Lạc Nguyệt Khanh nâng nâng mi, liền nói: “Hề tiểu thư, tôi là người trị liệu ngài mời đến!”
Trong đó chữ “Mời” được cố tình tăng thêm trọng lượng, so với giọng điệu kiêng dè của quản gia thì Lạc Nguyệt Khanh coi như cũng có lễ phép, nhưng âm cuối có phần qua loa có lệ, không chút sợ hãi.
Không để ý khung cảnh trang trí xa hoa trước mắt, cũng chưa từng bị bầu không khí trong phòng ảnh hưởng.
Người con gái đang đưa lưng về phía cô chậm rãi khép quyển sách trong tay, sau đó thuần thục di chuyển xe lăng, xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Nguyệt Khanh.
Không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, như lông vũ khẽ cọ qua, khiến Lạc Nguyệt Khanh có chút cảm xúc.
Nếu như vai ác lớn lên đều như vậy, thì dường như hủy diệt thế giới cũng không phải là chuyện gì đáng bận tâm lắm.
Nữ nhân đối diện vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn có chút tái nhợt, cùng đôi mắt màu lam có vẻ vô cùng tương xứng, vừa mong manh yếu ớt, ngũ quan lại không mang theo một chút sai lệch nào, tỷ lệ vô cùng hoàn hảo, như một bức chân dung khiến cho người khác vừa kinh ngạc lại vừa cảm thán, từng cử chỉ đưa tay, nhấc chân đều mang theo khí chất quyền quý, chỉ có điều quá lạnh lùng, vẻ mặt cứ như được lớp băng nghìn năm bao phủ.
Nếu người đời có câu “Nhìn được không không chạm tới được!” thì chính là vị này đây! Mang theo vẻ đẹp có thể câu lấy linh hồn người khác, nhưng đồng thời cũng khiến cho bọn họ phải run sợ, không dám đến gần.
“Xin chào!” Hề Chu Luật thu hồi ánh mắt dò xét đánh giá, khẽ gật đầu.
Giọng điệu không chút cảm xúc, ngắn gọn rõ ràng, giống như từng giọt nước văng ra từ thác lớn đổ xuống, mạnh mẽ rơi vào trên tảng đá.
“Mời ngồi!” Hề Chu Luật chuyển đổi tầm mắt, mời đối phương ngồi vào ghế sô pha trước mặt.
Lạc Nguyệt Khanh đi về phía trước, còn chưa tới vị trí chiếc ghế trước mặt, đã thấy đối phương di chuyển xe lăng lùi lại phía sau, cố ý kéo dài khoảng cách của hai người.
Cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì ở trong những lời giải thích của hệ thống, vị tiểu thư có khả năng thừa kế gia tộc này vô cùng đa nghi, mỗi lần đi ra ngoài ít nhất phải có năm bảy người vệ sĩ đi theo, hiện tại trong phòng chỉ có hai người các nàng, nhưng chỉ cần người này cảm thấy có nguy hiểm, chỉ cần ấn nhẹ chỗ vị trí tay cầm trên xe lăng, lập tức có vệ sĩ phá cửa xông vào.
Nếu không phải vì nàng ta cự tuyệt tìm đối tượng để kết hôn, phải sử dụng thuốc ức chế pheromone trong một thời gian dài dẫn tới tinh thần lực xuất hiện vấn đề nghiêm trọng thì cũng sẽ không mời bác sĩ trị liệu. Rất có thể nguyên thân này sẽ không có cơ hội gặp được Hề Chu Luật.
Lò sưởi âm tường vẫn đang miệt mài hoạt động, thường phát ra tiếng vang lách tách cùng tia lửa nhỏ bắn ra, rơi trên mặt thảm sang quý.
Lạc Nguyệt Khanh ngồi xuống, không vội vàng mở lời, ngược lại là điều chỉnh một tư thế thoải mái, cả người dựa vào lưng ghế mềm mại, một chân nhẹ nhàng gác lên chân còn lại, tất đen dài bám chặt vào bắp chân, mũi chân hơi duỗi về trước, váy đen bao lấy cặp mông tròn trịa cũng bị ép kéo lên trên một chút.
So với người vô cùng quy củ-Hề Chu Luật, nàng càng giống chủ nhân của nơi này hơn.
Mà Lạc Nguyệt Khanh không chỉ không có thay đổi, mà còn tươi cười mở lời: “Hề tiểu thư thả lỏng chút đi! Đâu phải bước vào cuộc mổ, không cần tới dao kéo, tiểu thư căng thẳng như vậy làm gì?”
Hề Chu Luật nặng nề giương mắt, khóe môi gắt gao mím chặt thành một đường thẳng tắp, theo bản năng cầm lên gậy gỗ được để bên cạnh xe lăng, ngón tay ở hoa vặn chạm khắc bạc khẽ cọ xát.
Cho dù là người chìm nổi trên thương trường đã lâu, nhưng đối với những kẻ mặt dày không biết xấu hổ, cũng cảm thấy có chút đau đầu.
