Say Rồi Yêu Chị

Chương 2: "Chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Sáng hôm sau, vừa bước vào công ty, Kiều Ngôn đã thấy cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.

Một người phụ nữ với mái tóc dài, đôi môi đỏ mọng, diện bộ vest đen ôm sát người, chân mang đôi giày cao gót dây mảnh đen bóng – mẫu mới nhất mùa hè – xuất hiện trước mặt cô.

Kiều Ngôn vừa đặt túi xuống bàn, ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Y đang ngồi đối diện, mỉm cười đầy thoải mái, chân vắt chéo khoe đôi chân dài.

"Được rồi, đừng hỏi, lát nữa tôi bận xong sẽ kể hết." Không đợi Lạc Y mở miệng, Kiều Ngôn đã chặn trước.

Lạc Y mỉm cười nhìn cô:

"Tôi còn chưa nói gì mà."

Kiều Ngôn chống tay lên bàn, nhìn Lạc Y đầy ẩn ý:

"Chị gái à, chị không cần nói, tôi cũng biết chị định làm gì."

Lạc Y cúi đầu cười khẽ. Cô rất thích giao tiếp với những người thông minh, và Kiều Ngôn chính là một trong số đó.

Kiều Ngôn bật máy tính, tập trung xử lý công việc còn tồn đọng. Lạc Y nói vài câu bâng quơ, rồi đứng dậy rời đi.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Kiều Ngôn không thèm ngẩng đầu, chỉ buông một câu:

"Vào đi."

"Kiều tổng giám."

Kiều Ngôn ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. Dáng người không cao, hơi tròn trịa, mặc một chiếc áo sơ mi giản dị bên trong, bên ngoài khoác thêm áo chống nắng. Đặc biệt, phần bụng nhô lên rõ ràng, chứng tỏ thai kỳ đã được một thời gian.

"Tiểu Dịch, sao thế?" Kiều Ngôn giọng nhẹ nhàng hỏi.

Người đối diện cười ngại ngùng, lấy ra một lá đơn đặt trước mặt Kiều Ngôn:

"Mẹ chồng em không cho em làm việc nữa, bà bảo sẽ không tốt cho đứa bé."

Kiều Ngôn thoáng ngạc nhiên, cầm lấy lá đơn xin nghỉ việc đọc qua, rồi ngẩng đầu lên. Nhìn nét mặt áy náy của Tiểu Dịch, cô chợt nhớ lại hình ảnh của cô trợ lý ngày đầu đi làm: ngây ngô, chẳng biết gì, nhưng giờ đây đã trở thành một người làm việc chín chắn, điềm tĩnh. Kiều Ngôn mỉm cười, nói:

"Mẹ chồng em nói đúng. Em nên về nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai thật tốt."

"Nhưng mà… Kiều tổng giám, em…"

"Thôi nào, đơn xin nghỉ cứ để tạm chỗ tôi. Chờ em sinh xong, tôi sẽ trả lại cho em."

Tiểu Dịch gật đầu, khẽ đáp:

"Em đã báo với phòng nhân sự để tuyển một trợ lý mới thay em rồi. Người đó sẽ tiếp nhận công việc của em."

Kiều Ngôn gật đầu:

"Được."

"À, còn nữa. Đại boss bảo chị sau khi xong việc thì đến phòng họp một chuyến."

"Biết rồi. Em mau đi nghỉ ngơi đi."

.

Xử lý xong công việc, Kiều Ngôn ôm laptop tiến đến phòng họp.

Phòng họp được bao quanh bởi kính hữu cơ trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Kiều Ngôn bước vào, đưa mắt nhìn quanh, thấy các lãnh đạo cấp cao của các phòng ban khác đều đã có mặt.

Ai thế nhỉ? Sao lại trang trọng thế này?

Cô không nghĩ ngợi nhiều, bước đến ngồi đối diện Lạc Y – vị trí quen thuộc của cô.

Vừa ngồi xuống, điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn WeChat từ Lạc Y.

"Nghe nói là lãnh đạo mới."

Kiều Ngôn ngẩng đầu nhìn Lạc Y, rồi cúi xuống trả lời:

"Tôi không quan tâm."

"Vậy cậu quan tâm gì?"

"Trợ lý của tôi, Tiểu Dịch, sắp nghỉ sinh. Sau này tôi không có trợ lý nữa."

