Hảo Thụ Thừa Song

Chương 103: Phiên ngoại 2.4

Ngoại trừ có sức ăn kinh người và không có đầu óc gì ra, bợn nhỏ Kỳ Tiểu Tiếu còn có một bản lĩnh đặc biệt khác, đó chính là Tiểu Tiếu đặc biệt đặc biệt thu hút tiểu động vật.

Lúc ba tuổi, Kỳ Tiểu Tiếu đi ra ngoài chơi cùng các ca ca, khi trở về liền có một con thỏ nhỏ mắt đỏ theo sau, run rẩy đứng ở ngoài cửa.

Lúc bốn tuổi, Kỳ Tiểu Tiếu đi theo phụ thân hái dược, khi trở về liền có một con hươu sao đang mang thai theo sau, đến nhà bọn họ rồi nó liền sinh ra ba con hươu sao nhỏ khiến cho Kỳ Tiểu Tiếu yêu thích không buông tay.

Theo tuổi tác tăng trưởng, càng ngày Kỳ Tiểu Tiếu càng thu hút nhiều tiểu động vật hơn, hình thể càng lúc càng lớn, thậm chí biến đổi từ lượng rồi đến chất, từ động vật ăn cỏ biến thành động vật ăn thịt.

Lúc bảy tuổi, Kỳ Tiểu Tiếu ra ngoài chơi đùa, khi trở về trong lòng còn ôm một con tiểu não báo có bộ lông đen bóng không tạp chất.

“Kỳ Tiểu Tiếu! Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nhặt tiểu động vật về nhà nữa, con coi lời nói của phụ thân là gió thoảng bên tai hay sao!” Lúc Liễu Nghi Sinh nhìn thấy báo con tóc gáy đều dựng hết cả lên, báo là một loài động vật hung mãnh, nhặt con của người ta về, lỡ như chọc đến báo mẹ thì biết làm thế nào đây?

“Phụ thân, đây không phải là báo, là mèo con!” Kỳ Tiểu Tiếu ôm lấy mèo con vào lòng, không chịu đưa cho Liễu Nghi Sinh.

Vật nhỏ mềm mềm mại mại ở trong lòng cứ như đang tiếp sức cho Kỳ Tiểu Tiếu, nheo mắt lại nhếch miệng lên, khí trầm đan điền phát ra một tiếng: “Meo…”

Liễu Nghi Sinh đau đầu, y đỡ trán cúi đầu đích thân giáo dục Kỳ Tiểu Tiếu: “Cục cưng, cho dù nó có là mèo con nhưng nó còn nhỏ như vậy, con lại mang nó rời khỏi phụ thân của mình, nếu có người đưa con rời khỏi phụ thân, con sẽ làm sao đây?”

Kỳ Tiểu Tiếu lắc đầu như trống bỏi: “Không phải con mang đi mà, là do mèo con tự đi về với con, con cũng sẽ không tự đi theo người khác, sao có thể tách rời khỏi phụ thân được nha?”

Tiểu nãi báo hợp thời giơ cái móng hình hoa mai lên, sau đó lại “grừm” một tiếng, biểu thị đồng ý.

“Hiện tại phụ thân muốn con ném báo con này đi, có phải con không nghe lời của phụ thân không?” Liễu Nghi Sinh đã hết kiên nhẫn nổi, bắt đầu áp dụng chính sách độc đoán.

Kỳ Thạc nhìn không được sờ sờ đầu của tiểu nhi tử nói: “Tiểu Liễu Nhi, nhi tử và báo con hợp ý nhau như vậy, ta thấy tiểu nãi báo này rất có linh tính, ngươi cứ để nhi tử nuôi đi.”

Kỳ Canh cũng bày tỏ sự ủng hộ: “Đúng vậy, tốt xấu gì Tiếu Tiếu cũng có phân nửa huyết thống của chúng ta, cho dù báo con muốn ăn nó cũng không dễ dàng như vậy đâu. Bảo bối đừng lo lắng.”

