Mấy người đều sửng sốt.
Không khí trong động phủ rơi vào một sự kỳ lạ.
Cuối cùng vẫn là Bạch Mộc Mộc lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Nàng ta bịt mặt nức nở, "Là do ta không nhớ lại được cảnh tượng lúc đó, không có giải thích với phụ thân và sư tôn, hại ngũ sư tỷ bị hiểu lầm.”
"Ngũ sư tỷ bị chịu nhiều khổ sở như vậy, đều là lỗi của ta, ta đáng bị trừng phạt để bù đắp cho ngũ sư tỷ!”
“Phụ thân, sư tôn, người hãy trừng phạt con đi.”
Đôi mắt bị che khuất dưới ngón tay lại lóe lên một tia độc ác.
Mọi chuyện đều đang diễn ra thuận lợi theo ý nàng ta, vậy mà không ngờ sư tôn lại tìm được Vãng Sự Kính.
Xem ra Thẩm Tang Nhược vẫn có một vị trí nhất định trong lòng Lăng Tiêu chân nhân.
Nhưng đối với nàng ta thì không có tính đe doạ gì.
Nàng ta thấy được vẻ mặt của Thẩm Tang Nhược, sau này Thẩm Tang Nhược chắc sẽ xa lánh bọn họ.
Bạch Mộc Mộc khóc rồi lại ho dữ dội, cứ như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía nàng ta.
Vẻ ngoài này khiến mọi người đau lòng.
“Không phải lỗi của ngươi, là Thẩm Tang Nhược nàng…” Lăng Tiêu chân nhân vô thức thốt ra, nói đến nửa chừng lại đột ngột dừng lại.
Khoé miệng Thẩm Tang Nhược lộ ra một vệt nụ cười trào phúng.
Đoán được lão ta không nói hết lời là nói do nàng không giải thích rõ ràng.
Đây cũng là lời an ủi Bạch Mộc Mộc mà hai năm nay Lăng Tiêu chân nhân quen dùng.
Trong dầu Lăng Tiêu chân nhân hiện lên hình ảnh ngày đó Thẩm Tang Nhược quỳ trên mặt đất, túm lấy áo bào của lão ta cố gắng giải thích.
Chuyện lần này, rõ ràng là không hề có bất kỳ quan hệ gì với Thẩm Tang Nhược.
Đối với nàng mà nói, đó là tai ương bất ngờ.
Không, có liên quan.
Nàng đệ tử này, từ trước đến nay tâm tư không ngay thẳng, tính tình xấu xa, lại đầy thù địch với sư muội.
Nếu không phải vậy, sao khi xảy ra chuyện, ai nấy đều cho rằng là nàng làm?
Lăng Tiêu Chân Nhân thầm thở dài trong lòng.
Là vì trong hai năm gần đây, lão ta ít để tâm đến Thẩm Tang Nhược.
Là sư phụ, lão ta không chỉ dạy nàng võ công, mà còn phải dạy nàng cách làm người.
Chờ đến khi Thẩm Tang Nhược tu luyện lại võ công, lão ta sẽ đích thân dạy nàng.
Cũng xoá bỏ những điều bất chính trên người nàng.
Lăng Tiêu chân nhân lại lên tiếng, đổi giọng nói: “Thân thể người yếu ớt, lại không may ngã xuống vực sâu, khó tránh khỏi bị hoảng sợ, làm sao còn nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó vẫn luôn dưỡng thương, cũng không biết tình hình của Tang Nhược, việc này không liên quan đến ngươi.”
Nghe Lăng Tiêu chân nhân nói, dù đã buông bỏ tình cảm với bọn họ, Thẩm Tang Nhược vẫn không nhịn được cười.
Ngươi xem, người được cưng chiều luôn có người nghĩ ra đủ loại lý do để bào chữa cho nàng ta.
Đến lúc này, Thẩm Tang Nhược cuối cùng cũng có thể đối diện với sự thật.
Cha, sư tôn, sư huynh của nàng quả thật thiên vị Bạch Mộc Mộc.
Trước kia nàng luôn không muốn chấp nhận, luôn tự ru ngủ bản thân.
Bây giờ nàng đã thản nhiên chấp nhận, sự thiên vị của họ đối với nàng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nàng không quan tâm nữa.
An ủi Bạch Mộc Mộc xong, Lăng Tiêu chân nhân mới nhìn về phía Thẩm Tang Nhược.
“Lần này là ta hiểu lầm ngươi.” Giọng nói vẫn còn chút bất mãn, “Không phải ngươi làm, sao lại nhận lỗi?”
Thẩm Đạo Trần cũng mở miệng nói: “Đợi thêm một chút nữa, Vãng Sự Kính được đưa tới, sự thật sẽ rõ ràng, cũng sẽ không vì mười giọt máu trong tim kia mà cạn kiệt tu vi.”
“Ngươi là ai, chẳng lẽ không biết yêu thương chính mình.”
Thẩm Đạo Trần thở dài nặng nề.
Nha đầu này, trước đó vì trốn trừng phạt có thể lăn qua lăn lại.
Sao lần này không nhiều thêm nữa? Lại phế đi một thân tu vi.
Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng Thẩm Đạo Trần cũng thật sự nhìn Thẩm Tang Nhược khôn lớn.
Nàng có được tu vi như bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Nhưng bây giờ...
Ôi!
Có lẽ là quen thói của Thẩm Tang Nhược, bọn họ không phát hiện trong lời nói của mình cũng nhiều thêm mấy phần trách móc.
Thẩm Tang Nhược nhìn hai người, đáy mắt cũng không bởi vì lời của bọn họ mà nổi sóng.
Bình tình hỏi ngược lại: “Sư tôn, sư thúc, các ngươi đã bị nhốt vào cấm thất hay chưa?"
Hai người bọn họ liếc nhau, từ trước đến nay bọn họ đều là người đoan chính, tất nhiên là không bị phạt bao giờ.
Nhưng cũng biết bị giam giữ ở trong cấm thất là tra tấn cỡ nào.
Lúc này Lăng Tiêu chân nhân cùng Thẩm Đạo Trần mới đột nhiên phản ứng lại.
Trước đó Thẩm Tang Nhược không đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, làm sao chịu được trận pháp của U Cấm Thất?
Đừng nói là một lát, cho dù là thêm một giây cũng là tra tấn vô tận.
Mà bọn họ nhốt Thẩm Tang Nhược vào trong U Cấm Thất tròn hai ngày.
Trong lòng Thẩm Đạo Trần chợt thấy buồn bực, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu chân nhân có phần không hài lòng.
Là Lăng Tiêu chân nhân tức giận mới phạt Thẩm Tang nhược vào U Cấm Thất.
Lúc đó bọn họ đều đang giận dữ, bây giờ nghĩ lại, hình phạt như vậy đối với Thẩm Tang Nhược mà nói, quả thật quá đáng!