Edit: tiểu an nhi
Trước khi bước ra khỏi nhà họ Chương, Thuỷ Ngân đặc biệt thay sang bộ quần áo cũ trước kia của Thẩm Thu Uyển, nhìn qua không đáng chú ý. A Phúc nghĩ rằng vì cô không muốn để lão phu nhân phát hiện nên mới làm như vậy, nhưng thực ra là để thuận tiện cho việc đi mua thuốc phá thai của cô.
Kỳ thật phá thai không phải là việc quá khó, mệt nhọc quá mức hay vận động nặng quá độ, tại thời kỳ đầu mang thai rất dễ bị sảy thai. Chỉ có điều cách đó chỉ là biện pháp khi đã không còn cách nào khác, đã vậy lại có không ít rủi ro. Hiện giờ cô có cơ hội mua được thuốc phá thai, cứ hỏi kỹ bác sĩ thì tốt hơn.
Cô ngồi trên chiếc xe người kéo đi tới một hiệu thuốc ở một nơi vắng vẻ, còn cẩn thận trả thêm một khoản tiền cho bác sĩ, gọi là phí giữ im lặng cho chắc chắn.
Mua xong thứ thuốc mình cần, cô mới ngồi xe trở về quán thuốc nhỏ ở gần nhà họ Thẩm để đi tìm bác sĩ. Dù sao Thẩm Thụy Đức cũng không chết ngay được, gãy chân thôi mà, để ông ta chờ thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Suy nghĩ thì tuỳ tiện, nhưng khuôn mặt Thuỷ Ngân lại tràn đầy vẻ lo lắng, mời bác sĩ mau chóng đến nhà họ Thẩm. Lúc này A Phúc đã vô cùng gấp gáp nóng ruột, không biết tại sao Đại thiếu phu nhân đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa quay về.
"Đại thiếu phu nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi. Thẩm lão gia đã tỉnh lại!"
Thủy Ngân: "Thật ư?"
Thực ra câu này không cần phải hỏi, đứng tận ngoài cổng cũng nghe thấy được tiếng kêu la thảm thiết của ông ta ở bên trong. Đã gào mồm to được như thế thì chắc hẳn là không có việc gì đâu. Hay là trước đó cô ra tay quá nhẹ rồi nhỉ?
Thuỷ Ngân cùng bác sĩ đi vào trong nhà, Thẩm Thụy Đức vừa trông thấy cô đã lớn tiếng nói: "Mày đồ con gái bất hiếu!"
Thủy Ngân: "Cha, đã bị thương thế này rồi đừng nên nói nữa, để bác sĩ khám cho cha một chút đi." Lão già ngu xuẩn nhà ông có thể tiếp tục mắng, mắng càng nhiều thì cuộc sống sau này của ông sẽ càng thảm.
Thẩm Thụy Đức co quắp ở trên giường dẩu mỏ tru lên: "Chân của ta! Chân của ta sao lại bị người đánh gãy thế này?"
Thủy Ngân đi đến bên giường, mặt mũi tràn đầy lo âu và bất đắc dĩ, "Có phải cha lại đi đánh bạc hay không, nhất định là những chủ nợ kia ép cha trả tiền nên mới đánh gãy chân cha. Chẳng lẽ cha không nhớ rõ là ai làm hay sao?"
Sở dĩ cô nói như vậy là vì chắc chắn trước đó Thẩm Thuỵ Đức đã uống say gần chết rồi, có thể nhớ được cái gì. Ông ta sẽ chỉ nghĩ rằng sau khi uống say xui xẻo gặp phải chủ nợ thì bị đánh gãy chân. Sao lại nghĩ ra được là do cô con gái hiền lành hiếu thuận của mình làm ra.
Quả nhiên, Thẩm Thụy Đức nghĩ mãi không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Ông ta đau đến toát mồ hôi, mở miệng lại bắt đầu mắng chửi: "Còn không phải là do mày! Ông đây nuôi mày lớn đến từng này, tạo điều kiện cho mày ăn uống đầy đủ, còn gả mày vào nhà họ Chương để ăn sung mặc sướиɠ. Mày thì hay rồi, quay đầu liền không thèm nhận người cha này nữa! Nếu không phải tại mày chỉ ích kỷ lo cho bản thân, mặc kệ sống chết của ta, thì sao ta lại bị người khác đánh thành cái dạng này!"
