Quyển 1 - Chương 48: Thản thành tương kiến
Khánh Kỵ không có đoán sai, ngay sáng sớm hôm sau, gia nhân Quý Phủ đã tới đưa tin, nói là công tử Quý Tôn Tư mời hắn đến Lỗ Quái lâu dự tiệc. Khánh Kỵ lúc này đang muốn mở rộng ảnh hưởng ở Khúc Phụ, lập tức vui vẻ đáp ứng, giao ước đúng ngọ sẽ qua dự tiệc. Khi đó những nhà giàu đã bắt đầu sử dụng bóng mặt trời và đồng hồ cát để tính giờ. Trời nắng dùng bóng mặt trời, trời mưa dầm hay ban đêm thì dùng đồng hồ cát, có điều còn chưa phân chia ra được mười hai canh giờ, thời gian một ngày chỉ chia ra làm vài đoạn thôi, ước định vào đúng ngọ là một thời điểm tương đối rõ ràng, có thể khiến cho cả song phương đều có thể nắm chính xác thời gian. (Đúng ngọ, mặt trời ở thẳng trên đầu, rất dễ dàng để tính)Gia nhân Quý Phủ vừa đi không lâu, tỳ nữ trên phủ đã tới bẩm báo có Dương Hổ tới, Khánh Kỵ lập tức đứng dậy đón chào. Dương Hổ chỉ dẫn theo một đầy tớ, một mã phu, vội vàng xuống xe ngựa đi vào Nhã Uyển. Hai người cũng đã xem như bằng hữu quen thuộc, không cần phải quá khách sáo, Khánh Kỵ nghênh đón ở cửa, cùng Dương Hổ quay vào bên trong, ngồi ở nhà trên. Dương Hổ yên vị, mỉm cười nói:
- Công tử, Nhã Uyển này ở có quen không?
Khánh Kỵ cười nói:
- Rất tốt, thanh tĩnh lịch sự tao nhã, chim hót hoa thơm, phảng phất giống như nhân gian tiên cảnh. Khu vườn ở đây dù không rộng lớn, nhưng lại có kiến trúc như Giang Nam, sơn thủy tương giao, cây cối xanh tươi, đa tạ Quý Tôn đại nhân cùng Dương Hổ huynh an bài chỗ ở thoải mái như vậy.
Dương Hổ mặt hơi hơi biến sắc, xua tay nói:
- Khánh Kỵ công tử, thế này... không được, công tử là con trai của Ngô Vương trước, Dương Hổ không nhận nổi Khánh Kỵ công tử gọi một tiếng 'huynh trưởng'.
Khánh Kỵ nhợt nhạt cười nói:
- Có gì mà không nhận nổi? Nhà giàu có lúc nào cũng quần áo là lượt, thân thế tuy rằng cao quý, Khánh Kỵ cũng không để ở trong mắt. Dương Hổ huynh một bàn tay trần, có thể có giờ này ngày này, không có đại trí tuệ thì không làm được, trở thành hào kiệt đương thời. Anh hùng không luận xuất thân, Khánh Kỵ luôn luôn chỉ kính trọng nhân vật giống như Hổ huynh thôi.
- Anh hùng không luận xuất thân..
Dương Hổ xưa nay tâm cơ thâm trầm, đa mưu túc trí, nhưng mà những lời này cũng làm cho hắn cảm động không thôi. Hắn muốn người khác nể hắn sợ hắn thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn người ta từ trong đáy lòng kính trọng hắn, có dùng quyền lực cũng làm không được. Điều hắn theo đuổi cả đời, chính là thoát khỏi số mệnh gia nô, lần này nghe lời nói như vậy, kích động tới hai mắt đều đã ươn ướt, sau một lúc lâu hắn mới hướng Khánh Kỵ trịnh trọng thi lễ, thở dài:
- Được công tử coi trọng như thế, Dương Hổ vô cùng cảm kích. Có điều... có điều cách gọi huynh trưởng này, xin đừng nói tới trước mặt người khác, nếu không không khỏi làm cho người ta...
Nói đến chỗ này, trên mặt Dương Hổ lộ ra một tia tươi cười chua sót, sự tự ti cực độ tạo nên hắn có tính cách tự tôn cực độ, hắn luôn luôn hận nhất là người khác trước mặt hắn lại nói tới cái gì thân phận gia thế, hiện giờ không hiểu làm sao lời nói ra khỏi miệng lại tự thừa nhận thân phận hèn mọn như vậy.
Khánh Kỵ vừa nghe liền hiểu được, hắn ha ha cười nói:
- Lời thật là thật, lời giả là giả, những kẻ nhàn rỗi nói lung tung, Khánh Kỵ cũng chỉ coi là hắn đang đánh rắm, làm sao lại để trong lòng được?
Dương Hổ cảm kích cười, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Công tử, Dương Hổ đến thế này, là có việc muốn bảo.
Khánh Kỵ nói:
- Hổ huynh mời nói.
