Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 41: Anh đã rõ ràng

Hứa Mộ Nhan giương mắt nhìn, đúng là câu lạc bộ thể dục cao cấp hẳn, tầm mắt cô xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn lên lầu hai, một cái cửa sổ sát đất lớn ở cuối cùng có một hàng nam nữ đang chạy trên máy tập chạy bộ.

– Anh. . . vừa nói nơi đó là ở chỗ này? – Xuống xe, cô có chút ngạc nhiên, có chút kinh ngạc, đây chính là nơi Bùi Lạp Minh thích tới để ‘làm lạnh suy nghĩ’?

– Mỗi lần tâm tình Bùi tổng không tốt, hình như đều sẽ tới nơi này vận động. – An Thần gật đầu một cái, tạm thời đổ xe ở bãi đậu xe bên ngoài.

– Vận động? – Tới nơi này tập thể dục, như vậy thì tâm tình sẽ tốt hơn sao?

An Thần không trả lời, nhấc chân đi tới cửa chính bằng kính, có lẽ tiếng cô hỏi quá nhỏ, nên có vẻ như đang lầm bẩm lầu bầu.

Hứa Mộ Nhan theo đuôi phía sau anh bước vào câu lạc bộ tập thể dục, phút chốc đẩy cửa chính thủy tinh ra, lại thấy rất nhiều đang chuẩn bị người đi khỏi.

Sau đó cô giơ cổ tay lên liếc liếc về đồng hồ trên tay, phát hiện thì ra đã sắp chín giờ rưỡi rồi, không nhịn được nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy lúc này trong câu lạc bộ lác đác không có mấy người mặc quần áo thể thao, còn lại phần lớn là nhân viên mặc đồng phục, đang dọn dẹp, quét dọn lau chùi, đang chuẩn bị tan việc về nhà.

Đi qua quầy, cô nhìn thấy có một phục vụ lễ phép nói với một vị khách:

– Ngại quá thưa tiên sinh, chúng ta đã đóng cửa rồi, hay là trước hết ngài hãy mang những tài liệu và điều lệ hội viên này về tìm hiểu, ngày mai trở lại câu lạc bộ, chúng tôi sẽ làm thủ tục cho ngài tham gia vào câu lạc bộ, được không?

– Bùi tổng chắc không ở bên trong chứ? Người ta cũng đã đóng cửa rồi.

An Thần chỉ đơn giản nói với cô một câu:

– Bùi tổng là Vip ở đây.

– Thư ký An ngài khỏe chứ. – Lúc này một người đàn ông để tóc húi cua, mặc đồng phục không biết từ đâu đi ra, cười chào hỏi với anh, đồng thời cũng lễ độ gật đầu với Hứa Mộ Nhan một cái.

– Tiểu Trần, Bùi tổng có ở trong chứ?

– Vâng, lúc xế chiều Bùi tổng đến đây. – Người này gật đầu một cái, Hứa Mộ Nhan nhìn thấy ở trên túi áo có bảng tên ghi hai chữ quản lý.

Vốn tưởng Bùi Lạp Minh Hội chỉ ở đây tập thể dục hoặc bơi lội gì đó thôi, cho đến khi thư ký dẫn cô đi qua tất cả mấy căn phòng tập thể thao lớn nhỏ, phòng vũ đạo, hồ bơi, lại ra bên ngoài, bọn họ mới dừng bước lại ở một căn phòng tập thể thao riêng biệt. Bước vào bên trong phòng, An Thần lại dẫn cô đi tới một sân banh trong góc phòng, trong nháy mắt ánh mắt Hứa Mộ Nhan bị bóng lưng quen thuộc kia thu hút.

Cách tấm thủy tinh lớn trên mặt đất, nhìn tới chỗ anh đang nhanh chóng di chuyển bước đi, vung vợt bóng bàn đều dùng những kỹ xảo không thường, lộ ra một quả bóng nhỏ màu đen bị anh liên tục dùng sức đánh ra nhiều hướng mà không theo một quy tắc nào, thỉnh thoảng đàn hồi từ trên tường, thỉnh thoảng bắn ngược đến tường bên, hay là tới trước tường bên, tường sau lại bắn ngược đến tường trước. Từng giọt mồ hôi hột chảy trên người anh, giống như bị ướt do dầm mưa, làm áo thể thao của anh ướt một mảng mồ hôi lớn. Không sai, anh đang đánh bóng dội vào tường, một mình đánh bóng với vách tường.

Sân bóng ngoài tường bằng thủy tinh còn có hai cái ghế băng dài, là chuẩn bị cho nhóm người muốn vào đánh banh kế tiếp, An Thần và cô ngồi xuống ở trong đó trên ghế dài, cùng yên lặng trong khi chờ đợi lequydon người đang không ngừng vung đánh, chiến đấu với vách tường.

Nhìn xuyên qua thủy tinh, Hứa Mộ Nhan lẳng lặng nhìn anh đang liên tục đánh bóng với vách tường một cách hết sức chăm chú. Bộ dạng anh mạnh mẽ nắm vợt bóng bàn đánh trả giống như có thâm thù đại hận với quả bóng vậy. Một thoáng trong đáy lòng cô có một cỗ cảm giác đau lòng chậm rãi xông lên, hôm nay không phải sinh nhật của anh sao?

Thế nhưng anh lại ở chỗ này một mình cô đơn ở đây đánh bóng dội tường. . .

Bọn họ đã đợi khoảng hơn nửa giờ, nhưng trong phòng đánh Bùi Lạp Minh vẫn vô cùng tập trung tinh thần, hình như một chút cũng không phát hiện thấy hai người đang ngồi trên ghế dài.

– Anh ấy thường tới nơi này chơi bóng sao? – Hứa Mộ Nhan mở miệng phá vỡ sự im lặng.

– Không phải, chỉ có khi tâm tình không tốt anh ấy mới tới đây.

– A, hoá ra là vậy.

– Nhìn dáng vẻ Bùi tổng đánh banh bộ dánh bóng, tôi nghĩ chuyện xảy ra ở tập đoàn hôm nay anh ấy đã biết rồi. . .

Lời tác giả:

Các cô bé thân mến, ủng hộ nhiệt tình, nếu không Lưu Băng sẽ không có động lực oa ~~~ yêu các nàng!