"Mày phải mau chóng chữa khỏi chân cho ta, còn đưa tiền cho ta trả nợ nữa!"
Bộ dạng hất hàm sai khiến quá mức đương nhiên của Thẩm Thuỵ Đức khiến A Phúc đứng bên cạnh kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả vị bác sĩ kia cũng lắc đầu ngao ngán. Quán thuốc ở ngay gần đây, bọn họ ít nhiều cũng nghe nói qua Thẩm Thụy Đức đối xử với con gái không ra gì. Bây giờ nhìn dáng vẻ Thẩm Thu Uyển khổ sở không dám kêu ca, nhịn không được cảm thấy Thẩm Thụy Đức thật quá đáng —— cho dù lúc này ông ta đang ôm cái chân gãy nằm co quắp ở trên giường.
Bác sĩ cắt ngang tiếng mắng chửi của Thẩm Thụy Đức, tiến lên khám chân cho ông ta. Bác sĩ nhéo hai lần, Thẩm Thụy Đức chỉ có thể đau đớn hét to, rốt cuộc mắng cũng không mở miệng nổi.
"Xương chân đã bị đánh nát, nếu chữa trị không tốt thì sau này không đứng lên được nữa đâu."
Thẩm Thụy Đức nghe xong, bất chấp hai chân đau đớn, vừa gào khóc lo cho chân của mình, vừa mắng to tên chủ nợ đã đánh gãy chân của ông ta. Đương nhiên đối tượng bị mắng chửi nhiều nhất vẫn là Thẩm Thu Uyển.
Đối với ông ta mà nói, những chủ nợ kia là kẻ mạnh mà ông ta không đối đầu được, còn Thẩm Thu Uyển lại là kẻ yếu ông ta có thể tuỳ ý bắt nạt. Vậy nên nếu có xảy ra chuyện, cho dù Thẩm Thuỵ Đức biết rõ không liên quan gì đến Thẩm Thu Uyển thì ông ta vẫn đẩy hết mọi tội lỗi lên người cô. Đây chính là tư duy của loại đàn ông vô dụng điển hình.
Tuy ông ta là loại vô dụng ngu xuẩn, nhưng trời sinh lại biết làm như thế nào để nô dịch một người phụ nữ. Quanh năm suốt tháng luôn dùng những lời lẽ xấu xa để chèn ép Thẩm Thu Uyển, khiến cho cô sợ hãi, quen với việc phải phục tùng ông ta. Cứ như vậy, Thẩm Thu Uyển có trưởng thành rồi cũng không có cách nào thoát khỏi bóng ma mà ông ta đã tạo ra. Hiện tại, Thẩm Thuỵ Đức hung ác quở trách Thẩm Thu Uyển bao nhiêu, thì càng thể hiện rõ rằng ông ta e sợ bất an bấy nhiêu. Chỉ có dùng lời nói chèn ép Thẩm Thu Uyển, làm cho cô nhận ra "sai lầm", đánh động tới sự sợ hãi của cô, mới có thể khiến cho cô sau này hết lòng hết dạ chăm sóc người cha là ông ta.
Nếu như hiện giờ là Thẩm Thu Uyển nguyên bản, nhìn thấy cha ruột bị người ta đánh gãy chân, lại bị ông ta mắng chửi như thế, nhất định là cảm thấy vô cùng áy náy, lo lắng. Vì dù gì cô nàng Thẩm Thu Uyển kia thật sự bị loại giày vò này đánh cho nát xương cốt, nặn thành Bồ Tát rồi.
Thủy Ngân nhẹ nhàng nắm chặt tay của Thẩm Thuỷ Đức, "Cha, cho dù chân cha không còn dùng được nữa, con gái cũng sẽ tìm người chăm sóc cho cha. Cha yên tâm."
