Hảo Thụ Thừa Song

Chương 79: Kết hợp lần nữa

Ánh mắt của Kỳ Thiên Hữu tối sầm lại, thấy cái nơi đó đang chảy nước ra đầy cả tay mình, nào còn bộ dáng rụt rè tự kiềm chế lúc ban đầu, rút ngón tay của hai người ra, hắn cầm lấy con rối ở bên trên đưa cho y lạnh lùng nói: “Có thể bỏ vào rồi.”

Giữa hai chân mày của Liễu Mộ Ngôn đã có chút ý tứ cầu xin, Kỳ Thiên Hữu vờ như không nhìn thấy, mắt điếc tai ngơ, cường thế kéo tay của y xuống, ý tứ rất rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Đương nhiên hắn sẽ không nhẹ dạ rồi, nếu hôm nay không để cho cái người đã hành hạ mình suốt hai mươi năm bị dằn vặt ngược lại, chức tộc trưởng này của hắn cũng quá lãng phí rồi!

“Được, ta làm, ngươi nói cái gì ta đều làm.” Liễu Mộ Ngôn gần như đã tuyệt vọng, y nhịn không được phản ứng *** đãng của thân thể, nhịn không được cảm giác chờ mong với Kỳ Thiên Hữu, y hận mình yêu không triệt để cũng hận không triệt để, nếu người này có thể nhẫn tâm đối với mình như vậy, mình còn có cái gì để mà không thể nhẫn tâm tự hành hạ mình được chứ?

Cái đầu tròn vo xinh xắn của con rồi bị một đẩy mạnh một cái chui tọt vào miệng huyệt, cảm giác lạnh buốt khiến cho người khác kinh sợ, Liễu Mộ Ngôn cứ như là ngại mình còn chưa đủ đau, thoáng dừng lại một chút, cũng không quan tâm đến khuôn mặt đã chảy xuống mồ hôi lớn chừng hạt đậu, y nhét toàn bộ con rối lớn gần bằng một nắm tay của nam tử trưởng thành vào hậu huyệt, nhìn từ bên ngoài miệng huyệt chỉ còn lại một cái chân màu gỗ, có thể thấy được đã nhét được bao nhiêu sâu, đồng thời cũng có bao nhiêu đau.

Mặt Kỳ Thiên Hữu đổi đổi sắc, hắn không nghĩ tới Liễu Mộ Ngôn sẽ nhẫn tâm với bản thân mình như vậy, nhất thời giật nảy mình.

“Đã… Đã đủ chưa…” Phía sau của Liễu Mộ Ngôn trướng đau đến mức răng đều run lên, nhưng vẫn mang theo vẻ mặt quật cường nhìn Kỳ Thiên Hữu, giọng điệu giống như đang đánh cuộc với hắn.

Dù sao cũng là người mà mình yêu cả đời, hắn đâu nỡ nhìn y phải chịu khổ như vậy, cho nên lập tức vươn tay tới muốn rút cái đó ra ngoài.

“Kỳ Thiên Hữu, ngươi còn muốn nhục nhã ta đến mức độ nào nữa đây?” Cúc huyệt siết chặt lại cho nên dù có kéo nhẹ ra cũng vô dụng, nhưng hắn lại không dám dùng sức quá mạnh, nhất thời Kỳ Thiên Hữu không biết nên làm thế nào, vạn phần đau lòng nhìn vào cặp mắt trong sáng mà tràn đầy thống khổ của y, dần cảm thấy hối hận.

“Thứ này không thể tiến vào sâu như vậy được, ngươi sẽ bị thương mất. Ta chỉ muốn rút nó ra mà thôi. Mộ Ngôn ngươi thả lỏng chút…” Kỳ Thiên Hữu đã gấp đến mức đầy đầu mồ hôi, còn đang không dám xuống tay thì giữa lúc đó cái khó ló cái khôn, cuối cùng hắn cúi đầu, dùng miệng của mình ngậm lấy u huyệt bên dưới của Liễu Mộ Ngôn, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ mở huyệt bích đang kẹp chặt lấy con rối, sau đó dùng răng cắn vào chân nó, chậm rãi kéo nó ra khỏi hậu huyệt chặt khít.