Dương Hổ hít sâu một hơi, hỏi:
- Không biết lời nói của công tử, ở Vệ quốc Ngải thành có ba vạn binh, việc này là thật hay giả?
Khánh Kỵ nghe xong thì trong lòng căng thẳng, hiện giờ Lỗ quốc chấp chính tuy là Quý Tôn Ý Như, nhưng mà Quý Tôn Ý Như tuổi tác đã cao, lại là một đại quý tộc, không có khả năng mọi chuyện đều xuất đầu lộ diện. Trên thực tế rất nhiều đại sự đều do Dương Hổ làm, nói cách khác, kẻ mang thân phận hèn mọn gia nô Quý Thị này mới là người chân chính nắm giữ quyền lực khống chế Lỗ quốc. Nếu giao cho toàn bộ chi tiết, chẳng khác nào chủ động lọt vào nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương, đối với tình cảnh của hắn hiện nay quá mức bất lợi.
Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ ha ha cười nói:
- Sao vậy, Dương Hổ huynh còn có hoài nghi sao? Khánh Kỵ ba vạn nhân mã thật là có, nếu không phải lương thảo không đủ, muốn chiêu thêm chút binh cũng không khó. Ngươi cũng biết, hiện giờ võ sĩ lụi bại trong các quốc gia thiên hạ rất nhiều, bọn họ muốn khôi phục vinh quang tổ tiên, nhưng chỉ có thể dựa vào một tay dũng lực. Nếu muốn phát triển, không phải hướng Khánh Kỵ đầu nhập là một lựa chọn rất tốt ư? 'Dệt hoa trên gấm' cùng với 'Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi' (1), đạo lý này do ai nói không biết?
- Hay cho một cái dệt hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! - Dương Hổ khen một tiếng, sau đó mắt chăm chú nhìn Khánh Kỵ thật lâu, cười nói:
- Công tử quả thực còn có ba vạn binh mã vậy là tốt rồi, nếu Dương Hổ dự liệu không sai, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đều có hoài nghi, nhất định sẽ cho người tới Vệ quốc dò xét thực hư.
Thần sắc trên mặt Khánh Kỵ hơi hơi căng thẳng, tâm tính và kinh nghiệm của hắn, tóm lại cũng không phải là tảng núi băng mà có thể trầm ổn không đổi sắc, Dương Hổ nhìn thấy trong mắt, không khỏi mỉm cười, lại nói:
- Có điều, chủ công nhà ta có tâm tương trợ công tử, hiển nhiên là sẽ dốc sức vì công tử. Dương Hổ trong Lỗ quốc cũng có ảnh hưởng nhất định, về phương diện này công tử không phải lo lắng, nếu sợ bọn họ cố ý tạo ra 'Hư ngôn vọng ngữ' (2), Dương Hổ cũng có thể làm chứng cho công tử.
Khánh Kỵ thầm nghĩ rằng: "Quả nhiên, loại sự tình này mặc dù giấu diếm được ba vị gia chủ từ nhỏ đã cao cao tại thượng, không biết ngũ cốc, không gần thứ dân, nhưng lại không thể gạt được Dương Hổ đã thấu hiểu nhân tình. Theo ý trong lời hắn, rõ ràng nói dù cho ta có nói dối, cũng sẽ giúp ta ngụy tạo bằng chứng. Một người giống như hắn, từ nhỏ không biết phải ăn bao nhiêu khổ cực, trải qua giao tranh sinh tử với biết bao nhiêu người, mới giành được quyền lực và địa vị lúc này.
Người như vậy tâm tính kiên định, lạnh như sắt đá, cái duy nhất có thể làm cho hắn tôn trọng chính là thực lực cường đại. Đừng bảo rằng ta chỉ gọi hắn một tiếng Dương Hổ huynh, là sẽ làm cho hắn cảm kích, cho dù ta và hắn có chặt đầu gà đốt giấy vàng kết nghĩa đi nữa, hắn cũng sẽ không bởi vì một câu nói mà đánh cược tiền đồ và tánh mạng chính mình, trừ phi... hắn làm như vậy căn bản là ý tứ của Quý Tôn Ý Như. Quý Tôn Ý Như rốt cuộc vì cái gì mà làm như vậy?" Khánh Kỵ nghĩ đến đây, nghiêm sắc mặt, trịnh trọng nói:
- Đa tạ lòng tốt của Dương Hổ huynh, Quý Tôn đại nhân có ý giúp đỡ, Khánh Kỵ đương nhiên là trong lòng cảm kích, có điều... Không biết Quý Tôn đại nhân có điều kiện gì, mong rằng Hổ huynh có thể nói rõ, chỉ sợ lực không thể đáp lại, Khánh Kỵ cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, Khánh Kỵ không phải là một kẻ phụ lòng tin người khác.
Dương Hổ mỉm cười nói:
- Công tử, chủ công nhà ta chỉ hy vọng sau khi công tử phục quốc thành công, có thể cùng Lỗ quốc kết thành hai nước huynh đệ, giúp nhau tương trợ, cùng tiến cùng lùi, như vậy là đủ rồi.
