Lý Chí đảo mắt qua một lượt, không thấy đường bá Lý Khánh, định lên tiếng hỏi, thì gã thanh niên dẫn hắn đến đã thở hổn hển bước vào. Vừa vào, y lại định kéo áo Lý Chí, lớn tiếng nói:
“Các người nhìn xem, ta mang Lý Chí tới rồi! Hắn là tú tài, cái gì hắn cũng biết!”
Mọi người trong gian chính ngừng tranh cãi, đồng loạt nhìn về phía Lý Chí.
Một vị trưởng bối cao niên cười gượng, nói:
“Ngươi bảo đường đệ ngươi là tú tài, nhưng e rằng hắn cũng không hiểu bệnh của nương ngươi đâu. Lý Dao, chẳng phải cha ngươi cũng là tú tài hay sao?”
Lý Dao ngây người suy nghĩ một lúc, mặt từ từ đỏ bừng, không nói được lời nào, chỉ ấp úng hồi lâu rồi đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu:
“Ta mặc kệ! Nhất định phải để Lý Chí xem!”
“Đừng ồn ào nữa!”
Lý Khánh từ trong phòng bước ra, trừng mắt nhìn nhi tử mình một cái. Sau đó, ông quay sang nhìn Lý Chí, người đang đứng yên lặng một bên. Lý Chí mặc áo vải thô, dáng vẻ vẫn thẳng tắp, càng làm nổi bật sự khác biệt với dáng vẻ lúng túng của Lý Dao. Trong lòng Lý Khánh dâng lên một nỗi chua xót, ông thở dài một tiếng:
“Được rồi, nếu Lý Dao cứ một mực muốn ngươi xem, thì ngươi vào xem qua tình trạng của bá mẫu đi.”
Lý Chí khẽ gật đầu, bước vào gian phòng trong.
Căn phòng tối tăm đến cực độ. Cửa sổ được dán kín bằng một lớp giấy dày, không để lọt một tia sáng. Trong phòng, chỉ có một ngọn đèn dầu le lói trên bàn cung cấp chút ánh sáng yếu ớt.
Trên giường, Trương Ngọc Nương, nương tử của Lý Khánh, nằm yên, toàn thân được phủ kín bởi chăn dày. Trên mặt bà ấy dường như cũng được phủ bởi một thứ gì đó.
Lý Chí không nhìn rõ khuôn mặt của bá mẫu, liền tiến thêm một bước.
Lần này, hắn đã nhìn rõ ràng.
Người bá mẫu này không phải đang lấy vải phủ mặt, mà là chiếc lưỡi của bà đã tím đen, dài đến hơn một thước, không thể rụt vào trong miệng, chỉ có thể kỳ dị nằm ngang trên khuôn mặt.
Lý Chí đứng khựng lại tại chỗ, không chút biểu cảm nhìn khuôn mặt đờ đẫn, nước dãi nhỏ giọt của Trương Ngọc Nương.
“Mẹ ta làm sao rồi?” Lý Dao phía sau hỏi với vẻ mong chờ.
“Ta không rõ.” Lý Chí cụp mắt xuống đáp.
“Được rồi, xem qua là đủ rồi, mau ra ngoài thôi. Nương ngươi cần nghỉ ngơi.” Lý Khánh nhìn Lý Chí thêm vài lần, sau đó kéo Lý Dao, người vẫn còn đang cằn nhằn, ra khỏi phòng.
Lý Chí đi cuối cùng.
Trước khi rời khỏi phòng, hắn quay đầu lại nhìn bá mẫu lần nữa.
Đôi mắt của Trương Ngọc Nương khẽ run rẩy, miệng hé mở rồi lại khép lại, như thể muốn cắn đứt chiếc lưỡi của mình. Có vẻ bà ấy vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong gian chính, họ hàng Lý gia đang tụ tập, hơn chục ánh mắt đồng loạt hướng về phía Lý Khánh.
Lý Khánh trầm mặc một lúc, dường như không thể chịu nổi áp lực, đành thở dài cam chịu:
“Chờ thêm vài ngày nữa. Nếu bà ấy không chuyển biến tốt, thực sự là bị tà vật xâm nhập, ta sẽ tự mình lên trấn trên mời thiên sư của Dị Nhân Tự đến. Ta đâu phải kẻ ngu ngốc không phân biệt được nặng nhẹ.”
Những lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong gian chính lập tức dịu đi nhiều. Ngoại trừ Lý Dao vẫn còn ngơ ngác không hiểu, các trưởng bối Lý gia đều lần lượt lên tiếng an ủi Lý Khánh.
Dưới sự vỗ về, an ủi không ngớt của mọi người, Lý Khánh cuối cùng bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Còn Lý Chí chỉ đứng yên lặng trong đám đông, nghe những lời cảm thán của các trưởng bối, ánh mắt yên tĩnh nhìn người đường bá đang chìm trong bi thương.
Việc lớn xảy ra trong thôn khiến mọi người náo loạn một phen.
Mấy người họ hàng Lý gia ở trong nhà Lý Khánh cãi nhau một hồi, bàn luận thêm một lúc lâu mới chịu giải tán. Thậm chí, khi rời đi còn mang theo cảm giác chưa thỏa mãn.
Khi Lý Chí trở về, trời đã về chiều.
Đón ánh hoàng hôn, hắn đứng trước cánh cổng tiểu viện của mình, thoáng chần chừ.
Đứng yên một lát, Lý Chí mới đưa tay đẩy cửa bước vào.
“Ngươi về rồi.” Giọng nói của Bảo Châu từ gian chính vang ra.
Nghe thấy tiếng bước chân nàng đi ra từ trong nhà, khóe môi Lý Chí từ từ cong lên: “Ta về rồi.”
“Ta có chuyện muốn bàn với công tử.” Bảo Châu đứng trong sân, ngẩng mặt nhìn hắn.
“Vừa khéo, ta cũng có chuyện muốn nói với tiểu thư.” Lý Chí mỉm cười, đưa tay khép cửa lại: “Trời sắp tối, đường bá mẫu của ta đang bệnh, hôm nay trong thôn rất hỗn loạn, e rằng không thích hợp để tiểu thư đến hỏi thăm.”
“Không sao, chuyện ta muốn nói cũng là về việc này.”
Mặt trời dần lặn xuống, ánh chiều tà phủ lên một nửa người Lý Chí, tựa như dát lên hắn một lớp ánh vàng rực rỡ. Nhưng đôi mày Bảo Châu khẽ nhíu lại, ánh mắt nàng dừng ở luồng oán khí mơ hồ lại xuất hiện trên người hắn, giọng nói mang theo chút trầm tư: “Có lẽ ta lại phải làm phiền công tử thêm một đêm nữa rồi.”