường học gây chuyện không đâu, bắt nạt học sinh giỏi của anh ấy, bảo anh về nhà dạy dỗ em một chút."

"Em đừng trưng ra cái mặt đấy, em mới là em gái của anh, đương nhiên là anh bênh người nhà mình rồi. Nhưng mà em cũng đừng làm vậy nữa, vô duyên vô cớ đi khắp nơi rêu rao nhà của nữ sinh kia nghèo để làm gì, làm thế có được lợi lộc gì không? Dạo này lắm người nghèo như vậy, cũng không chỉ có mỗi nhà của nó nghèo. Nếu em thật sự ghét nó tới vậy thì nói với anh trai một tiếng, anh trai giúp em giải quyết, cũng đỡ cho em phải ở đây bực bội, tức tối thành bệnh."

Trong lòng La Niệm nhảy lộp bộp không ngừng, cô ta nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của mình, "Anh, anh đồng ý giúp em giải quyết Vân Tình Không ư?"

"Nghe em nói kìa, em là em gái của anh mà, anh có thể không giúp em được hay sao?" La Ức cười bẹo má cô ta một cái, "Em muốn giải quyết nó như thế nào? Tìm mấy thằng đến chơi nó, đánh cho nó một trận không thể đi học được?"

Vẻ mặt La Niệm biến đổi, một lát sau mới thấp giọng nói một câu: "Anh, có cách nào có thể . . . gϊếŧ nó hay không?"

Dạng chơi bời như La Ức cũng bị câu nói này của La Niệm làm cho giật mình. Anh ta thả chân xuống, xích lại gần em gái hỏi, "Uầy, bây giờ em giỏi quá nhỉ, còn dám gϊếŧ người nữa cơ đấy? Giữa em và nó có thâm thù đại hận gì thế?"

La Niệm không có khả năng nói là vì mình muốn gϊếŧ người diệt khẩu, muốn để Vân Tình Không vĩnh viễn ngậm miệng lại. Cô ta ngập ngừng, ấp a ấp úng nói: "Bởi vì, bởi vì anh Sở Bình thích nó."

La Ức liếc mắt, "Anh Sở Bình sẽ thích học sinh của mình sao? Em suy nghĩ nhiều rồi."

La Niệm: "Không phải, em biết mà. Em đã thấy nhiều lần anh Sở Bình nói chuyện với nó, ánh mắt của anh ấy rõ ràng là có ý với Vân Tình Không! Anh ấy chưa từng nhìn những người khác như vậy bao giờ, còn có cả, Vân Tình Không kɧıêυ ҡɧí©ɧ em nữa, nó . . . Tóm lại em không muốn để cho nó sống, em . . . Anh ơi, anh giúp em một chút có được không?"

Cô ta ngồi ở trên giường, nắm cánh tay của La Ức thật chặt, sắc mặt vừa hoảng loạn vừa lo âu. La Ức chưa từng thấy bộ dạng này của em gái bao giờ, đành phải giả bộ nói mấy câu trấn an trước, "Được được được, để anh nghĩ đã, chuyện lớn như vậy, em cũng không thể bắt anh đồng ý ngay lập tức được. Nếu để cha mẹ biết thì hai chúng ta xong đời đấy."

La Ức thoát khỏi tay của em gái đi ra ngoài, sờ sờ cằm thầm nghĩ, vẫn cứ nên đi nhìn tận mắt xem đó là thần thánh phương nào, không chỉ có thể khiến cho Hạ Sở Bình đối xử bằng ánh mắt khác, mà còn có thể khiến cho cô em gái nhà mình ghét đến mức chỉ muốn đối phương chết quách đi.

Hôm sau La Ức tìm một lý do đi đến Nam Thị Nhất Trung, lúc bước vào trường anh ta mới phát hiện ra cái tên Vân Tình Không này thật sự là có ở khắp mọi nơi. Trên tờ giấy thứ hạng dán trên bảng thông báo, ba chữ Vân Tình Không thật lớn được viết ở vị trí của học sinh đạt thứ hạng cao nhất. Đi đến toà nhà dạy học đầu tiên, trên cột học sinh ưu tú cũng có tên của Vân Tình Không.

