Hảo Thụ Thừa Song

Chương 30: Tuyệt không tha thứ

Lúc Liễu Nghi Sinh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Y mở mắt, cảm thấy cả người bủn rủn, xương cốt đã không còn là của mình, hơn nữa kỳ quái chính là hạ thân lại có chút trướng đau, giống như vừa mới bị cự vật to lớn đâm vào, hình như còn có chút cảm giác chưa quen thuộc với dị vật.

Thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, đầu óc cũng rất mơ hồ. Ký ức cuối cùng mà y nhớ được chính là cảnh tượng mình cùng Kỳ Canh kính trà, đối với những chuyện phát sinh tiếp theo hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cảm thấy mở mắt ra một lần nữa thì trời đã sáng choang rồi, mà mình thì toàn thân xích͙ ɭõa nằm ở trên giường, thân thể còn dâng trào từng đợt khó chịu.

“Tiểu Liễu Nhi ngươi đã tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu hay không?” Kỳ Canh nhanh tay lẹ mắt, lao tới bên giường như tên bắn nắm lấy bàn tay y.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ Canh tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Mở miệng ra nói chuyện mới phát hiện được thanh âm của mình đã khàn đến mức này, giống như đã kêu quá lớn đến mức vỡ giọng vậy.

“Ta…” Kỳ Canh nhìn vào ánh mắt ngây thơ đang tìm tòi nghiên cứu của y, nhất thời cũng không biết nên giải thích cái loại tình huống hỗn loạn này như thế nào nữa.

“Trước đừng vội nói, Tiểu Liễu Nhi là sâu nhỏ lười biếng, ngủ thẳng đến trưa mới chịu dậy, đi rửa mặt ăn vài thứ xong hãy nói tiếp.” Kỳ Thạc nỗ lực khiến bầu không khí dễ chịu hơn một chút, một bên nâng Liễu Nghi Sinh dậy.

Vừa đỡ lên, chăn liền tuột xuống lộ ra thân thể bị cắn loạn đến chịu không nổi của y, trên

thân thể trắng nõn đều là vết hôn. Thậm chí ngay cả đầu nhũ phấn nộn so với bình thường cũng sưng đỏ hơn không ít, một mảnh hồng hồng, rất đáng thương.

“Ưm…” Liễu Nghi Sinh không tự chủ mà rêи ɾỉ ra một tiếng, từ tư thế đang nằm biến thành nửa nằm nửa ngồi, thắt lưng cứng như đá, chỉ cần khẽ động liền đau đớn như kim châm.

Thấy ánh mắt hai huynh đệ đang đặt trên thân thể mình, cúi đầu nhìn lại, lập tức bị dọa sợ. Sao thân thể của y lại biến thành bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn tới vậy chứ? Đây là cái loại cực hình gì mới có thể biến thành không còn chỗ nào lành lặn, tất cả đều là vết tích hồng hồng vậy kìa?

“Khó chịu? Là do chúng ta không tốt, đêm qua quá kích động không khống chế được sức lực, khiến cho ngươi không thoải mái như thế.” Kỳ Canh không ngừng đau lòng, áy náy nói.

“Đêm qua các ngươi đã làm cái gì rồi? Tại sao ta lại cảm thấy thắt lưng đã không còn là của mình nữa? Nói!” Liễu Nghi Sinh bị loại cảm giác mờ mịt hoàn toàn không biết gì cả này khiến cho bực bội, mà hai huynh đệ cứ giống như là đã làm chuyện gì có lỗi với y, làm sao y có thể không bới móc vấn đề lên cho được.

“Tiểu Liễu Nhi, chúng ta nói đây, ngươi đừng tức giận, đêm qua ta và Kỳ Canh, đã cùng ngươi động phòng.” Kỳ Thạc vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, chuyện đó cũng đã xảy ra rồi, để ngày sau ba người còn có thể ở cùng một chỗ lâu dài, sớm muộn gì cũng phải nói cho Liễu Nghi Sinh biết chân tướng.

Trong nháy mắt sắc mặt của Liễu Nghi Sinh trở nên trắng bệch, tim đập không ngừng. Cảm giác cực kỳ xấu hổ và kinh ngạc khiến đôi môi y run đến mức nói không nên lời, máu trong người phiên giang đảo hải, thoáng chốc toàn bộ liền xông thẳng lên đầu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ như tôm luộc.