"Hay là để tôi cho cậu mượn trợ lý của tôi?"

Kiều Ngôn nhướn mày, rõ ràng lộ vẻ không đồng tình. Cô sẽ không bao giờ quên rằng trợ lý của Lạc Y không chỉ chuyên nghiệp, mà còn… phục vụ cả trên giường. Cô không thích kiểu đó.

Khi cửa phòng họp bật mở, Kiều Ngôn chẳng buồn quay đầu. Chỉ đến khi nghe tiếng ghế kéo, cô mới liếc mắt nhìn qua.

Người vừa đến có mái tóc dài màu nâu nhạt, phần đuôi hơi xoăn nhẹ, mặc áo sơ mi màu nude, gương mặt tinh tế trang điểm nhẹ nhàng. Cả người toát ra khí chất xa cách, khiến người khác chỉ dám ngắm từ xa.

Hửm? Lãnh đạo lần này là phụ nữ à?

Nhưng… Cô ấy trông quen lắm. Trong đầu Kiều Ngôn mơ hồ hiện lên hình ảnh của đêm tại khách sạn ấy.

Không thể nào… Cô lắc đầu, lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó.

Điện thoại lại rung. Kiều Ngôn kín đáo liếc nhìn màn hình. Vì cô và Lạc Y luôn ngồi ở cuối phòng, cách xa lãnh đạo, nên việc lén xem điện thoại không dễ bị phát hiện.

"Sao rồi? Không ngờ lãnh đạo mới là phụ nữ phải không?"

Kiều Ngôn ngẩng đầu nhìn Lạc Y, rồi quay sang quan sát người ngồi đầu bàn. Cô nhận ra ánh mắt người đó đang nhìn chằm chằm về phía mình. Bỗng dưng, cô cảm thấy chột dạ, như thể vừa làm sai điều gì.

Khoan đã, không đúng. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, mình làm sai gì được chứ? Nghĩ vậy, cô thẳng lưng, tự tin hơn.

Cuộc họp chủ yếu xoay quanh việc giới thiệu lãnh đạo mới và phối hợp công việc giữa các phòng ban. Khi mọi người lần lượt rời đi, Kiều Ngôn đóng laptop, chuẩn bị ra khỏi phòng họp.

"Kiều tổng giám."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực khiến cô khựng lại ngay cửa.

Cô xoay người, ôm chặt laptop, miệng lắp bắp:

"Diệp… Diệp tổng."

Khi được giới thiệu, cô ấy nói mình họ Diệp, tên là… gì nhỉ? À, Diệp Mê. Đúng rồi, Diệp Mê. Đúng là trùng hợp đến kỳ lạ, bởi một lần trước đây, tổng giám đốc cũ từng đùa rằng con gái mình tên là Diệp Mê.

Diệp Mê đứng dậy, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn, tiến lại gần Kiều Ngôn. Mỉm cười, cô nói:

"Kiều tổng giám không nhận ra tôi sao?"

Kiều Ngôn cảm nhận khí chất của Diệp Mê đột nhiên thay đổi. Tựa vào cánh cửa kính, cô cố gắng lục lọi ký ức, nhưng vẫn không thể nhớ ra:

"Diệp… Diệp tổng, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau mà."

"Ồ? Vậy sao?"

Dù mỉm cười, nhưng trong đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Diệp Mê ánh lên chút giận dữ. Kiều Ngôn vội vàng nói:

"Hay là… Diệp tổng cho chút gợi ý?"

Diệp Mê cúi sát bên tai cô, giọng trầm thấp đầy từ tính:

"2500."

Ngay lập tức, cơ thể Kiều Ngôn đông cứng lại. Cô ngẩng đầu, cảm giác như sét đánh ngang tai.

"Kiều tổng giám nhớ ra chưa?"

Cô nuốt khan, gật đầu cứng nhắc, ánh mắt nhìn Diệp Mê đầy ngại ngùng.

Diệp Mê mỉm cười, đứng thẳng người:

"Tốt, nhớ là được."

Ý gì đây? Chẳng lẽ cô ấy muốn trả thù?

Cả buổi chiều, Kiều Ngôn không làm được gì, chỉ ngồi thừ người nghĩ xem mình phải đối mặt với tình huống này thế nào.