“Bắt đầu đi!” Nàng lấy lại quyền chủ động, cũng không màng những lời khách sáo khuôn rỗng, muốn đem thời gian trị liệu rút ngắn.
“Nếu tiểu thư vẫn luôn có định chống đối như vậy, cho dù cưỡng ép trị liệu cũng sẽ không đạt được kết quả gì!” Lạc Nguyệt Khanh khẽ nghiêng đầu qua, một vài sợi tóc màu đỏ rượu cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Trên môi mang theo ý cười, dường như chịu lui một bước mà đưa ra kiến nghị: “Có lẽ chúng ta nên trò chuyện một chút, tựa như,...nói về nội dung quyển sách trong tay của tiểu thư!"
Lạc Nguyệt Khanh khẽ liếc qua, lại nói thêm: "Về Pheromone sao? Hề tiểu thư thật sự lo lắng về bệnh tình của mình?"
Lạc Nguyệt Khanh nói chuyện làn điệu đặc biệt, chưa từng cố tình đi cường điệu mỗi cái tự rõ ràng hoàn chỉnh, có đôi khi thậm chí vô ý thức mơ hồ, vòng ra thiên hồi bách chuyển liêu nhân cảm giác, như là bị khom lưng hoa hồng thường thường phất quá thủy diện.
Hề Chu Luật không có trả lời, một tay khép sách lại, thậm chí che lấp quyển sách đi, không chút nào che giấu sự không vui.
Mà trong đầu Lạc Nguyệt Khanh lúc này, hệ thống cũng đang không ngừng gào thét.
“Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?! Dựa theo nội dung chính của truyện là được rồi!"
“Tâm đa nghi của Hề Chu Luật rất nặng, nếu lần này ngươi chọc giận nàng, cơ hội gặp mặt lần sau dường như bằng không!"
“Tốt nhất là đừng nói gì hết! Nàng yêu cầu gì ngươi cứ làm theo là được! Chờ về sau rồi nói tiếp! Không cần nóng vội!"
Lạc Nguyệt Khanh đương nhiên nghe thấy được, lại như cũ cười thật tươi mà mở miệng: “Ngài không cần lo quá, vấn đề này không phải không thể giải quyết, chỉ có điều Hề tiểu thư cần phải chú ý nghỉ ngơi và thả lỏng tinh thần!"
Nguyên văn lời kêu gọi của chính phủ, xuất phát từ miệng nàng lại giống như sự quan tâm vô cùng chân thành.
“Ta biết, cảm ơn bác sĩ!” Hề Chu Luật rốt cuộc mở miệng, thanh âm càng thêm lãnh đạm, gương mặt không cảm xúc càng thêm một phần thiếu kiên nhẫn cùng âm u.
Hề Chu Luật nói thêm một lần: “Hiện tại, bắt đầu đi!”
Hoàn toàn cự tuyệt ý kiến đối phương đưa ra.
Lạc Nguyệt Khanh cũng không tức giận, ngược lại đột ngột hỏi: “Còn cảm giác sao?"
Cái gì???
Hề Chu Luật khẽ nhíu mày, giây tiếp theo liền sáng tỏ.
Giày cao gót đen tuyền khẽ nâng lên ống quần tây, mũi giày nhẹ nhàng xẹt qua làn da tái nhợt, không biết là Lạc Nguyệt Khanh cố ý tăng thêm lực độ, hay vẫn là làn da của Hề Chu Luật quá mức non mịn, nên lập tức xuất hiện một vết hồng nhợt nhạt.
Lò sưởi âm ttường chợt mất ổn định, mang theo từng tia lửa nhỏ bắn ra bên ngoài, mang theo tiếng lách tách giòn vang.
Ánh mắt lam lạnh lùng giấu không được sự tức giận, Hề Chu Luật lập tức siết chặt chiếc gậy trong tay, từng khớp xương bàn tay rõ ràng như muốn thoát ra khỏi lớp da mỏng.
Đối với một người mang theo sự khiếm khuyết mà nói, đây chắc chắn là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn nhất.
Nhưng không đợi nàng phản ứng, tinh thần lực của Alpha cấp S như sóng thần ập đến, trực tiếp mạnh mẽ tràn vào trong người của Omega.
Hề Chu Luật tức cắn chặt răng, chỉ bởi vì sơ sẩy trong phút chốc mà mất đi phòng bị.
Vị tiểu thư lạnh lùng, là người thừa kế sáng giá của đại gia tộc, bình thường không ai dám làm trái ý nàng. Nhưng giờ này cứ như vậy bị người ta gắt gao đè trên xe lăn, bàn tay vô lực nắm lấy gậy chống, ấn chặt vào nút ấn bạc.
-----Hết Chương-----
---------Đôi lời của tác giả----
Thánh thần thiên địa ơi lần đầu gặp mặt mà đè con gái người ta rồi!!!!!
Tui cần chánh quyền vào cuộc!!!!!