Không Có Kiếp Sau (Một Hữu Lai Sinh)

Chương 54: Bánh bao thịt ngon ngon đây, chíp!

“Đây, đây, đây rõ ràng là đế long trăng rằm mà!!!” Người rống sớm hơn cả Cournot là cô Mục Lan Toa, tốc độ nói chuyện của vị giáo viên đến từ khoa Gây giống sinh mệnh này vĩnh viễn không nhanh không chậm. Nhưng không phải kiểu ăn nói hòa nhã mưa thuận gió hòa, mà là uy nghiêm lành lạnh không chứa bất kỳ cảm xúc gì.

Luôn luôn búi tóc cẩn thận kỹ lưỡng, một mực tuân thủ phong cách váy dài màu đen cài kín mít đến nút cuối cùng, ngoại trừ mặt và tay thì không lộ tí ti da thịt nào ra ngoài, ấn tượng cô để lại cho người khác chính là cổ hủ, bảo thủ mà nghiêm nghị. Nhóm giám khảo đợt này đều là đồng nghiệp lâu năm của cô, chưa ai từng chứng kiến cô bối rối, mãi cho đến hôm nay.

Hai gò má tái nhợt ửng hồng như thiếu nữ, Mục Lan Toa siết chặt nắm tay: “Tôi nói rồi… Nếu có trứng thì nhất định đế long trăng rằm còn sống sẽ xuất hiện, đế long trăng rằm đã sớm tuyệt chủng từ lâu… Tôi biết ngay mà, biết ngay mà… chắc chắn sẽ có một ngày tìm được nó…”

Giọng cô kích động tới độ bắt đầu run rẩy.

“Giữ vững độ ấm không quá lạnh, không quá nóng (← chỉ cặp sách Olivia luôn đeo sau lưng)! Động tác bóc vỏ chuẩn xác (← chỉ động tác đập trứng của Olivia orz)! Trước khi bóc vỏ còn nhớ rõ chuẩn bị rau tươi cho long con ăn (← chỉ mớ rau cỏ Olivia xếp lên đĩa để trang trí)! Tôi muốn học sinh này!”

Cô Mục Lan Toa vỗ bàn thật mạnh.

Ngay trước mặt Hiệu trưởng Học viện quân sự đế quốc.

“Phát hiện… đồ tốt rồi kìa ~” Hiệu trưởng Argos chẳng buồn chớp mắt, chỉ thoải mái dựa vào ghế, thoáng quay đầu nở nụ cười với Hiệu trưởng Odd đang ngồi đoan chính trên cái ghế lưng cao khác: “Quả là một nhóc con may mắn… đúng không?”

Mặt Hiệu trưởng Odd không chút thay đổi, hắn nhìn màn hình chăm chú mà không đáp lời nào.

“Ơ kìa! Giám khảo Mục Lan Toa ơi, làm ơn bình tĩnh nhìn rõ chút đi nghen: Đây là trường thi khoa Ẩm thực mà, bên dưới là phòng bếp! Phòng bếp nha! Không phải phòng ấp trứng của cô đâu, thí sinh ấp ra đế long trăng rằm cũng không phải thí sinh của cô, mà là của tôi. Đề thi năm nay của chúng tôi là trứng bác…”

Giám khảo Mục Lan Toa kích động, Cournot ngược lại không kích động, tuy rằng còn hai đầu vẫn đang nhìn chòng chọc cái chảo lắc lên lắc xuống của Mục Căn, nhưng cái đầu nữ tính ở giữa đã hoàn toàn điềm tĩnh. Cứng rắn xoay hai đầu kia lại, Cournot dùng ba ánh mắt chĩa thẳng vào giám khảo Mục Lan Toa nhằm biểu đạt quyết tâm không nhượng bộ của mình.

“Cái gì!? Các người thế mà muốn ăn… trứng đế long trăng rằm sao?! Các người có biết gì không vậy? Đế long trăng rằm là sinh vật tuyệt chủng trong truyền thuyết đấy!? Là động vật có nguy cơ tuyệt chủng trong vũ trụ!” Mở to mắt sáng rực trừng Cournot, khí thế chiến đấu bùng cháy hừng hực sau lưng giám khảo Mục Lan Toa.

Vốn dĩ đầu bếp và nông dân là bạn tốt, khổ nỗi đầu bếp thích ăn vật liệu quý hiếm và nông dân thuộc Trung tâm gây giống giống loài có nguy cơ tuyệt chủng của quốc gia… đã định trước muốn làm bạn tốt là vô vọng  ̄▽ ̄.

Trong phòng giám thị, hai vị giám khảo bắn tia lửa xẹt xẹt.