Mấy chục tấm ảnh của các học sinh ưu tú được xếp chung một chỗ, hầu như tất cả đều mặc đồng phục chụp trên nền đỏ, nhìn thoáng qua chả nhận ra ai, nhưng Vân Tình Không thì lại khác, ảnh của cô cực kỳ dễ thấy.

Tóc dài đen nhánh, gương mặt thanh tú, một đôi mắt đen lóng lánh như sóng nước dập dờn. Dưới cách chụp không có chỗ nào đẹp đẽ này mà vẫn có thể toát ra sự sinh động tươi mới như thế, thanh thoát rõ ràng, như thể chính cô gái ở trong bức ảnh đó đang đưa mắt nhìn anh ta vậy.

"Mẹ nó chứ, nữ sinh nhỏ này thật quá dụ người." La Ức nhìn hết nửa ngày, rốt cuộc cũng tán thành với suy nghĩ của em gái. Nói không chừng đúng là Hạ Sở Bình có ý gì khác đối với cô học sinh đó, ngay đến anh ta chỉ nhìn một tấm hình thôi mà trong lòng cũng thấy ngưa ngứa.

Thời điểm đi trên sân trường, La Ức còn nghe thấy hai nam sinh đang thảo luận về Vân Tình Không.

Anh ta giả bộ là đến tìm Hạ Sở Bình, ở văn phòng giáo viên nói qua loa về việc đã giáo dục La Niệm, đồng thời lại nghĩ xem lát nữa dùng cách nào để đi theo Hạ Sở Bình tới lớp học, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy tiểu mỹ nhân kia.

Ai ngờ vừa mới suy nghĩ, đột nhiên lại gặp được cô gái ở trong tấm hình sống sờ sờ từ ngoài cửa bước vào. Dáng người cô tinh tế, vòng eo yểu điệu, đồng phục học sinh rộng rãi cũng không có cách nào che giấu được. Lúc cô đi đến trước mặt anh ta, ánh mắt La Ức còn đang phiêu du qua lại trên vùng cổ trắng nõn của cô.

Hạ Sở Bình trông thấy ánh mắt suồng sã của La Ức, không khỏi cảm thấy khó chịu, hắng giọng một cái, "La Ức, chuyện của La Niệm cậu trực tiếp nói với chủ nhiệm của lớp chín đi. Nhưng hôm nay thầy ấy không có ở đây, hôm khác cậu lại đến vậy."

La Ức hoàn hồn, nhưng không có lấy một chút xấu hổ, ngược lại càng thêm phấn khởi mở miệng hỏi: "Anh Sở Bình, đó là bạn học Vân Tình Không của lớp anh phải không?"

Hoá ra là người con cả của nhà họ La kia. Thủy Ngân cùng người trẻ tuổi kia nhìn nhau một lát, thầm nghĩ, ông anh trai này so với Triệu Đoan Trạch mà cô nhìn từ nhỏ đến lớn kém quá xa.

Hạ Sở Bình thấy La Ức không chịu đi, đành phải tiếp nhận bài tập trên tay Thủy Ngân, để cho cô quay trở về phòng học trước. Bình thường anh ta đều nói chuyện phiếm với cô vài câu, lần này thì thôi vậy.

Ánh mắt tiếc nuối nhìn Thủy Ngân đi xa, La Ức chầm chập đứng dậy, "Được rồi, em không làm phiền anh Sở Bình nữa, em đi về trước đây."

Hạ Sở Bình nhíu mày liếc anh ta một cái, cảnh cáo nói: "Cậu đừng quấy rối học sinh của tôi."

La Ức cười đùa, "Em nào dám."

Trên đường về lớp, Thủy Ngân suy nghĩ, La Ức có thể xuất hiện ở chỗ này, chỉ e là bởi La Niệm ở bên kia đã xảy ra chuyện gì đó. Hai ngày nay cô ta không đến trường học, hẳn là đã biết được kết quả chính xác rồi, không dám xuất hiện ở trước mặt cô nữa. Mà kết quả cô ta biết được là một đáp án kinh khủng đến cực điểm, cô ta quả thực không phải là con gái ruột của nhà họ La.

