Chương 3
CHƯƠNG 3Hà Duy không muốn Lôi Minh lo lắng, bèn nghiêm túc đáp: “Lôi thúc, thúc yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về!”
Thấy cậu cuối cùng cũng có dũng khí, Lôi Minh hơi yên lòng. Nhưng sầu lo vẫn chưa tiêu tan nhanh như vậy, ông nhặt đứa bé này về để cả hai sống nương tựa lẫn nhau, xem cậu như con trai mà nuôi dưỡng, cho tới giờ đã được năm năm.Ba năm trước Hà Duy không cách nào kích hoạt Đấu Linh, Lôi Minh còn có thể miễn cưỡng tự an ủi mình rằng cậu trổ mã hơi chậm. Nhưng hai năm nay, ông thực sự bắt đầu hoảng hốt.
Tại đại lục Đấu Linh, chỉ cần vừa tròn mười một tuổi, các đại môn phái sẽ mở linh tuyền hỗ trợ kích hoạt Đấu Linh. Đa số đều thuận lợi kích hoạt ngay năm đầu tiên, sau đó bái sư học nghệ.Đương nhiên cũng xuất hiện vài tình huống ngoài ý muốn, có khi là gia cảnh bần hàn dẫn đến con trẻ chậm phát triển, hoặc Đấu Linh mỏng manh khó dẫn dắt… Có rất nhiều nguyên nhân khiến năm thứ nhất vô phương kích hoạt.
Bởi mở linh tuyền cần nhiều tu sĩ kỳ biến hình chung tay chủ trì, thế nên không thể mở thường xuyên mà chỉ mỗi năm một lần.Do đó, muốn tiếp tục kích hoạt Đấu Linh chỉ đành chờ tới sang năm, mà năm thứ hai thì không còn miễn phí nữa, tuy nói thế nhưng nộp ít tiền còn hơn chết yểu.
Lôi Minh sống hơn trăm năm gặp qua không ít những đứa trẻ giống vậy, song phần lớn đều kích hoạt thành công vào năm mười bốn tuổi, số rất ít kéo dài đến mười lăm tuổi, mười sáu tuổi càng hiếm hoi.
Mười sáu tuổi, chưa đầy một năm nữa là phải đối mặt với lễ thành niên, nếu không có Đấu Linh hộ thể, căn bản chẳng cách nào vượt qua thần phạt, đến lúc ấy…Lôi Minh quả thực không đành lòng nhìn đứa bé sớm chiều ở chung cứ vậy rời xa nhân thế.Vẫy tay từ biệt Lôi Minh, Hà Duy dựa vào mớ ký ức vụn vặt để đến Tiền Đường Môn.
Vì sáng nay để lỡ mất nhiều thời gian nên khi tới nơi, cậu phát hiện đã có rất nhiều người đang chen lấn xô đẩy, hiển nhiên gần như toàn củ cải đỏ chả có gì bất ngờ.
*củ cải đỏ: dùng để ví von trẻ con, thương thì trẻ con chưa trưởng thành vẫn còn đầu to đít teo
Thiếu niên cao gầy như Hà Duy vừa xuất hiện, đám trẻ con xung quanh liền nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ dị.Một cô bé ngây thơ trực tiếp hỏi: “Đại ca ca, nghe nói gia trưởng không được vào đây mà? Huynh vào bằng cách nào thế?”
Cô bé vừa mở miệng, một thằng bé cũng bất mãn nói: “Tại sao có thể trái quy định? Nếu gia trưởng được vào, ta cũng muốn mẹ!” Nói đoạn, lại chực khóc òa.
Hà Duy nhất thời toát mồ hôi đầy đầu, cậu nên giải thích thế nào đây, bảo “đại ca ca” cậu đang cùng tụi nó tham gia “kỳ thi tiểu học”? Cậu cũng chả muốn lưu ban nhiều năm thế đâu!
Đang bày vẻ mặt khổ qua thì bên cạnh có một giọng trẻ con ngạo mạn vang lên: “Hắn chẳng phải gia trưởng đâu! Hắn là đồ vô dụng không có Đấu Linh! Kích hoạt năm lần còn chưa thành công, thật mất mặt!”
Lời thốt ra, đám củ cải đỏ lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Lần này tầm mắt bắn qua càng thêm khác thường.
—— lưu ban kìa, thật xấu hổ.
—— đầu óc không xài được (không có Đấu Linh), kỳ cục ghê.