Ngoài phòng giám thị, Olivia đầy mặt hắc tuyến nhìn chằm chằm “trứng lộn” trong chảo.

“Này… này…” Chẳng biết xào “trứng lộn” có tính là làm trứng bác không ta? Cái xẻng trong tay treo giữa không trung, Olivia do dự.

“Long thú một sừng nè!” Mục Căn liếc cái là biết tên nhóc mới được ấp ra là con gì: “Ollie giỏi ghê, trứng đế long trăng rằm cứng cực kỳ, bình thường đến cả chính chúng nó còn ấp không nở ấy chứ ~”

Chết đến nơi mà còn ở đó khen ngợi (≧▽≦).

“Ờm… Tôi chỉ đập nhẹ thôi chứ có làm gì nữa đâu!” Olivia hơi ngượng ngùng, hắn lấy tay gãi gãi sau đầu, tâm trạng vốn có chút khó chịu thoáng cái trở nên trời quang mây tạnh nhờ câu khích lệ ấy.

“Trứng long thú một sừng để trên phi thuyền lâu lắm rồi, tớ cứ sợ nó bị hư không à ~” Lúc này đến phiên Mục Căn ngượng ngùng: “Nhưng có thể ấp ra long con chắc là chưa hư đâu nhỉ.”

Olivia ==: Tức là bác Alpha cứ vậy mặc xác bọn mình mang theo trứng có nguy cơ bị hư vì chả biết đã để bao lâu đi dự thi hả?

“A! Mau mang nó ra đi!” Thấy long con ngốc ngốc vẫn ngồi trong chảo, Mục Căn cuống quýt xách nó ra, dùng khăn bên cạnh dịu dàng lau khô dịch trứng trên người nó, bấy giờ mới nhẹ nhàng đặt nó lên đĩa.

Nhìn hành động của cậu, Olivia thầm thấy may vì ban nãy mình không hạ xẻng: Mục Căn thiện lương như vậy, nhất định không muốn chứng kiến cảnh tượng sát sinh tàn khốc đâu.

Hắn đang mải nghĩ thì Mục Căn đã cầm cái chảo của hắn kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt.

“Hên là mang nó ra kịp thời, chậm tí nữa chắc chảo của Ollie tiêu luôn.” Chỉ vào chỗ khuyết không bắt mắt trên chảo, Mục Căn thở phào nhẹ nhõm: “Từ khi sinh ra, răng của long thú một sừng đã rất khỏe, cát đá gì xơi tuốt tần tật, cả đồ sắt thép cũng chẳng từ.”

Dường như để xác thực lời Mục Căn, long thú con bị Mục Căn đặt trong đĩa bắt đầu động đậy: Mềm mại bò bò nhích nhích trên đĩa, đầu tiên nó gặm rau ráu hết mớ rau Olivia dùng trang trí, sau đó ăn những nguyên liệu được giám khảo cho sẵn mà Olivia đặt một bên (bao gồm loại trứng thông thường học viện chuẩn bị), cuối cùng rơi vào tình huống hết thức ăn, nó lại quay ra nhai cái đĩa!

“Chúng nó ghét kim loại lắm, cũng không thích ăn vải vóc, thành ra nếu không muốn chúng gặm hư đồ đạc thì phải nhốt chúng trong thứ gì đó bằng kim loại hoặc…” Nhấc long thú một sừng vẫn đang mải miết gặm đĩa lên, Mục Căn cười cười nhét nó vô ba lô vải của Olivia.

Olivia trợn mắt há hốc mồm: Cho nên… vừa rồi cậu bảo “Mau mang nó ra” căn bản không phải lo lắng cho nó, mà là lo cho chảo và xẻng… chứ gì?

Bất kể thế nào, sự kiện ấp trứng ngoài ý muốn này cũng hại phần thi của Olivia bị ngâm nước nóng, ngoài chảo, xẻng và ít dầu dưới đáy chảo thì chẳng còn gì sất.

Vì thế, Mục Căn đưa trứng trường thi chuẩn bị bên phía mình cho Olivia.

“Ollie, nhanh xào trứng đi.” Mục Căn mỉm cười nhìn Olivia.

“… Ừ.” Tâm tình quái dị một lần nữa được nụ cười của Mục Căn trấn an, Olivia nhận trứng rồi hâm nóng lại dầu, đoạn bắt tay xào trứng một cách thuần thục.

