Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 11

Lương Tỳ từ lúc bước vào cửa, đã nhận ra bóng lưng Bách Đồ.

Anh hôm nay vừa chuyển nhà, vốn cho rằng ít nhất phải vượt qua một ngày rưỡi, mới có cơ hội cùng Bách Đồ “Vô tình gặp được”, không ngờ rằng còn chưa chính thức bước vào cửa nhà mới, đã ở đây gặp được người.

Anh có chút hưng phấn lại có chút khẩn trương, trong đầu đầy cân nhắc phải mở miệng chào hỏi như thế nào mới phù hợp, chưa gì Vương Siêu đến giúp anh dọn nhà mới đã nhảy ra một câu như vậy.

Lương Tỳ lúc trước kia cũng nghe ngóng được, Bách Đồ nuôi con trai, là một chú chó sư tử màu trắng sữa béo mập tên Cầu Cầu.

Bây giờ thấy, quả thật là mập như trái bóng.

Đúng lúc thang máy đến đinh một tiếng cửa mở ra, mấy người trẻ tuổi đi vào, Lương Tỳ đi cuối cùng, trực tiếp đá Vương Siêu miệng tiện một cước vào trong thang máy, trợn mắt nói xạo: “Đủ người rồi, các người lên trước đi, chúng tôi đi sau.”

Trong thang máy mọi người vẻ mặt mờ mịt nhìn Lương đại thiếu gia, ngược lại cô gái lúc trước khen Cầu Cầu đẹp trai cơ linh bấm nút đóng cửa thang máy.

Cửa chậm rãi khép lại, Vương Siêu nhìn chú chó sư tử nghệch đầu, thấy thang máy sắp đóng lại, quay đầu nhìn chủ nhân của nó.

Vương Siêu mở to hai mắt nói: “A!? Đây không phải là…”

Nửa câu sau bị biến mất trong thang máy.

Lương Tỳ có hơi kích động, mặt dày đối diện Bách Đồ nói: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.”

Bách Đồ cúi người, tay đặt trên đầu Cầu Cầu xoa tới xoa lui, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện cùng anh.

Lương Tỳ khoa chân múa tay chỉ chỉ lên trên, nói: “Tôi ở lầu 22, căn số 2202.”

Bách Đồ vẫn không lên tiếng.

Lương Tỳ kiên nhẫn nói: “Cậu ở tầng 19 phải không? Không có chuyện gì tôi tới tìm cậu chơi…”

Bách Đồ đứng dậy.

Thân thể Lương Tỳ lập tức căng cứng, cảm giác trái tim sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài.

Bách Đồ bước một bước dài tới phía trước, chìa tay bấm nút đi lên cửa thang máy. Cầu Cầu cũng bước lên phía trước theo cậu, ‘phốc’ một cái chồm lên đùi Lương Tỳ ngửi ngửi.

Lương Tỳ vèo một phát toàn bộ lưng áp vào trên tường, bộ dáng thập phần hoảng sợ.

Bách Đồ: “…”

Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn Lương Tỳ, cái đuôi đong đưa nịnh nọt.

Lương Tỳ lại một chút cử động cũng không dám, giống như cầu cứu nhìn về phía Bách Đồ. Anh khi còn nhỏ từng bị chó dữ cắn, để lại di chứng sợ chó, nhìn xa xa thì không có việc gì, nhưng như Cầu Cầu hít hít hà hà ngửi anh, một phút thôi cũng có thể dọa anh tiểu ra quần.

Bách Đồ đem mặt xoay qua một bên, giả bộ không phát hiện.

Thang máy rất nhanh lại xuống, Bách Đồ kéo Cầu Cầu đi vào, Cầu Cầu vừa vào cửa đã xoay người lại, như đang nghênh đón bằng hữu mới, nhiệt tình nhìn Lương Tỳ, cái đuôi lắc càng hăng hái.

Lương Tỳ ở ngoài cửa do dự không vào.

Tay Bách Đồ đặt trên nút đóng cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Lương Tỳ cắn răng một cái, vô cùng thê thảm trượt vào.

Thang máy im lặng chạy ngược lên.