Cô bày ra dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng, cẩn thận hỏi han bác sĩ về bệnh trạng, sau đó kêu A Phúc đi theo bác sĩ để bốc thuốc. Bác sĩ và A Phúc vừa rời khỏi, Thủy Ngân cũng chẳng quản lão già ngu xuẩn đang không ngừng chửi mát mình, quay người ra khỏi nhà họ Thẩm, đi tìm một người hàng xóm sống ở gần đây.
Người hàng xóm này cũng khá thú vị, bà ta là một quả phụ, một mình nuôi dưỡng con trai lớn lên. Là một người đàn bà chanh chua, chỉ tham lam mấy món lời nhỏ, đặc biệt là có cái mồm cực kỳ ghê gớm.
Khoảng thời gian Thẩm Thu Uyển còn chưa gả vào nhà họ Chương, vị hàng xóm gọi là thím Tào này lúc nào cũng phòng cô như phòng sói. Cũng bởi vì đứa con trai của bà ta rất thích Thẩm Thu Uyển, mà bà ta cảm thấy một đứa con gái do một con ma bài bạc nuôi dưỡng, nhất định không phải là hạng người gì tốt lành, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị chính cha ruột bán vào mấy chỗ dơ bẩn. Sao bà ta có thể đồng ý cho đứa con trai “ưu tú” của bà ta cưới loại con gái đó được.
Hai nhà là hàng xóm nhiều năm, Thẩm Thu Uyển nghĩ anh em xa không bằng láng giềng gần, người ta có công có việc đều tích cực sang giúp đỡ, cũng không so đo mấy lời móc mỉa quái gở của thím Tào. Mà thím Tào chỉ quen việc sai bảo Thẩm Thu Uyển làm hộ mình công việc, lúc nào thấy Thẩm Thu Uyển xin giúp đỡ đều giả bộ không nhìn thấy. Thỉnh thoảng gặp cảnh Thẩm Thụy Đức đánh cô cũng chỉ nói đãi bôi đôi ba câu, quay đầu ra ngoài liền coi như chuyện cười kể cho người khác nghe, còn tiện thể chửi Thẩm Thu Uyển hai câu.
"Cái thứ con gái không có mẹ nuôi dạy, sau này nhà nào sẽ ưng thuận cô ta. Mới có tí tuổi mà sinh hoạt ở mấy chỗ có đàn ông con trai cũng không biết ý biết tứ. Cứ nói là ở bên ngoài làm thuê kiếm tiền, ai biết số tiền đó có phải là do cô ta bán thân kiếm được hay không."
Chính vì mấy câu nói như thế này khiến cho Thẩm Thu Uyển vô duyên vô cớ nhận phải không ít lời đồn ác độc.
Thủy Ngân tìm tới cửa, dăm ba câu nhờ vả thím Tào giúp đỡ chăm sóc cho Thẩm Thụy Đức. Trong nhà thím Tào rất nghèo, toàn bộ đều nhờ vào mấy đồng tiền mà con trai kiếm được khi chuyển hàng ngoài bến tàu. Bây giờ nhìn thấy có việc có thể kiếm tiền, tất nhiên bà ta liên tục đồng ý nhận lời.
Thủy Ngân nói với bà ta: "Chúng ta là hàng xóm đã lâu, đều hiểu rõ hoàn cảnh của nhau. Cháu không thể thường xuyên về thăm cha được, nếu có thím Tào quan tâm chăm sóc giúp đỡ cho cha thì cháu yên tâm rồi."
Đương nhiên là yên tâm, bà thím Tào này không chỉ có lắm tật xấu lại còn rất lười biếng, chưa từng để lão già Thẩm Thụy Đức kia vào mắt, có thể tận tâm chăm sóc ông ta mới là lạ. Nghĩ cũng biết có bà ta “quan tâm” thì Thẩm Thuỵ Đức sẽ có kết cục gì.
Không lâu sau Thẩm Thụy Đức sẽ nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là "Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay" đâu, ngẫm lại còn có chút chờ mong.