Về phần tiếp theo La Niệm sẽ làm gì . . . La Ức mang theo địch ý với cô xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ La Niệm đã chuẩn bị ra tay với cô rồi, làm vậy để bảo toàn được tất cả những gì cô ta đang có hiện giờ.

Đáng tiếc, thứ không thuộc về mình thì nhất định sẽ không giữ được. La Niệm đã đưa ra một sự lựa chọn sai lầm.

Bởi vì phải giúp các giáo viên đóng dấu bài thi và một chút tài liệu, cho nên Thủy Ngân thường xuyên ra vào phòng đóng dấu. Sau khi tan học cô đến đó đóng dấu hai bức thư, một bức gửi ra bên ngoài. Đó là gửi cho La tiên sinh, bức thư sẽ được gửi trực tiếp đến phòng làm việc của ông.

Nếu như La tiên sinh không nhìn thấy bức thư này, thì vẫn còn một bức thư nữa mà hai ngày sau cô sẽ gửi đến nhà họ La cho La phu nhân.

Nội dung bức thư rất khách quan, chỉ miêu tả chi tiết năm đó nữ sĩ Vân Bình đã làm ra chuyện sai lầm gì.

Có thể đoán được, một khi việc này bị tiết lộ, nhà họ La tuyệt đối sẽ không còn yên ổn. La Niệm liều mạng muốn giấu bí mật mà không giấu được, lúc ấy tất cả những gì cô ta làm sẽ đánh ngược trở lại người cô ta.

Còn vấn đề sau khi chuyện này bị vạch trần có thể ảnh hưởng xấu đến nữ sĩ Vân Bình hay không, đương nhiên không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thủy Ngân. Người đã làm ra hành động sai lầm, tất nhiên phải nhận lấy sự trừng phạt. Người có tình cảm mẹ con sâu đậm với Vân Bình, không đành lòng để Vân Bình chịu khổ, liều mạng bảo vệ bà ta là Vân Tình Không, chứ không phải là Thủy Ngân cô.

Mang theo tâm tình hoàn toàn bình thản, Thủy Ngân trở lại phòng học, vừa đi vào đã nghe thấy có người hô: "Lớp trưởng, cậu lại nhận được thư tình kìa."

"Có ai đếm được đây là bức thư thứ mấy rồi không?"

Thanh thiếu niên ở độ tuổi không lớn không nhỏ này đối với những chuyện liên quan đến yêu đương rất dễ dàng bị xao động. Đại khái thế hệ của bọn họ hiện giờ được ông trời ưu ái nhất, đó là bởi việc học của học sinh lúc này không quá khắc nghiệt như mười mấy năm về sau. Trong tương lai, cuộc sống của các học sinh chỉ biết có học và học. Nhưng hiện tại, internet đang nhanh chóng được phổ cập, còn có đủ thể loại nhạc được phát triển, trò chơi, anime, phim truyền hình và tiểu thuyết. Mọi người có thể nghe, có thể xem, có thể chơi, QQ thì rất thịnh hành, còn có cả kết bạn qua thư, từ đó mấy việc như viết thư tình này cũng trở thành trào lưu.

Sau khi nổi tiếng, Thuỷ Ngân bỗng phát hiện ra vấn đề mình cần phải giải quyết nhiều nhất chính là đống thư tình này.

Cô đã hiểu rõ tính tình của đám trẻ lớp mình, cô càng lảng tránh thì bọn chúng càng thích ồn ào. Cho nên Thủy Ngân dứt khoát thương lượng với giáo viên Ngữ Văn và giáo viên Anh ngữ, làm thêm một chút bài giảng tạo chút cảm hứng.

―― Giáo viên Ngữ Văn dạy mọi người làm thế nào để viết ra được một bức thư tình từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ, trong đó xen kẽ các loại thơ văn cổ đại, điển cố các thứ. Giáo viên Anh ngữ thì yêu cầu các học sinh tự lấy một thân phận khác viết thư tình bằng Tiếng Anh cho người yêu giả tưởng của mình, thuận tiện bố trí vài buổi ngoại khoá đọc mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu bằng Tiếng Anh.

Ha, đám nhóc cứ suốt ngày hò hét thư tình thư tình kia, để cho mấy đứa được đọc viết thư tình đã đời đi. Thủy Ngân mỉm cười nghĩ thầm.