“Chạy nhanh chân lên, một trăm người tới đích đầu tiên nhất định phải là khoa Cơ giáp chúng ta!” Kamla – lớp trưởng khoa Cơ giáp ra lệnh, tân sinh khoa Cơ giáp chạy sau hắn đồng loạt rống một tiếng phụ họa.
Trong Học viện tổng hợp đế quốc, khoa Cơ giáp có yêu cầu cao nhất với điều kiện thể chất của thí sinh. Hàng năm, 80% tuyển thủ tham dự đại hội thể dục thể thao của Học viện tổng hợp đế quốc đều đến từ khoa Cơ giáp. Từ khi khai giảng tới nay, trước khóa quân sự, dưới sự điều hành của lớp trưởng Kamla, tối nào tân sinh khoa Cơ giáp cũng rèn luyện thể năng trong phòng. Khí lực của Lôi long và tinh thần của Bạo long là niềm tha thiết mong mỏi của mỗi thiếu niên mơ ước trở thành cơ giáp sư.
“Vì hạng nhất, xông lên!” Lớp trưởng Kamla cao giọng hét lớn, để làm gương, hắn hung hăng xông thẳng lên trước như một Bạo long.
Được rồi, hắn quả thực là một tiểu Bạo long xuất thân từ dòng họ Bạo long nổi tiếng nào đó.
Nhờ sự cổ vũ của lớp trưởng Kamla, các tân sinh khác của khoa Cơ giáp nhao nhao gạt hết tân sinh khoa khác ra ngoài, từ lúc bắt đầu tính giờ đã bỏ rơi toàn bộ để phóng lên trước tiên.
“Đúng là một lũ thô lỗ…” Bị Kamla ủn ra phía sau, lớp trưởng Brad của khoa Chỉ huy chiến hạm lần đầu tiên cảm nhận được chiến ý đến từ khoa Cơ giáp.
Là chuyên ngành chiêu bài của Học viện tổng hợp đế quốc, khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm luôn luôn là đối thủ cạnh tranh. Hai khoa đều muốn nhét học sinh ưu tú nhất vào khoa mình, từ khoa trưởng đến giáo viên đều mơ hồ có ý đối địch nhau, vì vậy, ý thức đấu đá giữa các học sinh cũng vô cùng kịch liệt. Thậm chí ngay từ khi còn lâu mới đến địa điểm tập quân sự, giáo sư thông báo tin tức huấn luyện quân sự đã đặc biệt dặn bọn họ nhất thiết phải đánh bại khoa Cơ giáp, giành lấy hạng nhất.
Trước ngày đi tập quân sự, Brad đã xem thành tích của khoa Chỉ huy chiến hạm trong các khóa quân sự cũ: Vạn năm lão nhị, hắn chỉ có thể nói vậy.
Trên cơ bản, xếp hạng nhất mỗi năm đều là khoa Cơ giáp. Sau khi tốt ngiệp, quá nửa những tên đầu óc đơn giản (tương đối), tứ chi phát triển (tuyệt đối) đó đều gia nhập quân đội, họ không đứng nhất mới lạ đời ấy?
Cho nên, kỳ thực các giáo sư muốn hắn giành hạng nhất chỉ là cho hắn mục tiêu cao hơn thôi, điều hắn thực sự phải làm là đừng thua quá khó coi, và thắng thật đẹp tại hạng mục ưu thế. Trước khi tham gia huấn luyện, Brad đã điều tra về những hạng mục thường xuất hiện trong phạm vi có thể biết. Loại trừ một vài hạng mục cần tới thể năng, hắn đặt trọng điểm ở một số hạng mục kiểm tra năng lực bố trí tổng thể, “phải giành được hạng nhất ở hạng mục đó” chính là nhiệm vụ của hắn chuyến này.
“Cứ phát huy trình độ của mình như bình thường là được rồi, công việc tương lai của chúng ta cũng đâu phải xung phong bán mạng gì, bạn nào tự tin về thể lực của mình hãy cố gắng chạy lên trước.” Brad một lần nữa phủi sạch đôi giày bị Kamla đạp bẩn, rồi bình tĩnh phát lệnh, vì thế, nhóm chỉ huy tương lai cũng xuất phát ngay sau khoa Cơ giáp.
