Vân Trúc nhỏ giọng thở dài, nàng sẽ thay nguyên thân chăm sóc tốt cho đệ đệ.
Trịnh Vân Tùng lại hiểu lầm, vội vàng đem tay Vân Trúc thả lại trên đầu mình: “Tỷ ngươi đừng khổ sở, ta cho ngươi sờ.”
Trịnh Vân Tùng lại hiểu lầm, vội vàng đặt tay Vân Trúc lên đầu mình, "Chị ngươi đừng buồn, để ngươi xoa."
Ngày sau muốn ở cùng tỷ tỷ như vậy cũng khó, không lâu nữa tỷ tỷ sẽ phải gả vào Cố gia, gả cho một con ma ốm. Nghĩ vậy, Trịnh Vân Tùng thấy tức tối trong lòng.
Rõ ràng người đáng ra cưới tỷ tỷ là Uông gia, dù cậu rất bất mãn việc Uông Hân Vinh đã có con, nhưng ít ra người ta còn khỏe mạnh.
Ghét cái bà mẹ kế xen vào!
Trịnh Vân Tùng không nhịn được hỏi Vân Trúc: "Tỷ, nếu thật ngươi không muốn gả thì ở lại nhà, ta nuôi ngươi."
Cậu lớn hơn, cha sẽ không dễ dàng đánh cậu, qua hai năm nữa cậu sẽ cố gắng đưa phân gia.
Nếu là trước đây Trịnh Vân Tùng sẽ không nói như vậy, chính sự phản kháng hôm nay của Vân Trúc đã khiến cậu thấy hy vọng.
"Chẳng lẽ ta cả đời không gả, ngươi cũng nguyện ý nuôi ta?"
Trịnh Vân Tùng không suy nghĩ, "Nếu không gặp người tốt, ta sẽ nuôi tỷ tỷ cả đời!"
Vân Trúc cười, không ngờ có ngày nàng cũng trải qua tình thân.
"Ngươi nói làm ta cũng động lòng, nhưng ngươi nhìn xem trong làng có cô nương nào không lấy chồng không?"
Nếu có thể, nàng tất nhiên không muốn lấy chồng. Nhưng quan niệm không kết hôn, không sinh con còn chưa được chấp nhận trong thời hiện đại, huống chi là ở thời cổ đại này? Thời đại mà: Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối!
Lưu thị có thể định hôn sự cho nàng mà nàng không hề hay biết, nếu nàng tiếp tục ở lại nhà, Trịnh Vân Tùng cũng không bảo vệ được nàng. Còn về phần trốn đi, Vân Trúc chưa từng nghĩ tới. Một là vì thân thể này chưa bao giờ ra khỏi thôn, không biết bên ngoài ra sao, cũng chẳng có nơi nào để đi; hai là nàng có gương mặt đẹp, một mình bên ngoài rất nguy hiểm.
Thiếu niên có chút chán nản: "Ta là huynh trưởng thì tốt biết mấy..."
Nếu cậu lớn hơn một chút, ít nhất cũng có thể lên tiếng trong việc hôn sự của tỷ tỷ.
Vân Trúc buồn cười gõ đầu cậu: "Quan tâm quá thành loạn, ngươi là đệ đệ tốt nhất."
Nghe nàng nói vậy, thiếu niên cuối cùng cũng cười tươi.
Vân Trúc bảo cậu đi ngủ, nhưng bản thân nàng thì trằn trọc không ngủ được.
Cha mẹ nàng là một cặp đôi không hạnh phúc, sự giằng co nhiều năm của họ khiến Vân Trúc mất niềm tin vào hôn nhân từ sớm, sau này dù họ có thúc giục thế nào nàng cũng không để ý. Ai ngờ có một ngày nàng xuyên qua đây, lại phải đi đến bước phải kết hôn này?
Vân Trúc ôm chặt gối, không khỏi suy nghĩ lung tung. Người ta nói rằng Cố Nhị Lang sức khỏe không tốt, nhỡ nàng vừa lấy chồng đã mất mạng, Cố gia sẽ không đổ tội lên đầu nàng chứ?
Nhỡ hắn bạo hành nàng thì sao?
Nếu nàng có không gian như trong tiểu thuyết thì tốt, ít nhất còn có chỗ trốn.
Không ngờ ý nghĩ vừa lóe lên, lòng bàn tay trái của nàng đột nhiên trở nên nóng rực. Nàng theo bản năng nhìn xuống, thấy trên lòng bàn tay từ từ xuất hiện một đường vân, lấp lánh vài cái rồi biến mất.
Hơi thở của Vân Trúc trở nên gấp gáp, đây chẳng lẽ là không gian của nàng?
Nàng lập tức thử mở ra, thuận lợi thiết lập liên kết với không gian. Khi mở ra, nàng phát hiện không gian này không lớn, không có nhà tre, ruộng nước như trong tiểu thuyết, nhưng ở trung tâm có một linh tuyền, bên cạnh có một gói đồ lớn.