Cầu Cầu ước chừng đã nhìn ra Lương Tỳ rất không thích nó, cũng không đi nịnh nọt nữa, nhàm chán gãi gãi đầu, há to miệng ngáp một cái, lộ ra hai hàm răng vừa chỉnh tề lại vừa sắc nhọn, sau đó lười biếng thè cái lưỡi màu xanh ra liếʍ chân trước.

Cùng nó đứng chung trong thang máy kín bưng, đừng nói đến gần Bách Đồ, Lương Tỳ ngay cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng một tầng lại một tầng bốc lên.

Vừa đến tầng 19, Bách Đồ dắt Cầu Cầu đi ra.

Lương Tỳ đẩy cửa thang máy lén nhìn trộm ra bên ngoài, thấy Bách Đồ đầu cũng không thèm quay lại bước vào nhà.

Anh ủ rũ lùi về, thang máy tiếp tục đi lên. Anh cực kỳ thất vọng, Bách Đồ chẳng những không thèm nói một câu với anh, thậm chí từ đầu đến cuối giống như không thèm liếc nhìn anh một cái.

Xem ra ấn tượng Bách Đồ đối với anh đã tụt xuống đáy cốc rồi, lần trước anh bày ra mị lực nam tính anh hùng cứu mỹ nhân, ít nhất cũng phải chiết khấu lời 70%, không, bây giờ đã làm không tốt đến 60%, độ hảo cảm thoáng cái đã giảm đi một nửa, thật muốn chết mà, làm sao bây giờ?

Lương Tỳ nản chí dựa tường, sợ cái gì không sợ? Sao lại đi sợ chó?

Trong phòng 2202, Vương Siêu đang xắn tay áo chỉ huy mấy người trẻ tuổi khác giúp Lương Tỳ bày đồ dùng trong nhà, thình lình Lương Tỳ bước vào cửa đem hắn đạp một phát ngã lên ghế sofa sau đó còn hung ác cấu ngắt một hồi, một bên ngắt một bên mắng: “Mày còn giúp dọn đồ cái gì! Anh dùng được sao? Còn nói cái gì chó mập, thật sự là đồng đội như heo mà, anh bị mày hại chết rồi!”

Vương Siêu vừa la xin tha vừa nói: “Anh lại không có nói rõ ràng! Em còn tưởng anh chuyển nhà một cách trong sáng! Ai ai đau đau… Ca! Đừng đánh mặt! Ngày mai em debut đó!” Giọng Đông bắc trầm bổng kéo dài, quanh đi quẩn lại, nghe vô cùng đáng thương.

Lương Tỳ đá mông hắn một cái, mắng: “Cái đồ JB[1] thúi! Lát nữa xem anh có xử mày không!”

[1] cái o0o đó, hiểu ha =))

Mấy người trẻ tuổi khác hai mặt nhìn nhau, bọn họ là thành viên cùng nhóm với Vương Siêu, ngày mai sẽ debut. Bọn họ cũng biết Vương Siêu điên điên khùng khùng, nhưng nếu không có Vương siêu, đoán chừng bọn họ không có khả năng debut.

Cô gái duy nhất ở đây nhỏ giọng hỏi: “Lương ca, vừa rồi người kia, là Bách Đồ sao?”

Cô gái này là người mẫu, không phải thành viên trong nhóm, là bạn gái của một thành viên trong nhóm.

Lương Tỳ còn chưa mở miệng, Vương Siêu cướp lời xông bạn trai cô nói: “Lo quản người yêu cô đi, hết chuyện để hỏi rồi hả, thua rồi!”

Vừa dứt lời, trên mông hắn lại bị đá một cái, Lương Tỳ nổi giận đùng đùng nói: “Con mắt nào của mày thấy anh thua?”

Vương Siêu ủy khuất không nói được, hắn nhìn ra, Lương Tỳ rõ ràng là bắt chuyện thất bại nên trở về trút giận lên hắn, mà cũng đáng đời hắn, vừa nghe nói Lương Tỳ dọn nhà, không hỏi rõ đã vui vẻ chạy tới muốn giúp đỡ.

Hắn làm sao biết được, Lương Tỳ là vì muốn ở gần câu Bách Đồ, mới giống trống khua chiên chuyển nhà mới?

Bách Đồ cũng không nghĩ tới.

