Mục Căn nhìn Sigma đầy ngóng trông.
Sigma dòm Mục Căn đầy mong mỏi.
Sau đó, hai anh em nhanh chóng xúm lại ôm nhau!
Mục Căn xót xa sờ lên màn hình tối bị vỡ của Sigma.
“Cũng may Sigma là người máy, không đau tẹo nào.” Sigma “cười”, đây là lần đầu tiên hắn nói rõ bản thân là “người máy” sau bao năm.
Thế là Mục Căn lại ôm ôm Sigma, kề sát cái đầu lạnh ngắt, nhẹ giọng bảo: “Về nhà đền cho em.”
“Dạ.” Sigma gật đầu.
“Nhưng lần trước là sao vậy? Sao tự dưng em rớt xuống.” Mục Căn chợt nhớ tới vụ mấy hôm trước.
“Không biết, đột nhiên nó hết.” Sigma nghiêng đầu.
“Cái gì hết?” Mục Căn nghe không hiểu lắm.
“Năng lượng, năng lượng hết.” Sigma vẫn trả lời rất mơ hồ: “Lúc sắp nổ thì tự nhiên cái gì cũng cạn veo, rồi Sigma tắt máy, sau đó nữa… Sigma tỉnh lại thì thấy anh.”
Về biến cố kỳ diệu này, hai anh em nghĩ nát óc cũng chẳng ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
“Nhưng đây là đâu vậy?” Mục Căn hỏi Sigma – chỗ này là Sigma chọn.
“Không biết, nơi này là tinh cầu phụ cận duy nhất có thể cung cấp môi trường sinh hoạt cho nhân loại.” Tỉnh lại quá trễ, Sigma biết mình sắp nổ, nên trước đó trong “não” hắn chỉ tồn tại ý nghĩ mau chóng đưa Mục Căn đến nơi an toàn. Xẹt qua xẹt lại giữa các tinh cầu, cuối cùng hắn đáp xuống tinh cầu hoang vu mà nguyên thủy này.
Cơ mà, hắn sẽ không cho Mục Căn biết đâu.
Mọi chuyện diễn ra trước đó cứ như “nằm mơ”, Sigma cảm thấy mình chẳng khác nào nhân loại mới chìm vào một “cơn ác mộng”.
Mà hôm nay, tỉnh mộng rồi.
Nhân lúc Mục Căn đi săn thú, Sigma quyết định giúp anh trai làm ít việc trong tầm khả năng.
Trước tiên Sigma lia mắt dòm bãi ị của Đại Bạch trên đất, đại tiểu tiện lung tung là không hay nha, thế là bắt tay thu dọn, đào hố chôn xuống.
Trong quá trình đào hố chôn phưn, Sigma chú ý thấy thứ gì đó tròn vo trong bụi cỏ.
Một-quả-trứng bự kinh dị!
Quả trứng trắng nõn trong suốt, coi mòi giàu dinh dưỡng lắm đây.
Sigma quyết định làm trứng luộc tình yêu cho anh trai.
Sigma đốt đống lửa, rồi bắt đầu tìm dụng cụ có thể làm nồi nấu, liếc mắt thấy ngay máy ấp trứng dưới đất.
Chính là mày – Như tìm được của báu, Sigma tức tốc cầm máy ấp trứng tới đây, đổ nước biển vô trong, bấy giờ mới thả quả trứng vào.
Tiếp theo, hắn thấy nhóm người máy chữ cái nằm một bên.
Tụi Alpha không có năng lượng — Sigma nghiêng đầu.
Sigma lạt sạt chống tay bước qua.
Thế nên, lúc Mục Căn trở về, trong nhà (← thực ra là nơi cắm trại) đã được quét dọn sạch sẽ, không khí lãng đãng mùi hương đang nấu gì đó, còn lòi thêm một cái máy nom hết sức đồ sộ!
Xung quanh cái máy chìa ra vài đường dây, mỗi đường dây nối với một, à không, nửa người máy…
Mục Căn trợn mắt ngạc nhiên:
Đó là người máy chữ cái trong nhà, tuy mỗi người máy đều thiếu mông và đùi, song nửa thân trên còn lại đích xác là mấy người bác cả rồi!
“Bác Alpha… bác Beta…” Miệng thì thào đọc tên từng người máy, Mục Căn chạy như điên về phía các người máy.
Chạy quá nhanh, không chú ý tình hình giao thông, nên kết quả là Mục Căn ngã sấp ngay lúc gần tới đích! Nhưng Mục Căn không buồn để tâm bản thân chật vật, khi ngẩng đầu lên lần nữa, có thể thấy rõ lệ đong đầy trong mắt cậu.
Rồi, cậu thấy các bác nhổ dây trên người xuống và đi tới chỗ mình.
Alpha vươn tay, dịu dàng ôm lấy Mục Căn. Bác cả vụng về vỗ vỗ cậu, rồi cậu nghe bác gượng gạo nói bên tai mình: “Bé con, con là nam tử hán, đừng khóc nha!”
Lời này… là Mục Căn dạy đối phương vào lần đầu gặp nhóm người máy chữ cái.
Vỏ ngoài tả tơi của Alpha phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, dẫu họ lại trở nên rách rưới, dẫu họ suýt nữa không tỉnh lại được, dẫu còn thiếu nửa người, nhưng —
Cuối cùng họ vẫn quay về rồi!
Tuy cơ thể sứt mẻ, song ký ức hoàn toàn không hư hao chỗ nào.