Có điều, nhóm chỉ huy lên đường sớm thật đấy, nhưng thể năng cũng hao hết đặc biệt lẹ.
Xuất phát được ba tiếng, nhóm kỹ sư của khoa Cơ giới liền làm kẻ đến sau, từng bước vượt qua mấy sĩ quan chỉ huy.
“Hừ! Đừng xem nhẹ thể lực của kỹ sư, mỗi ngày đều làm bạn với đủ loại máy móc, cơ giáp hoàn hảo thì cơ giáp cõng ta, cơ giáp hỏng thì ta cõng cơ giáp, nữ sinh thể lực kém nhất khoa Cơ giới còn khiêng được một cánh tay cơ giáp kia mà!” Lục tục vượt qua một phần tư tân sinh khoa Chỉ huy chiến hạm, lớp trưởng Khưu Lâm của khoa Cơ giới đắc ý nói với bạn học phía sau:
“Ráng lên, chúng ta có thể chạy nhanh hơn nữa!”
“Gào!” Nhóm kỹ sư tương lai cùng gầm lên.
Trên đường xe huyền phù chuyên dụng của quân đội, những tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc đang sục sôi ý chí chiến đấu!
Đối với thiếu niên độ tuổi này mà nói, quân đội là nơi hết sức thần bí. Người bình thường cả đời chưa chắc có cơ hội tới đây một lần.
Bước vào Học viện tổng hợp đế quốc nghĩa là mọi người có thể tiếp thu chương trình học càng thêm ưu việt, chương trình ấy không chỉ bao gồm giáo sư xuất sắc hơn, bạn học nổi bật hơn, mà còn chứa đựng tài nguyên có khả năng tăng giá trong tương lai.
Tỷ như học sinh từng nhiều lần biểu hiện nổi trội tại đợt học ngoại khóa nào đó của Học viện tổng hợp đế quốc, sau khi tốt nghiệp thuận lợi được mời chào, rồi một bước lên mây chính là ví dụ.
Huấn luyện quân sự cũng không ngoại lệ: Quân nhân có thể cùng Học viện tổng hợp đế quốc lập kế hoạch quân sự đều là những người ưu tú! Các huấn luyện viên không thu hút kia tuy rằng mặc quân phục huấn luyện viên phổ thông, nhưng ai biết được quân phục chân chính của họ có bao nhiêu ngôi sao.
Mấy ông lớn mà rất nhiều binh lính bình thường phấn đấu cả đời cũng không thấy mặt biết đâu lại là huấn luyện viên của họ, cảm giác ấy sướиɠ lắm đúng không?
Ngoài huấn luyện viên, họ thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với vũ khí hàng đầu của đế quốc nha!
Thân là những học sinh chuyên nghiệp của khoa Cơ giáp, khoa Chỉ huy chiến hạm và khoa Cơ giới, họ không động lòng trước những dụ hoặc này sao được?
Không chừng đường xe huyền phù mà hiện tại họ đang đổ mồ hôi chính là nơi mà vị đại tướng nào ấy từng xa giá qua thì sao!
Sự thật chứng minh, mấy đứa suy nghĩ nhiều rồi.
“Đường xe này dùng làm gì ta? Sao lại đặc biệt dọn ra cho tụi mình chạy bộ vậy.” Một tân sinh khoa Âm nhạc vừa chạy vừa ngó nghiêng xung quanh, mặt rõ ràng đang hưng phấn.
“Hổng chừng chuyên để áp tải vũ khí bí mật đó!” Hiển nhiên cậu ta đã khơi trúng đề tài thú vị, tân sinh khoa Mỹ thuật bên cạnh lập tức tiếp lời.
Vì vậy, trong lúc tân sinh khoa người ta mặc sức ảo tưởng về tương lai, quân đoàn bình hoa trang trí phía sau cũng vừa chạy vừa tám, do bọn họ sắp hàng chỉnh tề nên bốn phía đều có người, càng tiện cho việc buôn dưa lê.
