Trong khi đó, cửa nhà ông lão hé mở, rõ ràng là ông đã nghe thấy tiếng động bên ngoài. Một người thanh niên ló đầu ra, thấy Kỳ Lạc nằm dưới bậc thang thì nhíu mày, giơ tay xua đuổi: “Đi, đi, đi! Sao mấy con chó hoang cứ tụ tập ở đây thế này?”
Kỳ Lạc thấy vậy, ngoan ngoãn cụp đuôi, dán người vào tường rồi rời khỏi chỗ đó.
Người thanh niên vừa đóng cửa vừa lẩm bẩm: “Không biết mấy con này có tiêm phòng chưa. Lỡ cắn người thì sao? Khu Tây này loạn thật, đầy chó hoàng mà chẳng ai quản lý.”
Dù đã đi xa, nhưng với thính lực nhạy bén, từng lời nói đó vẫn lọt vào tai Kỳ Lạc. Nó đã quen với những lời như vậy. Thực ra, trong khu vực này, chẳng con chó hoang nào chưa từng nghe qua.
Người thích chó, kẻ ghét chó, chuyện này chẳng có gì lạ. Bản năng sinh tồn của Kỳ Lạc dạy nó rằng: nên đến gần những người yêu chó, và tránh xa những người ghét chó. Giữ khoảng cách, như vậy sẽ an toàn hơn.
Tối hôm đó, Kỳ Lạc nằm trong góc tối của con hẻm, cuộn tròn để tránh cái nóng oi ả. Trong đầu nó lờ mờ hiện lên hình bóng con chó lạ từng để lại dấu vết trên lãnh thổ của mình. Một cảm giác căng thẳng mơ hồ trỗi dậy.
Tối hôm đó, Kỳ Lạc chọn nằm ở góc tối trong hẻm cũ. Đêm hè oi bức, nó thè lưỡi ra để hạ nhiệt, hơi thở nặng nề trong sự khó chịu. Đôi tai của nó giật nhẹ, nghe thấy tiếng xe đạp của ông lão trở về.
Ông lão không hề biết rằng cháu mình đã đến. Giống như mọi ngày, ông dựng xe cạnh tường, lấy từ giỏ xe ra vài túi đồ ăn và bước lên lầu.
Kỳ Lạc chờ một lúc, lắng nghe tiếng động từ trong nhà. Rồi, nó nghe thấy tiếng ông lão cười lớn, xen lẫn những âm thanh khác. Tiếng một người vang lên rõ ràng: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ!”
Kỳ Lạc nghiêng đầu, liếʍ móng chân mình. Nó biết sinh nhật là gì – ngày mà một ai đó được sinh ra. Hàng năm, mỗi khi đến sinh nhật của Border Collie, chủ của nó sẽ chuẩn bị bánh kem và một chiếc vòng cổ lấp lánh ánh sáng.
Nhưng đối với Kỳ Lạc, sinh nhật không phải là điều quan trọng. Điều duy nhất nó hiểu là tối nay nó không thể ngủ dưới bậc thang nữa. Gia đình ông lão không thích chó, và mỗi khi nhìn thấy nó, họ đều đuổi đi.
Giữa màn đêm oi ả, Kỳ Lạc vẫn nằm trên nền đất, cố gắng thở để hạ nhiệt. Nhưng bỗng nhiên, đôi tai của nó giật mạnh. Một âm thanh nhỏ từ rất xa lọt vào tai nó – yếu ớt nhưng sắc bén.
“Lạc Cửu.”
Cơ thể của Kỳ Lạc cứng lại. Nó lập tức đứng bật dậy, toàn thân căng thẳng. Cái tên này, âm thanh này – tất cả đều gợi lên cảm giác nguy hiểm. Nó cúi đầu, đánh hơi không khí. Một mùi hương lạ thoảng qua, mang theo sự đe dọa rõ ràng.
Đây là mùi của một đồng loại, nhưng không giống bất kỳ con chó hoang nào mà nó từng biết. Mùi này không phải là mùi của kẻ yếu, mà là của một kẻ mạnh – một kẻ khiến người khác phải cẩn trọng.
Ở phía bên kia con hẻm, Lạc Cửu đang cùng huấn luyện viên đi tuần tra. Lần này, nhiệm vụ của nó là làm quen với địa hình khu Tây – nơi nó sẽ ở lại một thời gian để hỗ trợ điều tra vụ án mạng gần đây.
Khi tiến vào gần khu vực hẻm cũ, Lạc Cửu đột ngột dừng lại, cúi đầu ngửi ngửi một hòn đá lớn dưới chân. Huấn luyện viên nhận thấy sự thay đổi, liền cúi xuống hỏi: “Sao vậy, Lạc Cửu? Ngửi thấy gì sao?”
Lạc Cửu không đáp, chỉ im lặng. Đôi mắt của nó sắc bén, khuôn mặt không chút biểu cảm. Nhưng trong ánh mắt đó, có một sự nghiêm trọng khiến huấn luyện viên cảm thấy kỳ lạ.
Sau vài giây, Lạc Cửu nhấc chân, để lại một dấu hiệu rõ ràng trên hòn đá. Nó đã thay thế dấu vết cũ – dấu vết của Kỳ Lạc.