Liễu Nghi Sinh cảm giác địa vị chủ nhà của mình gặp phải khiêu chiến cực lớn, y trừng mắt ý bảo hai người câm miệng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kỳ Tiểu Tiếu nói: “Phụ thân sẽ cho con một cơ hội, nếu không nuôi được con phải ném nó đi.”

Nước mắt chậm rãi hội tụ lại trong hốc mắt của Kỳ Tiểu Tiếu, thân thể Tiểu Tiếu run rẩy nghẹn ngào nói: “Phụ thân đừng ném mèo con mà, nó sẽ không ăn nhiều lắm đâu, cùng lắm thì sau này Tiếu Tiếu sẽ ăn ít lại một chút, đưa thịt tiết kiệm được cho mèo con ăn cũng được…”

“Cục cưng ngốc, mèo sẽ ăn cá…” Kỳ Tiểu Hi nhịn không được xen mồm vào.

“Thế nhưng chắc là báo sẽ ăn thịt chứ hả…” Kỳ Tiểu Vọng cũng gia nhập vào cuộc chiến cùng cãi nhau với Kỳ Tiểu Hi.

Kỳ Tiểu Tiếu đáng thương cầu xin y, báo con duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ toàn bộ nước mắt rơi ra ngoài của Kỳ Tiểu Tiếu, chọc cho Kỳ Tiểu Tiếu vừa khóc vừa cười, kỳ kỳ quái quái.

Liễu Nghi Sinh vô lực rồi, y quay đầu nhìn về phía một đống lớn tiểu động vật ở bên trong hậu viện, tức giận nói: “Được rồi, nếu con nuôi báo con lại để nó ăn hết toàn bộ thỏ con, nai con rồi thì tới chừng đó con cũng đừng có đi tìm phụ thân khóc nha!”

Kỳ Tiểu Tiếu nín khóc mỉm cười, vội gật đầu.

Báo con nâng cái móng hoa mai lên, sau đó phát ra thanh âm “meo meo” thanh thúy, biểu thị rõ nó là một con mèo con, sẽ không ăn tiểu động vật!

Sau khi Kỳ Tiểu Tiếu được nuôi mèo con rồi lại nảy ra vấn đề phiền lòng khác, nên đặt tên gì cho mèo con mới tốt đây nha?

Tiểu Tiếu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, ôm lấy mèo con đi thỉnh giáo hai vị ca ca của mình.

Kỳ Tiểu Hi trầm ngâm một chút rồi nói: “Mắt mèo con màu xanh biếc, toàn thân thì đen thùi, không bằng đặt tên là Mặc Ngọc đi, có bao nhiêu khí chất có bao nhiêu thưởng thức chứ hả!”

Báo con không có hứng thú “grừm” một tiếng.

Kỳ Tiểu Vọng liếc mắt nhìn Tiểu Hi: “Ta thấy vẫn là nên đặt tên Hắc Phong đại tướng quân, muốn bao nhiêu soái muốn bao nhiêu khí thế cũng có đủ!”

Báo con lại xoay đầu qua một hướng ngược lại, “grừm” thêm tiếng thứ hai.

Kỳ Tiểu Tiếu khẽ xoa xoa cổ của báo con, nói: “Hình như mèo con không thích mấy cái tên này, kỳ thực ta cũng có một cái tên, nói cho các ca ca nghe thử được không?”

“Đệ nghĩ ra tên gì?” Kỳ Tiểu Hi và Kỳ Tiểu Vọng tò mò hỏi.

Kỳ Tiểu Tiếu nhếch miệng cười: “Cứ kêu là Hì hì hì đi, êm tai chứ hả?”

“Hì hì hì” có được tên mới, cao hứng liếʍ lên mặt Kỳ Tiểu Tiếu vài cái, Kỳ Tiểu Hi Kỳ Tiểu Vọng loáng thoáng thấy được cái đuôi của con báo đen này… Đang lắc qua lắc lại… Không khác gì con chó Đại Hoàng trong nhà cả…

Từ nay về sau, mỗi ngày Kỳ gia đều xảy ra những chuyện khiến cho kẻ khác phải đau răng.