Muốn xuống bếp quả thực rất cần thiên phú, mà Olivia đại khái trời sinh đã sở hữu thiên phú: Lúc nào dầu đủ nóng, khi nào cần bỏ trứng, rồi thì dùng xẻng pháp gì mới xào thành hoa trứng hoàn mỹ, sau cùng tắt lửa đúng thời điểm trứng sắp đặc lại nhưng chưa đặc hẳn, hơi nóng còn dư trong chảo sẽ tạo cho trứng màu vàng nhạt chuẩn không cần chỉnh.

“Ngon không?” Olivia gắp một miếng trứng nhỏ, háo hức cho Mục Căn nếm thử.

Miệng phồng to không cách nào lên tiếng, Mục Căn ra hiệu “like mạnh” bằng tay!

Đoạn, Mục Căn liền đáp lại hắn, cậu gắp một miếng gì đó đen thùi nghe đồn là trứng bác, ý bảo Olivia há miệng.

Khóe miệng Olivia giật giật, kiên quyết từ chối.

Dựa theo chỉ thị của giám khảo, tất cả thí sinh đặt thành phẩm của mình lên kệ bếp, sau đó có thể rời khỏi trường thi.

Ngay từ đầu đã ít người thi khoa Ẩm thực, chẳng mấy chốc trường thi cũng chỉ còn mấy cái đĩa lẳng lặng nằm đó.

Đĩa của Olivia bị long thú một sừng xuất hiện bất ngờ ăn mất, không còn gì đựng nên hắn lấy luôn chảo. Song tâm tư Olivia vô cùng tinh tế, rau cỏ mượn được từ chỗ Mục Căn được hắn điểm xuyết khéo léo trong chảo, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt.

Hiệu trưởng Argos mới nhìn thoáng đã vừa ý cái chảo ấy, hắn ngồi trên kệ bếp, thong thả cầm nĩa nhấm nháp món trứng bác của Olivia, đôi mắt màu trà gần như híp lại, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.

“Ngon chứ?” Giám khảo Cournot dõi theo hắn, nước miếng sắp rớt đến nơi, nhưng người ta là Hiệu trưởng Học viện quân sự đế quốc, cô, cô không dám tranh đâu ~

“Ngon, ngon hết xảy. Độ lửa vừa chuẩn, không sống cũng không chín quá, hương vị trứng được phát huy tối đa, lại phối hợp với dầu từng rán đế long trăng rằm, phải nói là thơm ngon miễn bàn!” Người đàn ông tóc vàng vừa đưa ra đánh giá cực cao, vừa ăn sạch toàn bộ trứng bác trong chảo với tốc độ cực nhanh cực ưu nhã.

“Một tân sinh tuyệt vời, hãy cho cậu ta biết, cậu ta được Học viện quân sự đế quốc chọn.” Nhận khăn tay lính cận vệ đưa qua, Argos tao nhã lau khóe miệng, bỏ lại lời này rồi nghênh ngang rời đi.

Trước khi đi, hắn không quên lấy một miếng trứng đen đen trong đĩa Mục Căn ăn thử.

Để lại các giám khảo của Học viện tổng hợp đế quốc hai mặt nhìn nhau, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm rồi.

Tại trường thi của khoa Ẩm thực Học viện tổng hợp đế quốc, Hiệu trưởng Học viện quân sự đế quốc tuyên bố chọn một người, cái này… đúng là…

Học viện quân sự đế quốc có khoa Ẩm thực hả ta — Cournot nghiêm túc tự hỏi.

***

Lũ trẻ đi thi, đứng ngốc trước cổng trường thi giống những phụ huynh khác không phù hợp với nguyên tắc tận dụng tối đa nguồn tài nguyên. Alpha chỉ đứng kế bên quan sát một vòng, đoạn nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Mục Căn với Olivia sắp đi học rồi, chúng ta cần nhiều tiền hơn.” Alpha bày tỏ mục đích của mình.

“Cho nên, đề tài thảo luận của lần hội nghị này chính là kiếm thật nhiều tiền trong thời gian ngắn nhất.” Hắn chốt lại chủ đề hội nghị ngay sau đó.

“Cướp?” Eta lập tức phát biểu ý kiến.

“Bác bỏ! Hiện chúng ta không còn là người máy quân dụng nữa, mà là người máy bảo mẫu gia dụng, hành vi cướp bóc không phù hợp với chuẩn mực làm việc của người máy bảo mẫu.” Màn hình tối của Alpha nhấp nhoáng ánh sáng đỏ cảnh báo.

“Đứng ven đường…” Manh Manh yếu ớt nâng cánh.

Một đám người máy tức khắc dùng ánh sáng đỏ liếc nó.