Khóe miệng Hà Duy co rút, thế mà bị một lũ ranh con xấu xa khinh bỉ.Nhưng dù vậy, người trưởng thành hơn hai mươi tuổi cũng không nên so đo với đám mầm đậu. Vì vậy cậu nhịn, giả đò như không nghe thấy.Chẳng qua bị tụi nó soi chòng chọc cũng chẳng thoải mái chút nào, Hà Duy thành thật đứng phía ngoài cùng, chờ chúng kích hoạt xong thì cậu lên.Do nguyên chủ đã trải qua hơn năm lần, nên đã sớm khắc ghi quy trình vào tâm khảm.
Kích hoạt Đấu Linh chia làm hai giai đoạn, thứ nhất là phân rõ tính chất, thứ hai là quan sát hình dạng.Hai giai đoạn đều khá đơn giản.Giai đoạn phân rõ tính chất do bảy tu sĩ kỳ biến hình dẫn nước linh tuyền để đắp thành thủy kính bảy mặt, mà kích hoạt giả chỉ cần đứng im trước kính mười giây, tiếp đó sẽ hiện ra những màu sắc bất đồng. Mỗi màu đại diện cho các tư chất Đấu Linh khác nhau.
Tốt hay xấu thì tuân theo thứ tự từ thấp đến cao, màu trắng yếu nhất, xanh lá ưu tú, xanh lam là tư chất hoàn mỹ tương đối hiếm, mà màu tím là trác tuyệt, tư chất loại này đã trăm năm khó gặp rồi, cuối cùng là màu vàng kim, tư chất vàng kim có thể nói có một không hai, ngàn năm ít thấy.
Quan sát hình dạng, ý trên mặt chữ, chính là nhận biết hình thể Đấu Linh.
Đấu Linh của nhân loại đa số là đồ vật, nếu là binh khí thì chứng tỏ chiến lực hùng mạnh, có thể tu luyện đại đa số đấu thuật và linh thuật. Đồ vật phổ thông kém hơn chút, nhưng chức năng của đồ vật cũng có tác dụng phụ trợ bất đồng. Tuy Đấu Linh không dùng được, song chỉ cần kích hoạt là tiến vào kỳ thức tỉnh, khi ấy mọi người có thể tu tập đấu thuật.
Dù là đấu thuật căn bản nhất cũng có khả năng cường thân kiện thể, làm chậm tiến trình lão hóa và kéo dài tuổi thọ.Hà Duy đang hồi tưởng, toàn bộ Tiền Đường Môn bỗng im bặt.Đám củ cải đỏ rối rít ngửa đầu, Hà Duy cũng híp mắt ngẩng đầu nhìn.
Bầu trời vốn trống rỗng đột nhiên truyền đến một tiếng còi bén nhọn, ngay sau đó bảy thân ảnh mơ hồ từ xa bay tới. Càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, trường bào thắt đai lưng xanh biển, nón màu bạc, trang phục hoàn toàn thống nhất cùng phi kiếm giẫm dưới chân đều khiến nhóm củ cải đỏ tung hô không ngớt.
“A a! Là đại năng kỳ biến hình!”
“Thật lợi hại! Đấu Linh của họ đều là kiếm tiên!”
“Đúng vậy, Đấu Linh của họ chẳng những biến hình, mà còn có thể ngự khí phi hành.”
“Ngầu quá đi! Ta cũng muốn bái nhập môn nội, ta cũng muốn tu luyện linh thuật!”
Âm thanh sùng bái vang lên liên tục, Hà Duy cũng muốn bịt kín tai cho rảnh nợ.
Cậu đã đọc hết tiểu thuyết, thành ra thực sự không có hứng thú với mấy “đại năng” kỳ biến hình, thế này mà cũng gọi là đại năng? Nếu cậu nhớ chính xác, sau kỳ thức tỉnh là kỳ biến hình, căn bản là nhập môn sơ sơ thôi đúng chứ?
May mà cậu không cần bực bội lâu, ngay tức khắc đã có người đi ra ổn định trật tự.
Cách đây thật xa, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Im lặng, mời im lặng. Sau đó căn cứ vào thứ tự đăng ký để lần lượt tiến hành kích hoạt, chú ý tên của mình, nhất quyết đừng quên.”
Âm thanh này lặp lại khoảng ba lần, cả Tiền Đường Môn lâm vào yên tĩnh.Tiếp theo, bảy tu sĩ mặc trường bào tay rộng chậm rãi đáp xuống, lấy Đấu Linh làm trung tâm dẫn xuất linh tuyền, cải tạo thủy kính.
