Hai ngày nay, mẹ Thẩm sống ở thành phố cảm thấy rất không thoải mái, ở đây không có đất, không có những rau củ quả mà bà trồng, cũng không có sân nhỏ, không khí cũng không tốt.
Dù đồ ăn nhà hàng rất ngon nhưng bà vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó.
“A Viên, khi nào chúng ta về nhà vậy?”
Lam Viên cũng biết mẹ không ở yên được nữa.
“Mẹ, mai mình về nhé! Hôm nay con đã hỏi, công việc gần như đã hoàn thành rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi mua một ít quần áo rồi mua luôn đồ nội thất, nhờ cửa hàng chuyển đến sau đó mình sẽ về.”
Nghe vậy, mẹ Thẩm lập tức an tâm, gương mặt tươi cười rạng rỡ hơn khi biết có thể về nhà.
Sau khi hai mẹ con ăn tối xong thì quay lại khách sạn nghỉ ngơi, nhà họ Triệu đã thông báo trước, chi phí phòng của hai người đã được trả lại, hai mẹ con ở phòng tốt nhất rồi, muốn nâng cấp cũng không thể được.
Sáng hôm sau, Lam Viên đưa mẹ đi mua đồ, hai mẹ con đi khắp các trung tâm thương mại từ mua quần áo đến mua nội thất, mua sắm không ngừng đến chiều mới xong.
Lần đầu tiên mẹ Thẩm trải nghiệm được niềm vui của việc tiêu tiền, mỗi lần bà không muốn mua nữa, Lam Viên lại cho bà xem số dư tài khoản của mình.
Dù với Lam Viên không nhiều nhưng với mẹ Thẩm, hai triệu quả là một số tiền lớn.
Có lẽ phụ nữ sinh ra đã không thể kháng cự được việc mua sắm, mẹ Thẩm cũng không ngoại lệ.
Mua xong đồ, tâm trạng bà thoải mái và thỏa mãn, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn nhiều.
Sau khi làm xong mọi việc, đợi Thẩm Dật tan học cả nhà ba người quay về thôn Thuấn Hoàng.
Nhìn ngôi nhà mới được sửa sang lại, mẹ Thẩm cảm thấy rất vui mừng.
Công nhân đang làm những công đoạn cuối cùng, dọn dẹp vật liệu và vệ sinh nhà cửa.
Thấy Lam Viên và mọi người về, người phụ trách thi công đến để cô kiểm tra công trình.
Lam Viên kiểm tra khắp nơi, rất hài lòng.
Cô ngay lập tức thanh toán tiền và còn thưởng thêm một khoản nhỏ.
Người phụ trách thi công kinh ngạc xen lẫn vui mừng!
Đúng là chủ nhà thần tiên, không chỉ trả tiền đúng hẹn mà còn có thưởng.
Thật quá hào phóng và giữ chữ tín!
Nhận được tiền, người phụ trách cùng các công nhân càng làm tốt hơn, dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài cho Lam Viên khiến cô không phải mất sức dọn dẹp nữa.
Mẹ Thẩm mỉm cười nói: "A Viên, bây giờ con làm việc còn chu đáo hơn cả mẹ rồi.”
Lam Viên cười đáp: "Con cứ xem như mẹ đang khen con đi.”
“Thế nào? Mẹ, A Dật, mọi người có hài lòng với kết quả này không?”
Cả hai đều cười gật đầu: "Hài lòng lắm, không ngờ lại sửa lại đẹp đến thế này.”
Lam Viên cười nói: "Đợi lát nữa đồ nội thất được chuyển tới, dọn vào đặt cho gọn gàng sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Đúng lúc đó, bên ngoài có xe đến, là xe chở đồ nội thất.
Tiếng động lớn khiến không ít người xung quanh tò mò nhìn qua.
Mọi người đều biết nhà của Lam Viên đang sửa sang, bây giờ lại mua những đồ nội thất đẹp như vậy khiến ai nấy bàn tán xôn xao.
Họ cảm thấy nhà này có tiền mà không vội đi chữa bệnh lại ở đây sửa nhà, thật không hiểu nổi đang nghĩ gì.