“Hmm…” Liễu Mộ Ngôn hung hăng cắn vào tay của mình, nhưng vẫn nhịn không được mà khẽ rêи ɾỉ thành tiếng. Bởi vì con rối bị kéo ra cái nơi đang đau đớn kia cũng không có khó chịu như trong tưởng tượng, mà lại trướng trướng tê tê, còn có chút ngứa ngáy nữa.

Kỳ Thiên Hữu phụt một tiếng nhả con rối ra, quay đầu lại nhìn miệng huyệt bị hành hạ biến thành màu đỏ sẫm, mấp máy một cách đáng thương, đến cả thịt huyệt non hồng ở bên trong cũng không giấu được mà như ẩn như hiện, một lòng chỉ muốn hảo hảo an ủi nơi này một phen, hắn cúi đầu tinh tế ngậm lấy nó. Đầu lưỡi linh động rất thuận tiện cho việc thăm dò vào chỗ sâu bên trong, tràng bích vừa mới bị dằn vặt tựa như biết được có người đến an ủi mình, thả lỏng ra để cho đầu lưỡi liếʍ lộng, tùy theo hành động ra ra vào vào của hắn, bắt chước với nhịp điệu khi hắn ra vào cúc huyệt, dần dần y trở nên càng thêm phóng đãng, có loại kɧoáı ©ảʍ phiêu phiêu dục tiên.

Liễu Mộ Ngôn cảm thấy mình sắp không xong rồi, vốn chỉ là một trận trừng phạt thể xác mà thôi, hiện tại lại mất đi khống chế, để cả vật tượng trưng cho du͙© vọиɠ hạ lưu đều ngẩng đầu lên bởi vì hậu huyệt được đầu lưỡi liếʍ lộng.

“Không… Đừng…” Không thể tiếp tục như vậy được, y tình nguyện bị hắn đối đãi thô bạo với mình cũng đừng có ôn nhu lộng chỗ đó như vậy, thân thể của y còn mẫn cảm *** đãng hơn cả trong tưởng tượng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa nhất định y sẽ chịu không nổi.

Kỳ Thiên Hữu lại không dừng được, bởi vì ban nãy đã dùng ngón tay khai thác qua, năng lực thích ứng của tiểu huyệt cực kỳ tốt, không có bị thương do con rối tiến vào, trái lại nhờ mình liếʍ lộng đã phân bố ra càng nhiều tao thủy hơn, thứ chất lỏng này vừa ngọt vừa thơm, mỹ vị ngon miệng không khác nào quỳnh tương ngọc dịch, vốn dĩ hắn chỉ định an ủi tiểu huyệt đáng thương vừa mới bị dằn vặt xong, nhưng chỉ liếʍ liếʍ một cái liền mất khống chế, không ngừng muốn ngậm mυ'ŧ lấy bên trong.

Liễu Mộ Ngôn lắc lư mông muốn chạy trốn khỏi hành động đùa bỡn của hắn, bất đắc dĩ là eo và mông không còn chút sức lực nào cả, bị đầu lưỡi thô ráp của Kỳ Thiên Hữu liếʍ đến xuân thủy dạt dào, mềm nhũn đến không còn hình dạng, thắt lưng hạ xuống, không tự chủ được đã dâng tặng miệng huyệt vào miệng hắn càng sâu hơn mà thôi.

Đầu lưỡi cẩn thận ôn nhu âu yếm lấy cửa vào non hồng, chậm rãi liếʍ lộng khuếch trương, trong lúc mυ'ŧ liếʍ lại mô phỏng theo động tác ***, vừa vào vừa ra, cực kỳ vui sướиɠ.