Thảo luận cả buổi chả ra kết quả gì, Dough sắp bị nước miếng văng của đám tân sinh nhấn chìm rốt cuộc nhịn hết nổi:
“Không phải đường xe chuyên dụng của quan lớn, cũng không phải đường xe áp tải vũ khí, đường này dùng để vận chuyển lương thực.” Doug nhịn không được liếc thoáng qua Mục Căn đang cười nghe thiên hạ tán dóc chuyện tầm phào ở hàng sau, nghĩ bụng có khi nào cậu ta cố tình nhét mình vào giữa không?
Song Doug không quay đầu lâu lắm, tốc độ của khoa bình hoa dù chậm, nhưng chung quy vẫn đang tiến tới, huống hồ lời cậu ta vừa nói lại trỗi dậy hứng thú của mọi người, tân sinh chung quanh tức khắc chú mục vào cậu ta.
“Đường vận chuyển lương thực á ⊙▽⊙ sao bồ biết hay vậy? À mà… bạn gì ơi, bạn học khoa nào thế?” Mãi đến lúc này, người vây quanh Doug mới ý thức được một chuyện: Cậu này là ai ta? Sao chẳng có ấn tượng chi hết?
Cũng chọn sống bên ngoài giống Mục Căn, mỗi lần đi học toàn ngồi cuối lớp, ngay cả bạn cùng khoa còn không nhớ rõ tên và diện mạo của Doug, miễn bàn đến học sinh hai khoa kia.
“Tôi, tôi là Doug, học khoa Ẩm thực.” Dough thoáng chần chờ, đoạn giới thiệu sơ lược về mình.
“Doug hả, tôi nhớ rồi, còn tôi Donat học khoa Âm nhạc!”
“Tôi là Jones khoa Âm nhạc!”
“Tôi học khoa Mỹ thuật, tên Al.”
Tân sinh bốn phía rối rít tự giới thiệu, Doug có chút chóng mặt.
“Nhược điểm của Doug là không nhớ nổi mặt người ta! Nếu lần sau cậu ấy quên tên cậu thì chớ hiểu lầm, giới thiệu lại lần nữa là được rồi y(^o^)y” Mục Căn đứng ở hàng xa xa đằng sau xen mồm vào.
“Thế hả! Hèn chi lần nào bạn Doug cũng không để ý tới tôi, tôi còn tưởng cậu ấy chảnh lắm chớ! Vậy được rồi, từ nay mỗi lần gặp tôi đều nhắc lại tên mình!” Đang nói chuyện là một tân sinh khoa Ẩm thực nhớ kỹ tên và mặt Doug, lại chưa từng trò chuyện với Doug, cậu ta nghe Mục Căn giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tai Dough hơi đỏ lên, lén ngoảnh đầu nhìn Mục Căn một cái, nhưng khi tầm mắt chạm phải mắt Mục Căn, cậu ta cuống quýt quay lại, đồng thời tai càng đỏ hơn.
Sau khi biết rõ tên Dough, tụi Donat lại bắt đầu hỏi riết không thôi vấn đề trước đó, vì vậy Dough nghiêm túc giải thích cho bọn họ nghe.
“Hiện tại đường xe có rất nhiều loại, đại thể chia làm công cộng, tư dụng và quân dụng. Đường xe huyền phù công cộng kiểm soát không nghiêm lắm. Nhưng đường xe tư dụng và quân dụng lại kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc với xe muốn tiến vào. Mọi xe huyền phù đều có biển số xe đúng không? Biển số xe còn có một chức năng khác là đọc, dọc trên đường xe tư dụng và quân dụng đều trang bị máy đọc biển số, những xe nằm ngoài phạm vi quyền hạn hoàn toàn không thể lên đường. Nếu là đường xe quân dụng thì hậu quả càng nghiêm trọng, rất có khả năng bị xem như đột nhập phi pháp mà xử lý luôn.”
Nói đoạn, Doug chỉ chỉ vị trí nào đó trên đường xe chạy: “Kia chính là máy đọc.”
