Hảo Thụ Thừa Song

Chương 52: Không biết xấu hổ không biết thẹn thùng

“Dựng thẳng lên thì sao! Các ngươi quản được!” Liễu Nghi Sinh bị chọc cho thẹn quá hóa giận. Y thừa nhận không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy nữa, rõ ràng lần trước đã làm loại chuyện này rồi, thế nhưng trong lòng vẫn có chút sợ, mấy ngày nay bị cấm dục lại bắt đầu tưởng niệm cái loại tư vị tiêu hồn thực cốt này. Thế nhưng hai tên khốn kiếp kia, chẳng lẽ loại chuyện này còn phải để mình nhắc nhở nữa hay sao!

“Bọn ta mặc kệ ngươi, ngươi vẫn cứ cứng rắn như thế thì biết làm sao?” Huynh đệ đầu óc xấu xa dù bận vẫn ung dung, hai người không chịu chủ động làm cái gì, nằm ngửa ở trên giường hệt như đại gia.

Địa phương mới vừa rồi còn bị bóp đến hơi phát ngứa đột nhiên lại bị ngó lơ, hai nam nhân thì đang

bày ra biểu tình lực bất tòng tâm, Liễu Nghi Sinh tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

Hừ, cũng không nhất định phải dựa vào bọn nó mới có thể thoải mái được, nam nhân không phải đều là như thế hay sao, dùng tay của ai sờ vào địa phương đó đều là như nhau cả thôi!

Lúc này y đã không còn biết cái gì gọi là xấu hổ nữa, giống như là đang giận dỗi các nam nhân, chứng minh y mới sẽ không không biết xấu hổ không biết thẹn thùng mà cầu xin bọn họ cho mình. Hơn nữa, y cũng không tin hai tên cầm thú này chỉ trong một đêm liền biến thành Liễu Hạ Huệ hạ phàm, đến lúc đó xem ai cầu ai cho biết!

Tay run run, ở trước mặt hai người bọn họ

y cởi toàn bộ xiêm y ra, xiêm y vẫn còn buông buông lỏng lỏng ở trên người, ***g ngực trắng nõn, đầu nhũ đỏ tươi nhìn không xót cái gì bại lộ ở trước mắt của hai người.

Bởi vì liên quan đến chuyện cho bú, so với thông thường thì đầu nhũ của Liễu Nghi Sinh lớn hơn một ít, cứ như tiểu quả lạp thành thục no đủ, nhan sắc chuyển từ hồng sang đỏ, càng thêm chín muồi ngon miệng hơn.

Đương nhiên Liễu Nghi Sinh biết thân thể của mình là cái dạng mê hoặc gì đối với hai huynh đệ bọn họ, chỉ thấy y cắn môi, vừa thở hổn hển, vừa vươn tay ra, dùng ngón giữa và ngón trỏ xoa nắn hai khỏa quả thực kiều diễm ướŧ áŧ, dáng vẻ kia, học đủ mười phần từ hai huynh đệ, phải xoa nắn làm sao mới có thể thoải mái, mị thái sinh động không ngờ như vậy, nào còn một chút bộ dáng thanh thuần xấu hổ động lòng người của trước khi sinh con chứ?

“Ưm… Trướng quá… Các ngươi xem, có phải đã chảy sữa ra rồi không…” đầu v* còn đang trong thời kỳ cho bú chỉ cần khẽ liếʍ một cái liền có thể mυ'ŧ ra sữa tươi hương vị ngọt ngào, hiện tại bị Liễu Nghi Sinh dùng ngón tay vuốt ve, sữa tươi liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chậm rãi chảy ra một dòng nhỏ, chất lỏng trong suốt hơi đυ.c tản ra mùi sữa thơm ngát khơi gợi lên thú tính của người khác.

Ánh mắt của hai người đã biến tối, điên cuồng nuốt nước miếng, nhưng lại còn ghét bỏ chê Liễu Nghi Sinh chưa đủ, y đỏ mặt tiếp tục đùa bỡn đầu nhũ của mình, véo mạnh một cái, sữa tươi liền phun mạnh ra, thẳng tắp bắn vào mặt của hai huynh đệ.

Bị phun ra ngoài ý muốn khiến Liễu Nghi Sinh xấu hổ chịu không nổi, trong lúc nhất thời không biết nên hành động như thế nào, chỉ có thể ấp ấp úng úng đỏ mặt cáo trạng người xấu trước: “Đều… Đều do các ngươi không tốt, thấy ta trướng sữa cũng không chịu giúp ta mυ'ŧ ra, đương nhiên sẽ như vậy…” Y cũng rất buồn rầu về chuyện sữa của mình quá phong phú, cho dù mỗi ngày hai nhi tử đều mυ'ŧ ra cũng không hết, may mà còn có phụ thân của hài tử có thể giúp một tay, không thôi sẽ thực sự khó chịu muốn chết đi… Thế nhưng cho dù có nhiều hơn nữa cũng sẽ không bắn ra ngoài như vậy chứ, thật sự là quá xấu hổ rồi, hiện tại phải làm thế nào mới được đây?

Nhìn thân trên lõα ɭồ của y, chần chừ do dự một chút, Kỳ Canh Kỳ Thạc thầm mắng một tiếng yêu tinh, nhưng vẫn cứ không thèm động đậy như cũ. Hôm nay bọn họ đã thương lượng xong xuôi rồi, phải khiến cho tiểu tao hóa này tự mình chủ động, nhìn thử xem đến tột cùng thì y có thể lãng đến cái trình độ gì mới được.

“Muốn bọn ta mυ'ŧ sữa, liền đưa núʍ ѵú của mình đến bên miệng bọn ta đi.”

