Chương 11: Tình cờ gặp gỡ [1]
Sắc mặt cô có chút tái nhợt nhìn nam tử xa lạ đang hai tay che lỗ tai.“Xin lỗi, tôi còn là đường đột.”
Nam tử ảo não buông tay.
Kỳ thật anh đứng ở chỗ này có chút thời gian, thế nhưng cô gái ngồi trên vị trí của anh giống như đang tự hỏi cái gì!
Hoàn toàn không phát hiện đến anh vẫn đứng ở chỗ này.
Nam tử xa lạ bị cô gái không nhìn thấy phi thường bất đắc dĩ!
Thế nhưng, là một người có học thức không cho phép anh làm ra hành động vô lễ, nề hà, xe đã bắt đầu xuất phát......
Rơi vào đường cùng nam tử đành phải đánh thức cô gái vẫn đang chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Mặt Hạ Uyển nhất thời đỏ lên, chợt nghĩ đến lời nam tử vừa nói, vội vàng xem xét vé xe, kết quả......
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi......”
Hạ Uyển vội vàng xin lỗi.
“Ha ha...... Không có việc gì! không có việc gì! tôi cũng có chút đường đột.” Nam tử cười nói.
Khuôn mặt nam tử xa lạ phảng phất như được điêu khắc tinh tế, diện mạo thập phần anh khí uy nghi.
Trên mặt mang theo mỉm cười nhu hòa, loại mỉm cười này......
Tựa hồ có thể đẩy tan mây đen âm u trên bầu trời, lộ ra ấm áp dương quang, ôn hòa mà lại tự nhiên.
Mặc thường phục khéo léo vàng nhạt, lộ ra nụ cười ưu nhã.
“Xin phép rời đi.”
“Tiểu thư, cô thật thú vị, xe đã di chuyển, hiện tại đi khả năng tìm được chỗ ngồi tương đối khó khăn, dù sao nơi này cũng một mình tôi ngồi.” Nam tử đề nghị nói,“Mọi người thường nói, quen biết không bằng bèo nước gặp nhau, nếu không ngại có thể ngồi ở chỗ này.”
Hạ Uyển xấu hổ nói,“Này thật không tốt, tôi còn là ngồi vị trí của mình thì tốt hơn.”
Nói, hai má cô còn có chút ửng đỏ vội vàng chạy đi ra.
Mười phút sau......
“Thật xin lỗi, vẫn là làm phiền ngài.”
Cuối cùng Hạ Uyển còn là trở lại ngồi bên cạnh nam tử xa lạ, nàng vừa rồi tìm đến vị trí của mình, không làm gì được người kia người cao khổ lớn, bị oanh trở về.
“Sẽ không, được ngồi cùng với một vị đáng yêu như tiểu thư, cũng là một loại duyên phận! không phải sao?”
“Tiên sinh, ngài thật đúng là hay nói giỡn!”
“Ha ha! cô nhận ra! bạn bè của tôi thường nói tôi hay dùng loại giọng điệu hoa hoa công tử này để nói chuyện!” Nam tử xòe tay, bất đắc dĩ nói.
“Ha ha......”
Thời gian ngược trở lại mười phút trước......
“Này -- vị tiên sinh --”
Hạ Uyển nhìn mỹ nam trước mắt cơ bắp cuồn cuộn, nuốt nước miếng một cái.
“Như thế nào, cô em muốn bồi đại gia chơi đùa hay sao!”
Mỹ nam tráng kiện sờ sờ cằm, nhìn Hạ Uyển từ trên xuống dưới, lập tức, cơ thịt trên cánh tay hướng Hạ Uyển run run lên.
“A...... Không có gì, ngượng ngùng, tôi quấy rầy...... tạm biệt!”
Mỹ nam tráng kiện giữ lại nói,“Cô em đáng yêu......”
Hạ Uyển không đợi mỹ nam nói xong, vội vàng chạy mất.
“Kia chút cơ thịt quá đáng sợ, quả nhiên mình không thói quen trò chuyện cùng loại người này.”
Nghĩ đến dáng vẻ chút cơ thịt run lên run lên trước mặt, Hạ Uyển lập tức cảm thấy nổi da gà.
Thời gian trở lại hiện tại......
Cừu Dục Chân mỉm cười, tự giới thiệu nói.“Đúng, tôi còn chưa có tự giới thiệu đi? Tôi gọi Cừu Dục Chân!”
“Ngọc Chân?”
“Ách, không phải là cái gì Ngọc Chân công chúa a ~ đừng hiểu lầm.”
Cừu Dục Chân nghe ra giọng điệu Hạ Uyển có chút nghi hoặc, vội vàng giải thích.
“Cừu tiên sinh, ngài đây là trong truyền thuyết chưa đánh mà khai sao?” Nói thẳng ra cô chỉ cảm thấy tên này có chút nữ tính mà thôi, người này quả nhiên rất thú vị.
Cừu Dục Chân lúng túng nói,“Thật không phải, là tôi có chút mẫn cảm!”
“Ha ha......”