Tuy nhiên đó là sau này, hiện giờ chẳng có liên quan gì đến Thẩm Thu Uyển. Với hình tượng cô gái tốt trời sinh thiện lương, không cùng người khác so đo như Thẩm Thu Uyển, đương nhiên phải “tin tưởng” người hàng xóm lâu năm là thím Tào sẽ chăm sóc thật tốt cho người cha gãy chân của mình. Cho dù Thẩm Thụy Đức có xảy ra chuyện gì thì cái đó cũng không có quan hệ gì tới cô.
Trên đường trở về Thuỷ Ngân luôn giữ trầm mặc, A Phúc còn tưởng rằng cô đang lo lắng cho thương thế của Thẩm lão gia, không tránh khỏi lại nhủ thầm trong bụng Đại thiếu phu nhân thật là quá thiện tâm.
Kỳ thật Thủy Ngân đang suy nghĩ về số tiền mình có trong tay. Cả ngày hôm nay, số tiền mà Thẩm Thu Uyển tích cóp trước kia đã ra đi hơn phân nửa rồi.
Thẩm Thu Uyển đường đường là Đại thiếu phu nhân của nhà họ Chương, sao trong tay lại chỉ có ngần ấy tiền? Chẳng lẽ khi Đại thiếu gia còn chưa chết, cô ta không lấy từ chỗ Đại thiếu gia kia một chút tiền riêng hay sao?
Ngoài chuyện ấy ra cô còn nghĩ xem nên uống thuốc phá thai lúc nào thì hợp lý. Để thuận tiện cô không mua thuốc nước mà là thuốc viên, uống hai ba lượt mới có thể phá thai. Phải nhanh chóng uống thuốc mới được.
...
Trong khoảng thời gian này thân thể của lão phu nhân không được tốt cho lắm. Sau khi con trai độc nhất Chương Hoài Viễn của bà ta mất đi, trải qua vài lần khóc đến thương tâm, người đã có tuổi liền không trụ được nữa. Không những thế còn phát sinh thêm chuyện của Chương Lâm và Huệ Hồng, bà ta lại càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, gần đây cơ thể không còn được nhanh nhẹn như trước.
Người già mang bệnh tính tình cũng xấu đi theo, vốn dĩ bà ta muốn tìm Thẩm Thu Uyển đến chăm bệnh, thuận tiện để trút giận cho hả dạ. Thế nhưng không biết có chuyện gì xảy ra với Thẩm Thu Uyển, từ sau khi xảy ra việc của Chương Lâm, thật giống như cô biến thành một người khác, không còn như trước kia dù có đày đoạ thế nào vẫn không có chuyện gì, ngược lại hiện giờ cả người suy yếu, không khác gì cái ấm sắc thuốc.
Tuy rằng vẫn là cái tính tình mà bà ta hết sức khinh bỉ kia, nhưng sức khoẻ điều dưỡng thật lâu cũng không thấy tốt lên, không chịu được mệt mỏi, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mắng to hai câu cũng có thể lăn ra ngất.
Kiểu diễn xuất mềm mại này khiến lão phu nhân cực kỳ không thích. Cũng may cả bác sĩ Phó lẫn quản gia đều ngấm ngầm khuyên bà ta đối xử với Thẩm Thu Uyển tốt một chút, nể tình cái bụng của cô, lão phu nhân cũng đành phải tạm thời nhẫn nhịn.
Thế nhưng bà già này ấy mà, một khi phải nén giận thì đủ các loại tật xấu ở bên trong đều thể hiện ra hết. Lão phu nhân ở đâu cũng cảm thấy không thoải mái, vừa nhìn thấy Thẩm Thu Uyển đã thấy đau đầu, cảm giác chỗ nào cũng không hài lòng.
Bà ta ở cái tuổi này, cũng đã trải qua quá trình làm nàng dâu, đã muốn giày vò Thẩm Thu Uyển thì đương nhiên là có cách.
Bà ta sai người ta hầm một đống đồ ăn linh tinh nghe đồn là có tác dụng dưỡng thai cho Thẩm Thu Uyển ăn. Thứ canh đó để trước mặt, Thủy Ngân một mắt cũng không thèm nhìn chứ đừng nói là uống.