Rốt cuộc chẳng dằn nổi dòng lệ trong hốc mắt nữa, Mục Căn ôm người máy Alpha thật chặt.
Mấy người máy bên cạnh lần lượt gia nhập, sau cùng cả nhà túm tụm ôm nhau.
Thời gian Mục Căn đi săn, Sigma quyết tâm làm chút cống khiến đủ khả năng cho gia đình, nấu bữa tối tình yêu cho anh trai xong, hắn quyết định hiếu thuận với các bác đang tắt máy, và thế là —
Sigma gỡ hết mông và đùi của nhóm người máy chữ cái xuống.
 ̄▽ ̄
Dùng mông và đùi vừa gỡ xuống tạo một máy chuyển hóa năng lượng.
 ̄▽ ̄
Nghe thì có vẻ hiếu thuận thiệt, nhưng liên hệ nguyên nhân hậu quả một chút, mông đùi chi chi đó… Cứ khiến người ta có cảm giác mượn việc công trả thù riêng là thế nào nhở…
Toàn bộ màn hình tối của người máy đồng thời chĩa vào Sigma!
Đúng lúc này, Đại Bạch trở lại.
Đại Bạch ngoạm con mồi của mình về, ba con sâu gầy teo. Nó hào phóng chia một con cho Mục Căn, hai con còn lại thì đặt dưới móng vuốt của mình.
Phát hiện Sigma tỉnh lại, Đại Bạch mừng rỡ “chíp chíp” hai tiếng, toan chia một con cho Sigma, thì bỗng chú ý thấy “cái nồi” trên đống lửa và quả trứng to bên trong…
“Chíp chíp! Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!!!!!”Mỏ thốt nguyên tràng chíp chói lọi, Đại Bạch xông qua đυ.ng ngã cái nồi đang sôi ùng ục như phát rồ.
“Ý… Đó… là quả trứng Sigma tìm thấy trong bụi cỏ, tính để anh trai ăn.” Sigma yếu ớt nói.
“Chíp chíp chíp chíp chíp chíp!!!!” Chờ đợi hắn là tràng công kích vô tình bằng mỏ của Đại Bạch! Lúc Sigma bị Đại Bạch rượt đuổi chạy khắp nơi, các người máy còn lại vừa bổ sung năng lượng vừa xem náo nhiệt. Tháo mông và đùi xuống rồi, Sigma vẫn là “người” có địa vị thấp nhất nhà, ngay cả con gà trắng to xác nhà nuôi cũng thích bắt nạt hắn nha ~
Nhìn màn trước mắt mà buồn cười, khóe miệng Mục Căn chậm rãi vẽ ra ý cười xóa mãi không tan.
Nhặt máy ấp trứng bị Đại Bạch xô ngã lên, Mục Căn lấy quả trứng bên trong ra, trứng nóng hầm hập chườm ấm bàn tay cậu, như thể có sinh mệnh.
Gượm đã —
Mục Căn dè dặt nhìn lại quả trứng trong tay, bấy giờ mới phát hiện quả trứng hơi khác bình thường: Vỏ trứng không còn mang màu xám tràn ngập tử khí nữa, mà trắng nõn trơn bóng, vỏ còn phản chiếu hào quang óng ánh!
Thoạt nhìn… giống như bên trong thực sự có sinh mệnh…
Trong đầu Mục Căn thình lình hiện lên ý nghĩ ấy.
Nhưng lý trí của cậu lập tức phủ nhận: Sớm từ lúc Tiểu Đào đem quả trứng ông nội này về hành tinh Bạch Lộ, họ đã cố ý mang nó đi kiểm tra, tất cả bệnh viện đều kết luận đây là một quả trứng chết đã hóa thạch. Xác nhận không còn hy vọng cứu vãn, bấy giờ mới để quả trứng dưới mông Đại Bạch, mặc kệ nó xách đi lượn tới lượn lui như món đồ chơi.
Mà hôm nay…
Dù trong lòng Mục Căn có phản đối nhường nào, cảm giác nơi bàn tay vẫn chân thật khôn xiết. Lần này, cậu cảm nhận rõ sự run rẩy xuất phát từ quả trứng.
Đầu tiên là run nhè nhẹ, tiếp theo mỗi lúc một mạnh, Mục Căn nghe như có thứ gì đang gõ lên vỏ trứng từ bên trong.
“Bụp! Bụp! Bụp!” Hết tiếng này đến tiếng khác, không mạnh lắm, nhưng vô cùng cương quyết. Mục Căn kiềm lòng chẳng đậu mà chạm nhẹ ngón tay lên nơi phát ra âm thanh, sau đó —
Vỏ trứng dưới ngón tay nứt ra, Mục Căn cảm giác ngón tay mình bị thứ gì đó mổ một phát.
Sửng sốt dời ngón tay đi, Mục Căn nhìn đăm đăm chỗ vỏ trứng bị nứt ra một khe nhỏ, đến mắt cũng chả dám chớp. Trong khe hở tối tăm, Mục Căn loáng thoáng trông thấy một cái mỏ vàng vàng đang kiên định mổ vỏ, khe hở càng lúc càng lớn, cuối cùng nứt ra hẳn.
Một tiểu chíp trắng ướt sũng cứ vậy ngồi trong lòng tay Mục Căn.
“Chíp!” Tiếng kêu non nớt phát ra từ miệng tiểu chíp trắng, Mục Căn đơ càng toàn tập.
“Bác cả, Đại Bạch, mọi người mau đến coi nè… Trứng ông nội… vậy mà nở rồi?!”