Trong đầu Bạch Hiểu Vũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng ánh mắt cậu vẫn hoàn toàn tập trung vào hai thú nhân đang chiến đấu. Cậu đang tìm cơ hội để đối phó với con linh cẩu mà không làm tổn thương đến con sói trắng.
Ngay khoảnh khắc con linh cẩu bị sói trắng cắn trúng chân trước và né tránh, chính là lúc này!
Cậu lập tức bóp cò súng lần nữa.
Con linh cẩu phản ứng rất nhanh, tránh được phát đạn chí mạng nhắm vào giữa trán. Nhưng phát súng thứ hai bắn ra ngay sau đó, lần này nó không thể hoàn toàn né được, viên đạn ghim vào bụng.
Linh cẩu bị thương, hung hăng liếc nhìn Bạch Hiểu Vũ một cái, rồi bắt đầu rút lui.
Bạch Hiểu Vũ và sói trắng không thể ngăn cản nó, cuối cùng để nó thành công tẩu thoát.
Sói trắng vẫn muốn đuổi theo, nhưng Bạch Hiểu Vũ cất tiếng gọi, “Tiểu Tây, đừng đuổi kẻ cùng đường. Để tôi xem vết thương của cậu trước.”
Sói trắng dừng lại, nhưng vẫn gầm gừ nhìn về phía linh cẩu bỏ chạy.
Bạch Hiểu Vũ cảm thấy buồn cười không hiểu sao, cậu vỗ nhẹ lên cái đầu lông xù của sói, “Hóa ra Tiểu Tây cũng hung dữ thế này à?”
Nghe thế, đuôi của sói trắng vốn đang dựng lên giận dữ bỗng khựng lại, rồi từ từ hạ xuống, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy. Nó quay lại ngửi ngửi xung quanh Bạch Hiểu Vũ, rồi cọ thân mình vào người cậu.
Bạch Hiểu Vũ bị đẩy đến mức suýt ngã, trong lòng lại thầm cảm thán về thể chất yếu ớt của cơ thể này. Sói trắng dường như nhận ra điều gì đó, lập tức ngừng cọ.
Bạch Hiểu Vũ vỗ nhẹ vào đầu sói, “Bị thương ở đâu rồi?”
Sói trắng ngoan ngoãn giơ chân ra, trên đó có một vết rách rộng bằng ba ngón tay.
Sau khi kiểm tra, Bạch Hiểu Vũ lấy ra một loại thảo dược, chính là một trong ba loại thảo dược quý hiếm mà cậu có. Đây là loại dược liệu chủ yếu để chế thành Tiểu Hoàn Đan, vốn có khả năng phục hồi mạnh mẽ.
Để kiểm tra dược tính, cậu lấy gai từ một cây gần đó đâm vào ngón tay mình rồi thoa thuốc lên. Vết thương gần như ngay lập tức cầm máu, và với vết rách lớn như của sói trắng, có lẽ ngày mai sẽ gần như hồi phục hoàn toàn.
Sau khi xác nhận thuốc không có vấn đề gì, cậu nghiền nát thảo dược và đắp lên vết thương của sói trắng. Cậu lại kiểm tra toàn thân sói trắng thêm một lần nữa, không tìm thấy thêm vết thương nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sói trắng biến trở lại thành hình người, cặp mắt lấp lánh nhìn Bạch Hiểu Vũ, “Anh Bạch thật giỏi, có thể cầm máu nhanh như vậy. Hiệu quả này còn không thua gì thuốc phục hồi cao cấp…”
Bạch Hiểu Vũ bật cười, “Sao cậu biết được, chẳng lẽ đã từng thử qua thuốc phục hồi cao cấp rồi?”
Trong ký ức của người chủ cũ, thuốc phục hồi cao cấp rất đắt đỏ và hầu hết đều được gửi ra chiến trường.
Dư Tây sững người, “Em… em cũng không biết tại sao lại biết, nhưng em cảm thấy là thật.”
Thấy người trợ thủ nhỏ căng thẳng, Bạch Hiểu Vũ nhẹ nhàng đáp, “Tôi không nghi ngờ cậu đâu, cẩn thận vết thương của mình.” Rồi cậu đổi chủ đề, “Hình dạng thú của Tiểu Tây thật đẹp, còn đánh đuổi được cả con linh cẩu kia nữa, thật lợi hại.”
Dư Tây quả nhiên bị phân tán sự chú ý, hơi ngượng ngùng đáp, “Cũng không lợi hại lắm đâu.”
Nhưng rất nhanh, cả người Dư Tây lại trở nên ủ rũ, trên gương mặt lộ ra vẻ không cam lòng và nhục nhã, “Thật tiếc là không bắt được hắn. Một thú nhân chỉ ở cấp S như thế, nếu là trước đây, em có thể một phát cắn đứt cổ mười tên như hắn.”
Bạch Hiểu Vũ nghe vậy thì sững người, “Hóa ra Tiểu Tây trước đây lợi hại đến vậy sao?”
Con linh cẩu đó lại là một thú nhân cấp S?
Dư Tây đột nhiên nhận ra mình vừa nói gì, khuôn mặt thanh tú của hắn lập tức đỏ ửng. Hắn đưa hai tay lên che mặt, “Không phải đâu, em cũng không biết tại sao tự nhiên lại nói những lời khoác lác như vậy. Anh Bạch, đừng cười nhạo em.”
Bạch Hiểu Vũ bị phản ứng của Dư Tây chọc cười, “Tiểu Tây còn đuổi được cả thú nhân cấp S, sao tôi lại cười nhạo cậu được?”
Dư Tây thấy Bạch Hiểu Vũ không cười mình, lập tức vui vẻ nhảy nhót đi phía trước cậu.
Bạch Hiểu Vũ nhìn Dư Tây hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra, một lần nữa cảm thán về khả năng phục hồi của thú nhân.
Tuy nhiên, hình ảnh Dư Tây vừa rồi với vẻ khác lạ ấy đã âm thầm để lại dấu ấn trong lòng cậu.
Hai người trở về trạm nuôi dưỡng, Dư Tây chạy đi báo cáo với cảnh sát.
Bạch Hiểu Vũ thì sắp xếp lại toàn bộ thảo dược rồi đặt sang một bên. Sau đó, hai kiện hàng mà robot vừa chuyển tới cũng đã nằm trước mặt cậu.
Cậu mở một trong hai kiện hàng ra, bên trong là những chiếc hộp năng lượng cỡ lòng bàn tay, chính là thứ mà trạm nuôi dưỡng cần để vận hành máy ấp trứng.
Tiếp đó, cậu mở kiện hàng còn lại, bên trong là hai ống thuốc màu xanh nhạt, trong suốt.
Thuốc phục hồi dành cho trứng đã đến rồi.