Vừa rồi bọn họ cũng có đứng ven đường đấy chứ, Manh Manh thu được hai đồng tiền, tiếp theo người máy A thu ba túi rác ← hắn thoạt nhìn cũng giống người máy bảo vệ môi trường lắm, về phần các người máy chữ cái khác… Được rồi, chung quanh bọn họ chả có ma nào.

Không một mống người, thậm chí người máy cũng không.

“Hay làm bánh bao đi?” Lần này đề xuất ý kiến là người máy A: “Hồi trước đã bàn với Mục Căn sẽ mở nhà hàng tại hành tinh mới mà, chi bằng thừa dịp này chào hàng ở trường học trước đi.”

“Người máy A.” Nghe hắn nói xong, Alpha bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu lạnh như băng, Manh Manh chắc mẩm đề nghị của người máy A chọc giận Alpha rồi.

Cũng phải, người máy mạnh mẽ bá đạo lạnh lùng cao ngạo khí phách cỡ Alpha mà lại đi bán bánh bao, thật không thể tưởng tượng nổi nha!

Manh Manh đang đoán mò thì Alpha tiếp tục nói: “Ý kiến hay lắm!”

Manh Manh đơ —

“Trong khoảng thời gian vừa qua, chúng ta đã tiến hành luyện tập làm bánh bao mười lăm lần trên phi thuyền, hiện mọi người đã nắm vững phương pháp chế biến, lúc này trước cổng học viện đa phần là phụ huynh, họ chính là những khách hàng tiềm năng!”

“Beta, cậu phụ trách mua bột mì; Epsilon phụ trách vận chuyển bột mì; Eta phụ trách đi mua đồ làm bếp; Pi phụ trách mua túi đóng gói, còn tôi với người máy A phụ trách mua đồ ăn.”

Alpha hùng hồn phân công xong nhiệm vụ, Manh Manh nghe nửa ngày cũng không nghe ra tên mình trong danh sách nhiệm vụ, đâm ra hơi sốt ruột: “Manh Manh thì sao? Chíp! Manh Manh phụ trách cái chi?”

Alpha lạnh lùng chớp màn hình tối liếc nó: “Cậu đi mua tạp dề vừa với mình, chốc nữa cậu phụ trách bán bánh bao.”

Cả nhà cùng vui.

Cứ vậy, trong lúc lũ trẻ cố gắng làm bài thi, nhóm phụ huynh cũng đang phấn đấu.

Tuy nhiên, mới đầu bánh bao họ bán không được hoan nghênh, hương vị bị vỏ bánh màu trắng che lấp hết, đặc biệt lớp vỏ được nhóm người máy chế biến đặc biệt dai mềm, mùi thơm hoàn toàn không thoát ra ngoài! Rốt cuộc vẫn là Manh Manh lên sân khấu cải biến cục diện.

“Bánh bao đây, chíp! Bánh bao thịt ngon ngon đây, chíp!” Khoác lên mình tạp dề bé xinh màu hường phấn, vì bán bánh bao, Manh Manh cũng dốc cạn vốn. Ban đầu có người chẳng qua chỉ muốn cho nó tiền, nhưng bị nó tống một cái bánh bao, ăn một lần liền giật nảy mình! Bánh bao sạp Manh Manh nổi nhanh như cồn!

Cuối cùng, trước cổng trường thậm chí xuất hiện cảnh tượng tranh đoạt, Manh Manh bị lột cả tạp dề, đáng thương ngã sấp trên đất, rốt cuộc vẫn là Alpha nhấc nó lên.

Đợi khi Mục Căn và Olivia thi xong đi ra, đập vào mắt chính là nhóm người máy chữ cái đứng thành một hàng, cùng với Manh Manh núp lùm giữa bọn họ.

“Olivia, Mục Căn, cho các cậu ăn bánh bao nè.” Manh Manh cẩn thận lấy ra hai cái bánh bao trong túi, nó đã lặng lẽ giấu đi hai cái đẹp nhất, nhiều nhân nhất ngay từ lúc bánh mới ra lò.

“Hả? Ở đâu ra đây?” Olivia nhíu mày.

“Tôi với ba ba và các bác của Mục Căn làm đó! Bánh bao thịt ngon ngon nha, chíp! Nhân là thịt long thú một sừng!” Nói suốt từ chiều đến giờ, Manh Manh thốt lời quảng cáo theo thói quen.

Manh Manh rất hay đưa đồ cho hắn ăn, Olivia không để ý mà cắn luôn miếng lớn, thế rồi —

Hắn trợn to mắt!

Cảm, cảm giác này —

Mùi vị này chẳng phải đậm đà gấp ngàn lần súp xương… đế long trăng rằm sao?!!!!!