Cảnh tượng có chút tráng lệ, nước linh tuyền màu bạc tựa như ngân hà sáng lóa chảy xuống nhân gian, thong thả lưu chuyển dưới sự dẫn dắt của linh lực, dâng lên từ đất phẳng, xoay tròn theo một hướng, cuối cùng hình thành một thủy kính màu xám bạc trong suốt có bảy mặt cao chừng một mét.Bấy giờ, nghi thức thức tỉnh liên quan tới vận mệnh tương lai bắt đầu.
Số lượng củ cải đỏ không ít, tối thiểu phải tới ba bốn trăm đứa. Tiền Đường Môn chỉ có thủy kính bảy mặt, dù một người chiếm một phút thì cũng mất ít nhất một tiếng.Hà Duy chẳng nhớ đăng ký lúc nào, nên cũng không biết là sớm hay muộn, chỉ đành tập trung lắng nghe để khỏi bỏ lỡ tên mình.Nhóm mầm đậu lên kích hoạt đầu tiên đều rất căng thẳng, thấp thỏm tiến lên trước, từ từ nhắm chặt hai mắt, đôi tay non nớt khẽ run, hồi hộp vô cùng.
Nhưng quá trình lại cực kỳ đơn giản, sau hơn mười giây ngắn ngủi, mặt thủy tinh bóng loáng đã hiện ra ánh sáng tương ứng. Nhóm đầu tiên, tất cả đều màu trắng.Mấy đậu mầm có chút thất vọng, song cũng khá yên tâm. Tư chất màu trắng tuy yếu nhất nhưng không sao, nếu hình dạng Đấu Linh tốt, chỉ cần cần nỗ lực thêm chút nữa, bọn họ cũng sẽ có nhiều việc để làm.
Ba mươi phút trôi qua, đã có một nửa đám trẻ thông qua giai đoạn một. Hà Duy quan sát từ đầu tới cuối, khoảng hơn hai trăm đứa trẻ, hết thảy đều mang tư chất màu trắng, xem ra Đấu Linh ưu tú cũng không thường gặp.
Thêm mười lăm phút nữa, tới lượt cô bé trò chuyện với Hà Duy lúc đầu đi lên, diện mạo cô bé mập mập trắng trắng mềm mềm rất khiến người thích. Hình như cô bé có quen biết với tu sĩ cầm kính, gặp mặt còn cười chào hỏi, sau đó liền đứng trước thủy kính.
Lần này thời gian tựa hồ dài hơn chút, các đứa trẻ khác đều hơn mười giây, cô bé lại tốn chừng một phút.Vì thời gian hơi lâu, người chung quanh cũng tò mò nhìn qua, người xếp hàng phía sau thì buồn bực, chuyện gì thế này?Hà Duy lại hơi lo lắng, đừng nói cô bé cũng không có Đấu Linh giống cậu nhé?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, thủy kính màu bạc chợt bộc phát tia sáng rực rỡ màu xanh biếc.Người chung quanh sửng sốt, tiếng hoan hô tức khắc vang lên: “Màu xanh lá! Là tư chất xanh lá!”
Cô bé mở mắt, nhìn màu xanh chói mắt trên thủy kính, gương mặt trắng nõn cũng phủ kín một màu đỏ ửng.Tu sĩ cầm kính mỉm cười với cô bé, nói với cô vài câu, cô bé liền hưng phấn đứng đằng sau thủy kính, vị trí này tách biệt với những thiếu niên tư chất màu trắng khác.
Lát sau, thiếu niên ngạo mạn cũng đứng đối diện thủy kính, có vẻ nó đi cùng cô bé kia, nhưng vẻ mặt kiêu căng hơn nhiều. Tu sĩ cầm kính cũng cười với nó, song nó chẳng thèm để ý người ta.Thiếu niên đứng trước thủy kính, hơn mười giây sau, màu sắc trên thủy kính mỗi lúc một tối, càng lúc càng đậm, sau cùng hóa thành màu xanh thẳm thuần khiết như biển sâu!
Cái này càng khơi dậy tiếng hoan hô vang dội hơn.
“Tư chất xanh lam!”