Lão phu nhân và Thủy Ngân ăn cơm cùng một chỗ, bà ta nhìn thấy mặt của cô là cảm thấy khó chịu, tối sầm mặt trách mắng: "Đây đều là vì tốt cho đứa nhỏ, cô không ăn có phải là không muốn tốt cho cháu của ta hay không?"
Thủy Ngân vô tội nhìn bà ta: "Lão phu nhân, Thu Uyển không có ý đó, chỉ là... thực sự con không uống được."
Lão phu nhân: "Không uống được cũng phải uống, cái này là vì cháu của ta. Cô lấy tư cách gì mà tỏ vẻ yếu ớt?"
Thủy Ngân giả bộ khó chịu, "miễn cưỡng" bưng bát lên uống hai ngụm. Sau đó cô bỗng “cảm thấy” buồn nôn, phun hết những gì đang có trong miệng ra, còn "đúng lúc" hất một ít nước canh té vào bên trong bát đĩa trước mặt lão phu nhân.
"Oẹ ——" Thủy Ngân luống cuống dùng khăn che miệng lại, hai mắt hoảng sợ nhìn sắc mặt lão phu nhân đang tái lại, "Lão phu nhân, Thu Uyển không cố ý, oẹ —— "
Nôn nghén thôi mà, phụ nữ đang mang thai mà nôn nghén là chuyện quá bình thường. Thủy Ngân dùng khăn che miệng cười. Đã không để cho cô ăn cơm ngon lành thì mọi người cũng khỏi ăn luôn.
Lão phu nhân còn chưa kịp há mồm ra mắng đã thấy nước mắt cô giàn dụa, vừa sợ hãi vừa vô tội, còn đỡ trán giống như sắp té xỉu. Lão phu nhân cảm thấy mình cũng muốn té xỉu theo.
Bà ta hết nhịn lại nhẫn, xanh mặt quát: "Được rồi, cút xuống cho ta." Đợi đứa bé sinh ra, phải đợi đứa bé sinh ra ——! Để xem bà ta sẽ dạy dỗ con tiện phụ này thế nào!
Khẩu vị của bà ta vốn không tốt, bây giờ lại bị Thủy Ngân kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, không thể nuốt trôi cơm, đành phải đứng dậy để người dìu về phòng nghỉ ngơi.
Thủy Ngân quay về kêu A Phúc chạy đi phòng bếp lấy thêm thức ăn cho mình, có quản gia dốc lòng chăm sóc, cô muốn ăn cái gì là có cái đó.
Có những khi, người có thể làm “ầm ĩ” quả thật có thể đạt được rất nhiều thứ. Cô nàng Thẩm Thu Uyển nguyên bản kia, trong khoảng thời gian vẫn còn đang mang thai sinh hoạt không hề giống một Đại thiếu phu nhân. Từ đầu tới cuối bị người khác bắt nạt, lạnh nhạt cũng không hề kêu ca nửa lời, cuộc sống yên bình giả tạo. Đối với người muốn giúp đỡ mình như quản gia cũng chỉ nói với ông chuyện tốt, không dám buông lời than vãn. Là vì không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, có đắng cay gì chỉ tự mình nuốt xuống chịu đựng.
Hiện giờ Thủy Ngân thỉnh thoảng lại làm vài trận, thường xuyên làm lão phu nhân tức tối đến đau đầu. Ngược lại đám hạ nhân càng thêm chú ý hầu hạ cô, quản gia cũng để ý đến tình trạng của cô hơn, nhiều lần dặn dò phòng bếp làm thức ăn ngon cho cô tẩm bổ.
Nếu có người cho cô ăn đắng cay, đừng hòng mong cô sẽ nuốt xuống. Làm cho cô ăn rồi thì nó có thể lập tức biến thành chất độc mà phun ngược trở về.
"Hôm nay đẹp trời thế này, thuận lợi cho việc phá thai đây."
Thủy Ngân nhìn đám cá vàng nhốn nháo dưới lan can đình nghỉ mát, ném toàn bộ thức ăn cho cá có trong tay xuống nước.