Mấy ngày hôm trước Lương Tỳ thổ lộ xong, khi đó cậu chỉ xem là một hồi khôi hài, ngôn hành cử chỉ của Lương Tỳ thật sự rất giống như hồ đồ.

Nhưng Lương Tỳ lại chuyển lên trên lầu cùng chung cư, dường như không phải đang hồ đồ nữa.

Bách Đồ không thể xác định Lương Tỳ vì sao chuyển tới đây, cũng có khả năng là trùng hợp, dù sao Lương Tỳ cũng không nói dọn nhà là vì theo đuổi cậu.

Cậu cũng không hỏi, hỏi sẽ có vẻ giống như cậu rất quan tâm.

Cậu lần trước đã từng nói với Lương Tỳ, về sau gặp nhau cứ xem như không quen biết. Dù sao Lương Tỳ không ở trong giới điện ảnh, bọn họ trên cơ bản không bao giờ cùng nhau xuất hiện.

Mặc kệ Lương Tỳ muốn làm gì, cậu đều không muốn cho Lương Tỳ một tín hiệu sai lầm nào, đây là đạo đức cơ bản của người được theo đuổi.

Cậu sẽ không chấp nhận Lương Tỳ, không riêng vì Lương Tỳ không phải loại hình cậu thích, mà ở chỗ cậu căn bản không có ý định khởi đầu một cuộc tình mới.

Mấy năm trước, cậu come out với cha mẹ, cha ngược lại tàm tạm, mẹ thì rất tức giận, nhất là sau này khi biết cậu và Chu Niệm Sâm chia tay, càng cảm thấy là do cậu tiến vào giới giải trí mới nhiễm những tật xấu này, khi đó hai mẹ con tựa như có một vách ngăn, có lúc Bách Đồ được nghỉ lễ dài, muốn ra nước ngoài thăm bọn họ, mẹ đều nói bà công việc bận rộn không có thời gian, Bách Đồ nói mấy lần, dần dần cũng không hỏi nữa.

Cậu 17 tuổi bước vào cái nghề này, về sau liền giống như chú chim bị nhốt trong l*иg sắt, trong l*иg là hư vinh phù hoa cậu không muốn tham gia và tranh đoạt, còn nhân sinh bên ngoài l*иg sắt hầu như đã không còn quan hệ với cậu.

Bên cạnh cậu không có bạn bè, cũng không có người thân. Mới đầu cậu không sợ, vì cậu còn có Chu Niệm Sâm, về sau ngay cả Chu Niệm Sâm cũng không còn, cậu triệt để chỉ còn một mình.

Giống như lúc cậu nuôi Cầu Cầu, đáp ứng thử quen La Kính, đều là vì, cậu thật sự rất cô đơn.

Nhưng đó không phải là lý do để yêu, chuyện La Kính chính là vết xe đổ.

La Kính xác thực là tiện nhân, nhưng nếu như La Kính không phải tiện nhân, thì trong cuộc tình này người sai chính là Bách Đồ. Cậu không nói bản thân mình có bệnh không tiện nói, không thể yêu đương như người thường là sự thật, lôi một quần chúng vô tội làm đệm lưng, đến bồi cậu cùng ăn chay.

Cậu chỉ yêu qua hai lần, một lần ba năm, một lần ba tháng, nguyên nhân chia tay đều là đối phương nɠɵạı ŧìиɧ, lý do hai người nɠɵạı ŧìиɧ đều là “Rượu say mất lý trí”, đều là “Cậu có bệnh”.

Cậu đã vô cùng tỉnh táo nhận thức được rằng, nam nhân đều là động vật ăn thịt, chỉ có cậu là người bệnh mới có thể ăn chay. Cùng cậu yêu đương, hoặc là đối phương không nhịn được muốn chia tay, hoặc là đối phương không nhịn được muốn nɠɵạı ŧìиɧ…. Bất kể là cái nào, tóm lại đường tình cảm của cậu không chết sớm thì chết muộn.

Cậu không có cách quản người khác không ăn thịt, thì cũng dứt khoát đừng bắt người ta ăn chay.

Bách Đồ định trực tiếp làm mặt lạnh với Lương Tỳ, bị lãnh đạm hồi lâu, chính anh sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, rồi tự động rời đi.