Thiếu niên ngạo mạn mở mắt, thấy màu sắc trên thủy kính thì khóe miệng càng cong hơn, nó hừ lạnh một tiếng, nhưng đáy mắt tràn ngập ý cười. Tuy nó chả coi ai ra gì, nhưng tu sĩ cầm kính vẫn chúc mừng nó, lần này có lẽ tâm trạng tốt nên thiếu niên chịu đáp lại, rồi qua đứng bên cạnh cô bé.Chỉ có duy nhất hai người được ghi vào danh sách, một tư chất xanh lá, một tư chất xanh lam. Ngót nghét ba trăm năm mươi đứa trẻ mà chỉ có hai người nổi trội.
Gần tới cuối cùng, Hà Duy rốt cuộc được gọi tên.Hà Duy xác nhận rõ ràng xong mới đi lên, cậu từ phía sau sải bước nhanh về trước, gần như đối mặt với mọi người.Trước mặt đám củ cải đỏ, thân hình cao gầy quá khiến người ta chú ý. Dù cậu bước đi rất thong dong tiêu sái, nhưng tuổi này còn đến thức tỉnh Đấu Linh, hàm nghĩa trong đó khỏi nói cũng biết.
Có nghi hoặc, có khinh thường, dĩ nhiên cũng có đồng tình.Hà Duy nhìn thẳng phía trước, trong lòng lại bất giác thổ tào, chỉ là một lũ nhóc con mà cảm xúc phong phú dữ.Đến trước thủy kính, mà kể ra cũng có duyên, lại đúng lúc gặp cô bé xanh lá và thằng nhóc xanh lam.Cô bé cười thân thiện với cậu, thằng nhóc hừ một tiếng.Hà Duy gật đầu đáp lại, tu sĩ cầm kính liền mở miệng: “Nhắm mắt lại, bắt đầu ngay đây.”
Hà Duy nhắm mắt, lẳng lặng đứng tại chỗ.Gần như đã là nhóm cuối nên người vây xem đặc biệt đông, ai nấy đều khảo hạch hoàn tất, cũng rất hiếu kì đại ca ca mười sáu tuổi này sẽ ra kết quả gì đây. Mười giây nháy mắt trôi qua, thủy kính chẳng chút gợn sóng.
Nhưng mọi người vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn thủy kính.Ba mươi giây đi qua, thủy kính màu bạc không hề thay đổi, lúc này trong đám đông xuất hiện nhiều tiếng thở dài.Thiếu niên gần đó mất kiên nhẫn: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhược nhục cường thực thích giả sinh tồn, hắn trời sinh là một phế nhân!”
*nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn: tục ngữ TQ, ý nghĩa tương tự như “cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua”
Tu sĩ cầm kính hơi do dự, cô bé kia lại lên tiếng: “Chờ thêm một lát đi, ta cũng mất cả phút, không nên bất công với huynh ấy.”
Nghe cô bé nói thế, tu sĩ cầm kính gật đầu, tiếp tục giữ thủy kính.Một phút cũng nhanh chóng lướt qua, trên mặt kính ngoại trừ màu bạc lung linh thì chẳng còn màu gì khác.Phải chờ đợi quá lâu, mọi người bắt đầu bất mãn.Tu sĩ cầm kính cũng thở dài, xem ra thiếu niên này đích xác là một thất linh giả xui xẻo…
Đang chuẩn bị tuyên bố Đấu Linh vô phương thức tỉnh, cô bé bên cạnh bỗng la to: “Màu sắc thay đổi rồi!”
Tu sĩ cầm kính sửng sốt, chuyển mắt về phía thủy kính.Màu bạc nguyên bản xoáy tròn điên cuồng, mặt kính như muốn vỡ nát, linh khí khổng lồ tuôn ra, tu sĩ cầm kính bị chấn đến mức toàn thân phát run. Hắn tập trung dùng lực áp chế, đồng thời dẫn thêm nhiều nước linh tuyền.
Vòng xoáy càng lúc càng nhanh, ánh mắt mọi người đều bị hút vào.Sau khi số lượng lớn nước linh tuyền tụ lại, vận tốc quay rốt cuộc chậm dần. Nhưng ngay sau đó, màu trên mặt kính ngày càng đậm, gần như đen tuyền, tiếp đó một màu đỏ xinh đẹp đột ngột trào ra, giống như máu tươi diễm lệ rót vào nước mực đen thẫm.
Sắc màu vô cùng u ám lại bùng nổ hào quang chói lòa.Ánh sáng rút đi, trên mặt kính là một màu tím rạng ngời.