“Hì hì hì, đủ rồi.”

“Hì hì hì, lần tới không được tha thỏ về nữa đó!”

“Hì hì hì, đêm nay ngươi không được chui vào chăn của ta nữa!”

Thậm chí còn tới mức, lúc Kỳ Thạc Kỳ Canh muốn lăn giường cùng với tức phụ nhi vừa mới hỏi: “Hì hì hì, bảo bối đêm nay chúng ta…” xong liền có một con báo đen cấp tốc nhảy lên giường của bọn họ, sau đó ‘phịch’ một tiếng đã bị ném ra ngoài cửa sổ.

Báo con khốn khổ bị hành hạ nước mắt lưng tròng bò đi tìm kiếm sự an ủi của tiểu chủ nhân, vừa liếʍ lên khuôn mặt nhỏ nhắn và cần cổ láng mịn của Tiểu Tiếu vừa nghĩ thầm, chờ tới khi chủ nhân chân chính của ông tới đón ông về, nhất định phải buộc mấy cái tên phụ thân không biết xấu hổ của tiểu chủ nhân hảo hảo nhận lỗi với ông đây, còn hiện tại, vẫn là ăn một ít đậu hũ của tiểu chủ nhân coi như là lợi tức vậy!

Kỳ Tiểu Tiếu xem Hì hì hì tựa như bảo bối trong lòng, mỗi bữa cơm đều kêu phụ thân Kỳ Thạc làm thịt và cá, vươn tay đút hết muỗng này rồi tới muỗng khác vào trong miệng Hì hì hì, nhìn nó ăn hết toàn bộ cũng hệt như chính mình được ăn vậy, miễn bàn có bao nhiêu ngọt ngào rồi.

Vậy mà có một ngày, sau khi Kỳ Thạc Kỳ Canh trở về bỗng thấy tiểu nhi tử và báo con ngồi dưới đất không ai thèm để ý tới ai, càng khoa trương hơn chính là tiểu nhi tử đang bưng lấy cái chén ăn cơm chuyên dụng của Hì hì hì, gặm nhắm cá chiên nhỏ mà Hì hì hì thích ăn nhất, cả hai người đều trợn tròn mắt…

“Cục cưng, tại sao con lại giành ăn cá nhỏ của Hì hì hì vậy?” Kỳ Thạc nhìn Tiểu Tiếu lang thôn hổ yết, thật vất vả mới nuốt được toàn bộ con cá vào miệng, hắn nhanh chóng rót nước thuận khí cho Tiểu Tiếu.

Sau khi Kỳ Tiểu Tiếu uống nước xong vành mắt liền đỏ lên, đứng dậy chỉ vào tiểu hắc báo lên án: “Nó… Hôm nay con phát hiện ra đã không thấy kẹo hồ lô con giấu trong hộp bách bảo nữa rồi, cuối cùng con tìm thấy được cái que kẹo hồ lô ở trong ổ nhỏ của nó! Nó đã ăn vụng toàn bộ bảo bối của con, con cũng muốn ăn hết sạch cá nhỏ bảo bối của nó ngay trước mặt nó! Cho nó tức chết luôn!”

Kỳ Thạc Kỳ Canh không nói nhìn tiểu nhi tử đang tức như điên, giành ăn với tiểu động vật chọc cho nó tức chết này nọ… Nhi tử con thực sự khiến cho hai phụ thân rất lo lắng có được hay không…

Hì hì hì ngạo kiều lắc đầu một cái, thầm nghĩ: “Có món ngon nào mà ông đây chưa ăn qua chứ, ăn kẹo hồ lô của ngươi là đã cho ngươi mặt mũi rồi, đúng là nhân loại quá mức hẹp hòi mà! Cùng lắm thì lần tới bảo chủ nhân ta mua một phòng kẹo hồ lô bồi thường lại cho ngươi là được chứ gì, hiện tại ngươi đã ăn mất cơm tối của ông rồi, mau tới xin lỗi ông ngay!”