Cái gì kêu là cùng y động phòng? Y biết mình đã thành thân với Kỳ Thạc, cũng biết là sau khi thành thân phải động phòng. Thế nhưng tại sao lại có chuyện cùng Kỳ Canh? Hơn nữa còn là dưới tình huống y hồn nhiên không hay biết gì, lại phát sinh thành cái loại quan hệ thân mật chỉ có thể làm với bạn đời này chứ?

“Tiểu Liễu Nhi ngươi đừng như vậy, ta cũng như Kỳ Thạc, đều thích ngươi thích đến sắp phát điên rồi.” Kỳ Canh kéo tay y đặt lên gò mà của mình, nhẹ nhàng cọ cọ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ người y truyền tới, trong lòng đau đớn đến mức thầm mắng phụ thân, làm chuyện khiến mình phải lưng gánh hàm oan

này thật không phải là người mà.

“Ta nhịn không được dục niệm đối với ngươi, vốn dĩ ta định chờ đến sau khi các ngươi thành thân xong, liền rời đi ngôi làng này, từ nay về sau không gặp lại ngươi nữa, nói không chừng sẽ chặt đứt được tưởng niệm… Thế nhưng… Thế nhưng đêm qua ta nhịn không được liền chiếm lấy thân thể của ngươi, ngươi muốn đánh ta mắng ta đều có thể, nhưng đừng không để ý tới chúng ta, có được hay không.” Thấy Liễu Nghi Sinh phẫn nộ đến đỏ bừng mặt, hai mắt vô thần cái gì cũng không nói, Kỳ Canh vội vã thổ lộ, một bên còn nháy mắt với Kỳ Thạc.

“Tiểu Liễu Nhi, quả thực đêm qua chúng ta đều mất khống chế. Nhưng dù sao chuyện này cũng đã xảy ra rồi, ngươi thử tiếp thu hai chúng ta có được hay không? Coi như đêm qua là ba người chúng ta thành thân, sau này ta và Kỳ Canh sẽ cùng nhau thương yêu ngươi, tựa như khi còn bé như vậy, vĩnh viễn không bao giờ rời xa ngươi.” Kỳ Thạc ôn nhu cầm tấm chăn đã trượt khỏi người Liễu Nghi Sinh kéo trở lên, ôm y ôn nhu nói.

“Cút.” Liễu Nghi Sinh nghe được phân nửa, cuối cùng phun ra một chữ, nhưng chữ này lại khiến sắc mặt của hai huynh đệ trở nên khó coi.

Nghe kể lại xong, y tuy đơn thuần, nhưng cũng không phải là đồ ngốc, nghe xong liền biết đêm qua mình đã bị hai người bọn họ khi dễ. Vốn là động phòng hoa chúc, lại có thể đồng thời *** với hai người đã chơi đùa với mình từ nhỏ đến lớn.

Loại cảm giác vô lực khi bị áp đặt, đến lúc tỉnh lại đã gạo nấu thành cơm này khiến Liễu Nghi Sinh cảm thấy cực kỳ xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Thân thể không thoải mái hoàn toàn được chuyển hóa thành oán hận đối với hai người kia, hận bây giờ không thể khiến bọn họ lập tức biến mất ở trước mặt mình để mình có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nếu như bây giờ y còn đủ khí lực để đánh người, vậy nhất định y sẽ đánh hai cái tên hỗn đản lừa gạt mình này đến mức mặt mũi bầm dập, thế nhưng y lại không có khí lực, không chỉ không có khí lực đánh người, ngay cả khí lực mắng chửi người cũng không có.

Liễu Nghi Sinh theo bản năng cho rằng đêm qua chuyện tình là do hai người có dự mưu, tính kế đã lâu, lừa dối và thương tổn y. Cái này cũng không thể trách y được, đối với hành động lần này của hai huynh đệ, đổi lại là ai cũng vô pháp dễ dàng tha thứ đi.

Đầu tiên là Kỳ Canh, tuy rằng hiện tại hắn luôn mồm thổ lộ tình cảm với mình, vậy vì sao khi trước hôn lễ hắn lại không nói, mà đến thời điểm vô pháp vãn hồi mới khóc lóc kể lể bày tỏ nội tâm của mình? Còn nói cái gì mà trước đây thật sự muốn thành toàn cho y và Kỳ Thạc nên quyết tâm rời đi tha hương, thế nhưng đi cái kiểu gì mà lại thành ra là khi dễ y thế này đây?

Lại nói tới Kỳ Thạc, là bầu bạn mà y toàn tâm toàn ý yêu thích cùng tín nhiệm, giao phó chung thân, dưới tình huống y không hề hay biết gì lại đưa mình cho đệ đệ của hắn. Hơn nữa còn là dùng loại phương thức trực tiếp không còn cách nào để vãn hồi này.

