Thế Giới Bên Cửa Sổ Của Chàng Trai Khuyết Tật

Chương 5: Ngày thứ 5

Minh thức dậy trong cơn uể oải của một buổi sáng âm u, nhưng hôm nay, tâm trạng anh dường như khác lạ. Không phải nhẹ nhõm, mà là trống rỗng đến kỳ lạ. Cảm giác này giống như việc cố gắng bắt lấy một thứ gì đó nhưng nó cứ mãi tuột khỏi tầm tay. Anh thở dài, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không gian trống rỗng trước mặt.

Hôm nay, Minh quyết định sẽ thay đổi vị trí quen thuộc của mình – bên cửa sổ. Anh tự nhủ có lẽ thay đổi một chút sẽ khiến lòng nhẹ nhõm hơn. Sau nhiều phút loay hoay trên chiếc xe lăn, anh lăn bánh chậm chạp ra ban công nhỏ phía sau nhà.

Từ đây, anh có thể nhìn thấy một khoảng không rộng hơn so với góc nhìn bó hẹp trong căn phòng. Những cánh đồng cỏ dại kéo dài ra tận chân trời, phía xa là khu rừng rậm rạp xanh mướt. Trong không gian yên tĩnh ấy, có tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi qua những tán cây, và đôi khi là tiếng côn trùng râm ran.

---

Minh đưa mắt quan sát. Ở giữa bãi cỏ, một đôi chim sẻ đang nhảy nhót qua lại. Chúng mổ xuống mặt đất, có vẻ như đang tìm thức ăn. Minh nhìn chăm chú, đôi mắt anh như bị hút vào hình ảnh đôi chim nhỏ bé ấy.

"Chúng chẳng có gì trong tay, cũng không biết ngày mai có đủ ăn không, nhưng lại sống vô tư đến vậy." Minh tự hỏi liệu chúng có bao giờ cảm thấy đau khổ hay không. Hay chúng chỉ sống cho hiện tại, không bận tâm đến những gì đã mất, những gì sẽ xảy ra.

Đột nhiên, một tiếng "vυ't" vang lên. Một con quạ đen lao tới, cánh của nó quạt mạnh xuống mặt đất, làm đôi chim sẻ giật mình bay lên trời. Minh ngẩng đầu, nhìn theo chúng. Đôi cánh nhỏ bé vỗ mạnh, đưa chúng bay xa khỏi sự đe dọa, lên cao, cao hơn nữa, hòa mình vào bầu trời rộng lớn.

Minh cảm thấy tim mình như thắt lại. Anh đưa tay chạm vào thành ban công, cảm giác lạnh buốt từ kim loại như nhắc nhở anh về thực tại. Anh nhớ lại cảm giác chạy dưới ánh nắng, đôi chân trần chạm vào cỏ mềm, gió luồn qua tóc. Nhưng bây giờ, ngay cả việc rời khỏi chiếc xe lăn cũng là điều không thể.

"Chúng có thể bay, còn mình... mình thậm chí không thể đứng lên."

---

Buổi trưa, ánh mặt trời rọi xuống mạnh hơn, chiếu sáng cả bãi cỏ. Một con mèo hoang lặng lẽ bước ra từ bụi cây, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những chú chim nhỏ vừa đáp xuống một góc khác của cánh đồng.

Minh chăm chú quan sát, cảm giác hồi hộp dâng lên trong l*иg ngực. Con mèo rón rén từng bước, cơ thể nó cúi thấp xuống, ánh mắt không rời mục tiêu. Nhưng rồi, khi nó lao lên với tốc độ bất ngờ, đôi chim sẻ lại nhanh chóng cất cánh, để lại con mèo ngơ ngác nhìn theo.

Minh cười nhạt. "Ngay cả một kẻ mạnh mẽ như con mèo đó cũng thất bại trong việc đạt được thứ nó muốn." Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm. "Ít nhất, nó vẫn còn cơ hội thử lại. Còn mình, mọi thứ đã kết thúc từ lâu."

---

Đến chiều, ánh nắng dịu hơn, gió thổi qua những tán cây khiến lá reo lên thành tiếng. Minh vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn vô định ra xa. Một đàn bướm bay ngang qua, đôi cánh mỏng manh của chúng lấp lánh dưới ánh sáng. Chúng chao liệng, vờn nhau trong không trung, tạo thành một cảnh tượng đẹp đến nao lòng.

Minh nhìn theo chúng, cảm giác như trái tim anh đang bị bóp nghẹt. "Chúng tự do đến thế, nhẹ nhàng đến thế. Còn mình, ngay cả hơi thở cũng mang nặng một gánh nặng không thể gỡ bỏ."

Anh nhắm mắt, để mặc cho gió luồn qua mái tóc. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mình từng chạy theo đàn bướm khi còn nhỏ. Anh nhớ rõ cái cảm giác đôi chân lướt qua mặt đất, nhảy lên để với lấy một chú bướm, nhưng rồi nó lại bay cao hơn, khiến anh bật cười sảng khoái.

Giờ đây, ký ức ấy giống như một vết thương bị cạy ra, làm đau đớn đến tận cùng. "Chỉ cần một lần nữa thôi, được đứng dậy, được cảm nhận đôi chân mình chạm vào đất... nhưng mình biết, điều đó là không thể."

---

Tối đến, trời bắt đầu chuyển lạnh, những ngôi sao le lói trên bầu trời. Minh vẫn chưa rời khỏi ban công. Anh nhìn vào khoảng không gian bao la trước mặt, nhưng thay vì cảm thấy thoải mái, anh chỉ cảm nhận được sự cô đơn.

Anh cúi xuống, nhìn đôi chân vô dụng của mình. Cảm giác như chúng là một phần xa lạ, không thuộc về anh. "Nếu chúng không còn tồn tại, có lẽ mình sẽ bớt đau hơn. Nhưng chúng lại ở đây, nhắc nhở mình về tất cả những gì mình đã mất."

Tiếng gió thổi qua, mang theo âm thanh của đêm. Minh khẽ thì thầm, như tự nói với chính mình: "Thế giới này vẫn đẹp, nhưng mình không còn thuộc về nó nữa."

Đêm ấy, Minh lặng lẽ trở về phòng. Nhưng trái tim anh vẫn nặng trĩu, như thể mỗi ngày qua đi chỉ khiến nỗi đau của anh sâu thêm, nhấn chìm anh trong bóng tối vô tận.