Lam Viên chỉ huy mọi người dọn đồ nội thất vào nhà.
Bận rộn suốt cả buổi, tất cả đồ đạc trong nhà đều được thay mới: giường, sofa, tủ... tổng cộng mấy xe đồ.
Cô bận đến tận tối muộn mới hoàn thành mọi việc.
Mẹ Thẩm và Thẩm Dật cũng thế.
Nhưng nhìn ngôi nhà sạch sẽ, đẹp đẽ, ba người đều cảm thấy rất vui.
“Chị, em thích ngôi nhà này lắm.”
Lam Viên nhìn xung quanh, nơi này thực sự tràn đầy hương vị tự do, cô cười đáp: "Chị cũng thích.”
Mẹ Thẩm nhìn hai con, mỉm cười nói: "Ừ, mẹ cũng thích.”
Ba người nhìn nhau cười, khoảnh khắc này, Lam Viên thực sự cảm thấy đây chính là nhà của mình.
Thật tốt!
Sau một ngày vất vả, cả nhà ba người ngủ sớm.
Cùng lúc đó, ba Thẩm đã đến huyện Đông An.
Thẩm Diệu kinh ngạc mở to mắt khi nhìn thấy cha mình.
“Ba, sao ba lại đến đây?”
Cậu ta không ngờ ba mình lại đích thân đến, có vẻ ba vẫn rất để tâm đến người chị gái đó.
Ba Thẩm lạnh lùng liếc con trai, không có chút biểu cảm nào.
“Cô gái đó đâu? Hiện giờ đang ở đâu?”
Thẩm Diệu ở Đông An đang ở trong một căn hộ lớn, trước đây quản gia muốn sắp xếp biệt thự cho cậu ta nhưng cậu ta không muốn ở một mình trong ngôi nhà quá lớn, nên đã chọn căn hộ này.
Khi ba Thẩm đến, quản gia đã rút lui ra ngoài.
Thẩm Diệu lập tức ngồi nghiêm chỉnh hơn trước mặt ba.
“Con không biết, hình như cô ấy không nghĩ mình là chị con, luôn phủ nhận và không muốn liên quan đến con rồi bỏ đi.”
Ba Thẩm cau mày: "Vậy giờ làm sao để tìm cô ấy?”
Thẩm Diệu nhún vai: "Con không biết.”
Ba Thẩm vừa định nổi giận, Thẩm Diệu thấy sắc mặt ba không tốt liền nói ngay: "Con sẽ hỏi, ngày mai con sẽ hỏi, chắc chắn có thể hỏi ra.”
Ba Thẩm bị cậu ta làm cho giận mà không bộc phát ra được, sắc mặt rất khó coi.
“Thẩm Diệu, con có thể trưởng thành hơn không? Cứ tiếp tục gây chuyện thế này thì ba sẽ không lo cho con nữa.”
Trong mắt Thẩm Diệu lóe lên nụ cười lạnh lùng: "Lúc nào ba đã từng lo cho con? Trong mắt ba, anh cả là người kế thừa hoàn hảo, anh hai là nhà khoa học làm rạng danh gia tộc, Thẩm Thư Ninh cũng là đứa con gái xuất sắc khiến ba tự hào, chỉ có con là kẻ chỉ biết đánh nhau gây chuyện, không xứng đáng với danh tiếng nhà họ Thẩm.”
Nhìn biểu cảm kiêu ngạo và vẻ mặt không phục của Thẩm Diệu, ba Thẩm tức giận trong lòng.
“Chẳng phải đúng sao? Con tự nói xem con có điểm nào so được với anh cả và anh hai con, ngày nào con không gây chuyện?”
Những lời này của ba, Thẩm Diệu đã nghe nhiều lần rồi, mỗi lần nghe lại vẫn thấy khó chịu.
Cậu ta cười tự giễu: "Con biết mà, nên con mới tránh xa đến cái nơi nhỏ bé hẻo lánh này, con sẽ không trở về nữa, sẽ ở đây luôn không về nhà họ Thẩm để làm ba mất mặt, ba yên tâm đi!”