Y tức giận tới cực điểm, ngược lại là diện vô biểu tình, khiến hai huynh đệ đang thấp thỏm bất an đều bị đông cứng lại. Ở chung với Tiểu Liễu Nhi nhiều năm như vậy sao mà bọn họ có thể không biết, bình thường Tiểu Liễu Nhi cười cười mắng mắng, nếu thực sự chọc giận y rồi y sẽ lạnh lùng hệt như khối băng, nước lửa bất xâm, dầu muối không vào, học cực kỳ tốt bộ dáng của tế tự đại nhân, khiến cho người khác dù muốn giải thích cái gì cũng không mở miệng nổi, căn bản là y một chút cũng đều không nghe vào.

Tội nghiệp cho hai huynh đệ lúc này là vô duyên vô cớ lưng gánh hàm oan, tuy rằng

đã ăn kiền mạt tịnh người ta, đúng là bọn họ đã chiếm được tiện nghi, cho nên hai huynh đệ cũng hiểu được. Nhưng là hiện tại phải đối mặt với sự thờ ơ và tức giận của người trong lòng, ngay cả cơ hội dỗ dành cũng không có, thật sự đã gấp đến độ nguy rồi, hai người chỉ biết đứng đơ ở đầu giường, một chút cũng không xê dịch.

“Tiểu Liễu Nhi đừng như vậy, chúng ta hảo hảo nói chuyện đi, nha?” Kỳ Canh ôn nhu khuyên nhủ dỗ dành lại hoàn toàn không có ý nghĩa, Liễu Nghi Sinh nhìn cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, đôi môi tối qua bị cắn đến hơi sưng lên khẽ mở ra, phun ra một câu lạnh lùng không chịu nổi: “Các ngươi còn chưa chịu cút sao, được thôi, ta đi.”

Sao Kỳ Thạc và Kỳ Canh có thể để y đứng dậy, một người lôi kéo y, một người khác lại đè y xuống, bộ dáng kiên quyết không đồng ý. Liễu Nghi Sinh

lại càng thêm tức giận, lạnh nhạt nói: “Các ngươi làm nhục ta như vậy, có phải là muốn cả đời này ta cũng không nhìn đến các ngươi nữa hay không.”

Lời này quá nặng, đặc biệt là đối với huynh đệ Kỳ gia coi y như sinh mệnh của mình kia. Sắc mặt của hai người đều thay đổi, cánh tay đang lôi kéo y cũng không tự chủ mà buông ra, không biết nên làm cái gì, chỉ có thẻ bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Liễu Nghi Sinh vừa được tự do, giống như là đang có sức mạnh nào đó chống đỡ cho y, cố nén thân thể không khỏe từ trong ra ngoài, nhặt lấy y phục ở một bên lên, cũng không quản hai huynh đệ còn đang dùng vẻ mặt lúng túng nhìn y, mặc xong liền đứng dậy, tập tễnh bước ra ngoài cửa, cuối cùng còn quay đầu lại nói một câu: “Hi vọng các ngươi tuân thủ ước định, ta không muốn gặp các ngươi liền đừng xuất hiện ở trước mắt ta.”

Liễu Nghi Sinh cảm giác lời này của mình một chút cũng không nặng, y đang tức đến sắp bất tỉnh luôn rồi. Bị bọn họ đối đãi như thế, y cảm thấy tức giận cũng là chuyện đương nhiên thôi. Bởi vì đây không chỉ là không tôn trọng tình cảm của y, đó còn là một loại phản bội đối với sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của y, cực kỳ dứt khoát, khiến y dù muốn tha thứ cho bọn họ cũng không làm được đến thế.

Nếu như không phải chuyện này phát sinh sau khi y mất đi ý thức, chưa chắc y đã tức giận đến mức này đâu. Nhưng hiện tại lại không được, y không có cách nào lừa mình dối người rằng dưới tình huống như vậy mà trở thành bầu bạn của bọn họ, cùng một lúc tiếp nhận hai người, để cho bọn họ cứ luôn không ngừng thấy mình căn bản chính là đồ chơi nằm trong lòng bàn tay hai người, mà không phải đệ đệ từ nhỏ đã được sủng như bảo bối, bạn tốt, thậm chí là người yêu.

Y cũng không quay đầu lại, lưu lại hai nam nhân ngơ ngác nhìn nhau, bó tay chịu trói.