Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 4: Lấy em làm điểm tâm (3)

"Aaa~~~~đừng như vậy. Sẽ rách mất."

Lô Vỹ Tinh đau đớn truyền lên, vội vàng la hét.

“Không xé rách em,làm sao có thể xé rách món điểm tâm chết người này?”

Ninh Kiến Thần cười tà mị, cánh tay hơi hơi buông lỏng, người Lô Vỹ Tinh ngồi lên gậy th*t kia, nặng nề bổ nhụy hoa cô, đảo thẳng hoa tâm!

“A…”

Kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh như núi đổ biển động đánh vào giác quan Lô Vỹ Tinh, cô cảm thấy bản thân như muốn bị hắn đâm chết như vậy, nhưng mà một giây sau, cánh tay đàn ông nhấc cao người cô thật mạnh, lần nữa nặng nề bổ xuống!

“A! Khôngggg....Ninhtổngg...”

Lô Vỹ Tinh kêu khóc run run, loại kɧoáı ©ảʍ này mãnh liệt quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cô khó chấp nhận!

“Đừng kêu Ninh Tổng, kêu tôi, Thần.”

Hắn cắn chặt vành tai cô, lại một lần nữa nâng đẩy người cô, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ được gắt gao bao phủ kia

"Nhớ kỹ, em đậu phỏng vấn. Từ bây giờ tôi chính là cấp trên của em, mọi điều tôi nói em đều phải nghe."

“Thần. Thần. Xin anh."

Lô Vỹ Tinhkhóc đến nhòe mắt, cắn lên vai hắn, “Đủ rồi, đủ rồi, đừng, đừng động nữa!”

“Ư...ưʍ...ưmmm…”

Ninh Kiến Thần chặn môi cô, dồn cô vào tường thang máy, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, toàn thân khẩn trương căng thẳng, đưa đẩy trong cơ thể cô.

“A, Thần~~~~”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Vỹ Tinh khóc đến đỏ bừng, chỉ biết không ngừng gọi tên người đàn ông kia, giống người sắp chết bắt lấy hy vọng cuối cùng, cô đã quên mất chính người đàn ông này đã cưỡng bức mình, cô chỉ biết bây giờ hắn là ông trời của cô, là vị thần của cô.

“Muốn nói gì? Hử?”

Mồ hôi trên trán hắn rơi xuống đọng lại trên da thịt non mịn của cô, gậy th*t hắn trong cơ thể cô đảo một vòng lớn, cứng rắn như cây gậy sắt, điên cuồng đâm vào cô, giống như con ngựa hoang đứt cương, không khí nồng đậm mùi hoan ái vang vọng những âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ, hai người đều không thấy đau, chỉ khao khát sâu hơn! Mạnh hơn! Hung ác hơn! Mãnh liệt hơn!

“Thật sướиɠ! A...Thần. Thật sướиɠ. Em không thể, không thể! A a~~~~”

Lô Vỹ Tinh cuồng loạn lắc đầu, hoàn toàn quên mất bản thân đang m bị nhục nhã, chỉ biết run run ôm eo người đàn ông kia, cong người như con tôm, hai chân mạnh dạn đưa ra sau lưng hắn, kẹp chặt lấy lưng hắn.

Trước mắt một màn trắng xóa, như thủy triều hung hãn tập kích cô,khiến cô choáng váng.

Người đàn ông kia xiết chặt mông, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nơi tư mật Lô Vỹ Tinh, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, rốt cục vào khi hắn đang điên cuồng rút ra đâm vào rút ra, chất lỏng trắng đυ.c phun trào ra, chầm chậm phun lên mặt cô.

Ninh Kiến Thần tiếp tục cầm gậy th*t màu đỏ tím thượng xoa nắn kéo dài dư vị cao trào cho đến giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng.

Hắn duỗi tay nắm gò má Lô Vỹ Tinh, hơi hơi dùng lực bắt miệng cô mở ra, nhét qυყ đầυ vào miệng nhỏ của cô, để miệng cô mềm mại tẩy sạch dâʍ ɖị©ɧ còn xót.

Lô Vỹ Tinh là đang nhũn ra thở gấp trên sofa,nhíu lại mi tâm, trong khoang miệng vật cực nóng kia không ngừng khuấy đảo làm cô hết sức không thoải mái, cô khẽ rên lên, muốn tránh ra, cằm lại bị khống chế không sao động đậy, người đàn ông kia cúi đầu nhìn vật cực đại của mình trong miệng cô, ham muốn mãnh liệt khiến con ngươi đen láy trở nên sâu hút, vật nam tính kia vốn đã mềm nhũn lại cương cứng, căn chặt trong khoang miệng cô, khiến việc đẩy đưa cũng khó khăn.

“Tiểu yêu tinh!”

Ninh Kiến Thần cắn răng rên lên, ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ sự ôn nhuyễn trong khoang miệng cô, chậm rãi ra vào

"Em rất có tố chất khiến đàn ông phát điên.”

Miệng Lô Vỹ Tinh bị nhét đến nỗi phồng to lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn, người đàn ông ấy đưa đẩy tuy rằng không mãnh liệt, nhưng lại chầm chậm gia tăng tốc độ, khiến cô cơ hồ không thở nổi.

“Ưm… Ưm…”

Trời ạ, đây có phải là ác mộng không?

Cô chỉ muốn tìm một việc làm.

Chỉ đến đây để phỏng vấn thôi mà.

Sao lại phát sinh ra loại sự tình này chứ!

Nếu như hết thảy là giấc mộng, van cầu ông, mau để cô tỉnh lại đi!

Lô Vỹ Tinh đỏ mặt liều mạng đẩy đùi hắn ra, ngửa cổ muốn lui về sau, nhưng chiếc ghế nhỏ hẹp đã chặn hết đường lùi, cô chật vật nuốt nước miếng, khoang miệng co rút bao lại vật thể cực đại kia, như muốn nuốt vào trong cổ họng.

Không chỉ người đàn ông kia ngột ngạt hừ một tiếng, cô cũng bị nghẹn muốn ói.

“Chệt tiệt!”

Người đàn ông kia thầm rủa một tiếng, bất chấp cô có ngạt thở hay không, đôi mông săn chắc thúc mạnh vào miệng cô, rút ra, xé rách Lô Vỹ Tinh như con búp bê vải, rồi hung hăng đâm vào hoa đạo cô.

“Á!”

Lô Vỹ Tinh đau đớn không ngừng giãy dụa, cái kia của hắn quá lớn, hắn tiến vào quá mạnh, khiến cô không chịu nổi.

"Thả! Thả tôi đi!”

Người đàn ông kia thở hổn hển, đâm sâu vào cực hạn mấy chục cái liên tiếp, đến khi cô cơ hồ muốn ngất xỉu mới cắn mạnh môi cô.

"Em nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi đây?”

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lắc lắc khuôn mặt, trong mắt hắn nổi lên ý cười mơ hồ, hắn mυ'ŧ thật mạnh môi cô, hôn cô đến mức ngạt thở, rồi mới rút phân thân ra khỏi người cô.

Áp lực đột ngột rút lui khiến Lô Vỹ Tinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng một giây sau hoàn toàn nhận ra bản thân đến sức lực mà đứng lên cũng không đứng nổi.

Ninh Kiến Thần kéo cô vào trong l*иg ngực.

"Tiểu bảo bối. Em thực là mê người."