“Hmm đừng… Thiên Hữu cầu ngươi… Đừng như vậy…” Gần như đã buông xuống tất cả ngạo khí và tôn nghiêm để cầu xin nam nhân đừng đùa bỡn mình như vậy, Liễu Mộ Ngôn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn luân hãm vào sự ôn nhu và cường thế của hắn, chỉ có thể thống khổ cắn chặt lấy ngón tay, mở rộng bắp đùi, lưng bụng đều mềm nhũn ra, đừng nói chi tiểu huyệt đã run rẩy đến mức không khác gì nụ hoa trong gió cùng với ngọc hành đang ngẩng cao đầu lắc lư ở phía trước.

Sao Kỳ Thiên Hữu có thể bỏ qua cho bữa tiệc lớn không dễ gì có được này, ăn được đồ ngon còn không quên dùng tay nhu lộng hai viên ngọc tinh xảo động lòng người bởi vì không được sử dụng bao nhiêu cho nên có màu sắc không khác gì nam tử chưa từng trải qua sự đời.

“A…” Đầu lưỡi bá đạo đã khai thác phần lớn cửa vào, không nghĩ tới lại chạm đến chốt mở hưng phấn của y, thắt lưng Liễu Mộ Ngôn run lên, kɧoáı ©ảʍ từ cái nơi được đầu lưỡi liếʍ lộng truyền thẳng đến xương cùng, sau đó chạy dọc khắp toàn thân, cả người trở nên khô nóng, ánh mắt cũng tan rã theo.

Trong lòng Kỳ Thiên Hữu biết đã tìm đúng chỗ, đầu lưỡi không nhanh không chậm tinh tế liếʍ lên nơi đó, chậm rãi khai thác, cảm giác được dù cho người dưới thân đã cắn ngón tay nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế được thanh âm vui sướиɠ tràn ra bên ngoài, mỹ huyệt đã sớm ướt lênh láng, nào còn có chỗ không thoải mái, hoàn toàn là một bộ dáng mặc người ngắt hái, mê hoặc đến mức huyết khí của người khác phải dâng trào nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Kỳ Thiên Hữu nhanh chóng cởi y phục ra, ngồi vào bên cạnh Liễu Mộ Ngôn còn chưa phản ứng kịp, nâng cao chân của y lên, tính khí thô to cọ xát vài cái vào miệng huyệt, nhìn tiểu huyệt hoàn toàn khác với chủ nhân của nó, bộ dáng nhiệt tình muốn nuốt toàn bộ cự căn của hắn tiến vào, trái tim nóng lên, không thèm để ý tới chuyện phải đùa bỡn lâu thêm chút nữa, hắn liền sáp vào cái nơi mà mình đã ngày nhớ đêm mong kia không để lại một kẽ hở nào.

“Hmm ưm…” Con rối dùng để thủ *** ban nãy làm thế nào có thể so sánh được với thứ đó của nam nhân, trong chớp mắt Liễu Mộ Ngôn cảm giác cứ như mình đã bị căng phồng ra, trong huyệt vừa nóng vừa trướng, cảm giác đã lâu không được người khác chiếm lấy thoáng cái vọt từ nơi hai người kết hợp chạy thẳng vào trong tim y, y cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nghĩ không còn mặt mũi gặp người khác nữa, nhắm mắt lại siết chặt cái tay đang nắm lấy đệm giường, thầm nghĩ cho dù mình cứ như thế này mà chết đi cũng không sao.

“Mộ Ngôn thân thể của ngươi vẫn không khác gì 20 năm trước đây cả, đừng xấu hổ, nhìn xem ta lại được cắm vào bên trong ngươi rồi này.” Kỳ Thiên Hữu cũng không động đậy mà chỉ kéo một tay của Liễu Mộ Ngôn sang, để y chạm vào nơi hai người kết hợp chặt chẽ, không chừa ra một kẽ hở nào kia.