Dương Hổ như lời nói, là muốn thành lập đồng minh quân sự, một quốc gia có chuyện, nước kia sẽ xuất binh tương trợ. Trừ phi nước thứ ba phải nắm chắc đối phó được Ngô Lỗ liên quân, nếu không thì hoàn toàn có thể bảo trì được cục diện hòa bình một đoạn thời gian và ở một khu vực tương đối lớn.
Quý Tôn Ý Như là Lỗ quốc chấp chính, đây là quyền lực của hắn, cũng là nghĩa vụ của hắn, nếu có một ngày thực hiện được Ngô Lỗ đồng minh, đối với sự ổn định thống trị của Quý Tôn Ý Như không thể nghi ngờ là khá có lợi. Nhưng mà, đây là một trận chiến không thể nắm chắc, một sự đầu tư hy vọng xa vời, cũng không khác gì một trận đánh bạc, Quý Tôn Ý Như liệu có kiên quyết hay không?
Dương Hổ hai tay đặt lên đầu gối, hai mắt hơi hơi khép lại, thản nhiên lại nói:
- Công tử không cần phải nghi vấn, Lỗ quốc luôn luôn giỏi văn tri lễ mà xem nhẹ võ công, cho nên võ bị xưa nay luôn rất yếu. Chủ thượng nhà ta đã có tâm phấn chấn, tương trợ công tử, đúng là một cơ hội, không biết ta nói như vậy, công tử có hiểu được không?
Dương Hổ nói quá mức mịt mờ, may là Khánh Kỵ có kiến thức hơn hai ngàn năm, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được dụng tâm của Quý Tôn Ý Như. Mục đích của Quý Tôn Ý Như làm như vậy, chính là tìm một cái cớ để phát động chiến tranh đối ngoại, từ đó giải quyết mâu thuẫn quốc nội. Đây đích thực là một chiêu diệu kỳ, một khi phát động chiến tranh, điều quan tâm của trên dưới cả nước là sinh tồn tử vong, những mâu thuẫn, tranh chấp vốn có bên trong, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, cũng phải nhượng bộ trong chiến tranh, nếu không sẽ trở thành kẻ có tội với đất nước, người người đều muốn chém, Quý Tôn Ý Như muốn tập hợp quyền lực cũng dễ dàng hơn.
Đã biết mục đích của Quý Tôn Ý Như, tâm tình của Khánh Kỵ liền thả lỏng đi nhiều. Trừ phi Quý Tôn Ý Như tình nguyện từ bỏ quyền lực tới tay, hoặc là tìm được một cái biện pháp tập trung quyền lực tốt hơn, nếu không hắn nhất định sẽ trợ giúp mình phạt Ngô. Dương Hổ thấy hắn lộ ra sắc mặt vui mừng, liền nhắc nhở:
- Công tử, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà cùng Quý Thị thống trị Lỗ quốc hai trăm năm, cây lớn rễ sâu, thế lực hùng hậu, chủ công nhà ta tuy có tâm hỗ trợ công tử, có điều nếu lực lượng phản đối quá lớn, thậm chí bởi vậy mà gây ra chia rẽ Lỗ quốc, thì chủ công nhà ta cũng sẽ không bất chấp hậu quả mà làm đâu.
Ánh mắt Khánh Kỵ hơi lạnh, vội vàng nói:
- Đa tạ Hổ huynh nhắc nhở, không biết Hổ huynh có thể có thượng sách gì?
Dương Hổ mỉm cười:
- Thượng sách thật ra thì không có, hiện nay công tử đang ở Lỗ quốc, ngại gì không đi kết thân rộng rãi, người ủng hộ công tử phạt Ngô càng nhiều, phần thắng của công tử càng lớn. Chủ công nhà ta hôm qua ở trong cung mở tiệc chiêu đãi công tử, chính là một bước thăm dò, kế tiếp, còn xem Thúc, Mạnh hai nhà ứng phó như thế nào.
Dương Hổ nói đến đây, đứng dậy chắp tay nói:
- Hôm nay mở tiệc chiêu đãi công tử, đều là các công tử nhà giàu thế gia trong đô thành, nếu có thể đạt được hữu nghị với bọn họ, đối với việc đại sự của công tử là phi thường có ích, công tử đừng ngại mở rộng lòng mình, kết giao với các công tử đó một chút. Ha hả, chỉ nói thế thôi, Dương Hổ còn có việc, xin cáo từ.
-----------------------2828
* Tiêu đề chương: Thản thành tương kiến - Thành khẩn gặp mặt
(1) Dệt hoa trên gấm: Ý nói một việc đã tốt lại càng tốt hơn, ở đây là chỉ các võ sĩ đã có dũng lực mà đầu nhập vào Khánh Kỵ thì càng có lợi.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: Câu này cũng như ‘một miếng khi đói bằng một gói khi no’, các võ sĩ khi đầu nhập vào thời điểm này, sẽ dễ dàng lập quân công và được ghi nhận.
(2) Hư ngôn vọng ngữ: Những tin đồn nhảm nhí không có thật.