Rồi cậu ta tiếp tục chỉ những điểm nhỏ bên cạnh máy đọc, ở đó có một hàng lỗ rất nhỏ, nếu không phải Doug cố ý chỉ ra, thậm chí không ai chú ý tới chúng: “Đây là những lỗ đạn laser, nếu có xe phi pháp chạy vào đường này, đạn laser sẽ bắn ra từ bên trong, mãi đến khi loại bỏ hoàn toàn kẻ xâm nhập.”
Nghe vậy, tất thảy tân sinh sợ điếng người —
“Vậy tụi mình…” Cả người Donat cứng ngắc tại chỗ.
“Chắc hẳn đồng hồ trên tay chúng ta có thể cung cấp thông tin cho máy đọc, nên trong thời gian huấn luyện, mấy bạn tuyệt đối đừng vứt đồng hồ đi, đồng hồ mà mất đi thì phải báo cho huấn luyện viên ngay.” Doug nghiêm túc nhắc Donat.
“Té ra là vậy, trang đầu tiên trong ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’ có đặc biệt nhấn mạnh vấn đề ấy đó ~” Mục Căn hoàn toàn không biết những chuyện Doug nói, cậu cẩn thận nghe xong liền tỏ ý đã hiểu.
“Sở dĩ nói đường xe huyền phù để vận chuyển lương thực là bởi loại hình máy đọc, máy đọc ở đây có thêm chức năng phân biệt thức ăn.” Đến đây, Doug rốt cuộc tiết lộ nguyên nhân phán đoán của mình.
“Hóa ra thế, tôi chẳng nhìn ra gì hết! Nhưng sao Doug lại biết?” Cảm thán nhìn hàng máy đọc được bố trí cách đỉnh đầu mười mét, Jones biểu thị mình vẫn không tài nào phân biệt được máy đọc này có gì bất đồng với máy đọc khác: Vô nghĩa! Đó giờ cậu đã thấy mặt mũi máy đọc ra sao đâu!
Loại trang bị cao cấp này chỉ được lắp đặt trên đường giao thông quân dụng và tư dụng thôi!
Doug gãi gãi mũi, mãi mới đáp: “Nhà tôi bán máy đọc nên biết nhiều hơn chút đỉnh…”
Bấy giờ mọi người mới hiểu ra.
“Cơ mà, mật độ lỗ đạn laser rất cao, máy đọc cũng là loại mới nhất, đến đường xe hậu cần còn được lắp đặt cao cấp như vầy, xem ra căn cứ quân sự này ít nhất cũng trên bốn sao.”
“Oa!” Nhìn lỗ đạn chi chít trên đầu, đám tân sinh khoa bình hoa tỏ vẻ vừa được khai sáng kiến thức.
“Bởi mới nói, mấy cảnh chạy trốn từ đường xe công cộng nhảy lên đường xe quân dụng trong phim…”
“Toàn là lừa đảo, vừa thò vào đã bị bắn chết queo rồi.” Doug lạnh mặt đẩy đẩy mắt kính.
Đội ngũ vang lên tiếng than thở, mọi người bày tỏ: Đồng hồ rất quan trọng, nhất định không được ném.
Thảo luận vấn đề chức năng của đường xe xong, khoa bình hoa lại nhanh chóng chuyển đề tài về hướng thức ăn.
“Nghe nói năm ngoái còn phái tân sinh khoa Ẩm thực đến căn tin nấu cơm đấy, không biết căn tin của căn cứ bốn sao trông ra sao ha?”
“Hả? Phái khoa Ẩm thực nấu cơm á? Năm nay chúng ta huấn luyện chung, tức là tụi mình cũng được đi chung sao?”
“Nấu cơm chung thì còn gì bằng, có khi còn ăn vụng được mấy miếng ý chứ ~”
Trên đường xe huyền phù quân dụng nhìn không tới điểm cuối, đội ngũ xếp hàng chỉnh tề cất bước đều đặn. Bốn giờ ba mươi lăm phút, các thiếu niên khoa bình hoa rốt cuộc chạm mặt học sinh bị tụt lại phía sau đầu tiên.