Mệnh lệnh không biết xấu hổ như vậy, nếu đổi lại là bình thường, cho dù là để ý Liễu Nghi Sinh cũng sẽ không thèm để ý tới, thế nhưng thực sự là đầu nhũ đang trướng lên rất khó chịu, không, không chỉ có đầu nhũ mới trướng, dù sao thì cũng đã một tháng rồi y chưa

thực sự được hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị cự vật to lớn tiến nhập trong thân thể không ngừng trừu sáp, bên trong cũng đã rất ngứa ngáy rất đói khát, kêu gào khẩn cấp muốn được các nam nhân thương yêu.

Nghe vậy, Liễu Nghi Sinh cũng nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể đỏ mặt đưa ngực đến bên miệng bọn họ, trong lòng nghĩ cứ coi như là đang cho hài tử bú sữa đi. Loại ý nghĩ này hoàn toàn sai lầm rồi, các nam nhân không chỉ cảm thấy hứng thú với sữa tươi của y, mà là đối với toàn bộ cơ thể của y, muốn xâm phạm và chiếm hữu không sót thứ gì.

Thấy tâm can bảo bối bắt đầu phát lãng, đến cả đầu nhũ đều đã chủ động đưa tới miệng của bọn họ, Kỳ Thạc Kỳ Canh không chút khách khí ngậm ngay vào, vừa gặm vừa mυ'ŧ đến cực kỳ cao hứng. đầu v* chín muồi ở trong miệng nam nhân bị chà đạp đến vừa tê vừa ngứa, có hơi đau đau, nhưng sau khi sữa bị mυ'ŧ sạch, cảm giác trướng đau đã được hóa giải đi rất nhiều rồi.

“Ưm được rồi… Đã không còn…” Hai người một trái một phải trêu đùa đầu nhũ đến mức không còn cách nào sưng lên thêm được nữa, gần như toàn bộ sữa tươi đều đã bị hút ra ngoài, hai huynh đệ cố gắng mυ'ŧ thêm vài ngụm cuối cùng, sau khi phát hiện thực sự đã không thể mυ'ŧ ra chút sữa nào được nữa mới phẫn nộ bỏ qua cho bọn chúng.

Tuy bộ ngực đã được giảm bớt không ít cảm giác trướng đau, thế nhưng đầu nhũ vẫn là một nơi nhạy cảm, bị đùa bỡn lâu như vậy, lãng ý dưới thân càng thêm trầm trọng hơn.

Y cũng không quản hai người vẫn còn đang nhìn, phía dưới khó chịu ghê gớm, bọn họ có thể nhịn nhưng y lại không nhịn được, cứ như vậy ở trước mặt hai người, không hề cố kỵ mà vươn hai tay ra, một tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa côn th*t đang ngẩng đầu ưỡn ngực, còn một tay khác, do do dự dự đè lên rãnh mông của mình.

“Ưm… Sao lại nhiều nước vậy chứ…” Không sờ vào thì không biết, vừa mới đặt tay lên hạ thể xong, một cổ nước suối dính dính nị nị liền trào ra, trơn trượt bất kham, càng khiến cho cả người y phát ra mị sắc mười phần, đến cả mắt phượng xinh đẹp cũng hơi híp lại.

“Nhiều nước, là bởi vì tiểu huyệt nhi của bảo bối muốn ăn đại điểu của các ca ca đó.” Kỳ Thạc nói ra lời này xong mới phát hiện cổ họng của mình đã khàn ghê gớm.

Cũng khó trách, nhìn tâm can bảo bối ngồi ở trên đùi bọn họ, tự đùa bỡn bản thân tao lãng thành như vậy, *** thủy còn chảy xuống đùi bọn họ ướt thành một mảnh, hai huynh đệ sớm đã huyết mạch phun trương đến muốn chảy ngược, không nói tới phân thân cương cứng có bao nhiêu cấp bách muốn tiến vào trong ôn tuyền ấm áp khiến người khác ngày nhớ đêm mong, hảo hảo trừu sáp một phen, khiến cho tâm can bảo bối của bọn họ không ngừng lãng kêu.

“Muốn ăn thì tự mình ngồi lên, ăn một, tặng một.” Hai người đỉnh đỉnh hạ thân đang bừng bừng phấn chấn, ý tứ rất rõ ràng, hôm nay bọn họ chính là muốn để y chủ động đến cuối.

Ánh mắt Liễu Nghi Sinh dời xuống nhìn thấy hai cái thứ to lớn kia, càng thêm xấu hổ. Mấy ngày nay mình sờ cũng đã sờ qua, ăn cũng đã ăn xong rồi, nhưng chủ động đưa bọn nó vào trong hai cái tiểu huyệt thì chưa từng làm bao giờ. Y rất rõ uy lực của hai phân thân này, khi bọn chúng dùng sức ra vào, đến cả mình muốn co chặt tiểu huyệt không để cho bọn họ động đậy cũng không có khả năng. Thế nhưng cái thứ uy vũ hùng tráng như thế, chỉ cần chạm vào hoa tâm và cúc tâm của mình, liền có thể làm cho toàn thân mình kích động lên, giống như có một dòng điện chạy dọc khắp thân thể, cuối cùng mình chỉ có thể không biết xấu hổ để cho bọn họ sáp đến cao trào, *** thủy và dương tinh loạn phun, dù có muốn khống chế cũng không khống chế được.

Thư huyệt ướt đến không còn hình dáng cùng cúc huyệt tịch mịch vẫn không được người an ủi đều biết rõ uy lực của hai đại điểu hệt như chủ nhân bọn chúng, tự động tự giác mấp máy

biểu hiện sự đói khát của chúng. Liễu Nghi Sinh không chịu nổi loại cảm giác ngứa ngáy phát ra từ tận đáy lòng này, lý trí đã sớm bị du͙© vọиɠ bức lui đến một góc.