Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 43

Chương 43
CHƯƠNG 43

Tối hôm sau.

Một gương lễ vật bỗng xuất hiện trước mặt Nguyên Tiếu Ngôn. Bất quá hắn vẫn cứ ngơ ngẫn ko màng nhìn ngó đến nó.

Nguyên Ân nhìn nhìn, cảm thấy Nguyên Tiếu Ngôn hãy còn đang bực mình. Thế là, liền tiến đến ôm lấy hắn dịu dàng nói: “Tiếu Ngôn bảo bối àh, đang nghĩ gì thế?”

Nguyên Tiếu Ngôn hừ một tiếng, quay đầu đi, làm như đang chán ghét tên khốn kia lắm vậy.

Giận thật ấy, hắn từ đầu đến cuối chỉ có 1 người thôi. Ngược lại y thì nào là nam sủng rồi thϊếp thất, vui vẽ lắm mà. Giận quá đi được!

“Nếu bảo bối không có gì để nói thì hoàng thúc đi ngủ vậy, buồn ngủ quá ah.” Nguyên Ân nói. Biết chắc đến 9 phần 10 là Nguyên Tiếu Ngôn sẽ mở miệng ra ngay.

“Vân Châu vương kia đã ko thoát tội chết, sao ngươi còn giữ nam sủng lão tặng làm chi ah! Ngươi thật thích nó đến vậy ưh?”

Quả nhiên, Nguyên Tiếu Ngôn quay đầu, nhìn trừng trừng vào y mà hỏi.

Thật đúng như dự đoán, Nguyên Ân vờ như tốt bụng cười cười nói: “Vậy để vài hôm nữa hoàng thúc đẩy hắn đi có được ko?”

Có thật như thế ko? Nguyên Tiếu Ngôn nghi ngờ hỏi: “Ngươi ko thấy tiếc sao?”

“Thúc sao lại tiếc chứ?” Nguyên Ân nháy nháy mắt lại vờ như ko biết gì mà hỏi.

Tuy ko rõ Nguyên Ân có làm đúng như lời ko, nhưng y đồng ý bỏ đi tên nam sủng kia làm hắn có chút vui vẻ. Bất quá, Nguyên Tiếu Ngôn cũng không vì thế mà thấy thỏa dạ. Hắn lại hừ 1 tiếng, miệng lí nhí nói: “Hậu cung của ta cũng đã sắp xếp lại từ lâu rồi, còn thúc thì sao? Trong vương phủ của thúc hẳn là có nhiều thiếu niên xinh đẹp lắm đi. Nếu chỉ có mình ta giải tán, ta đây chẳng phải là chịu thiệt rồi sao? Ta mặc kệ, thúc phải bỏ hết toàn bộ mới được nga!”

Trước kia, lúc còn nghi ngờ Nguyên Ân lén phén với cung phi của mình thì Nguyên Tiếu Ngôn cũng ko hề muốn y phải làm như vậy. Giờ chẳng biết tại sao lại vịn vào cái gì mà công bằng, cái gì mà chẳng biết là cái gì nữa, chỉ biết lòng hắn đang day dứt khó chịu lắm! Này nói tóm lại là cứ muốn Nguyên Ân chỉ quan tâm mình hắn, muốn hắn là người đặc biệt nhất của thúc thúc đi. Như vậy mới vui vẽ, mới sản khoái, mới ko chịu để người khác nhào đến tranh với hắn. Hắn là hoàng thượng mà, thứ tốt nhất phải để cho một mình hắn chứ, hừ!

Nguyên Tiếu Ngôn đã nghĩ như vậy đấy ạh.

── có lẽ, mãi thật lâu sau, Nguyên Tiếu Ngôn mới có thể chân chính hiểu rõ được tại sao lúc này hắn lại có những suy nghĩ như thế này.

Nguyên Ân vẫn là miệng mồm trơn nhẵn, khéo léo trả lời: “Được rồi, thúc cũng sẽ để toàn bộ ra đi.”

Hứa gì mà nhanh như thế, này lại làm cho Nguyên Tiếu Ngôn càng thêm nghi ngờ. Hắn nữa tin nữa ngờ nhấn mạnh: “Ko được lén giấu lại một hai đứa đó.”

“Chắc chắn ko mà.”

Ha, bệnh đa nghi của tiểu quỷ này gần đây lại tăng lên khϊếp thật. Nhìn sơ cũng biết là ghen lắm rồi đây. Này cũng chẳng hay ho gì, chí ra sau này, nếu mình chỉ cần đứng gần ai đó, sợ rằng tiểu quỷ này sẽ biến thành quỷ ghen tuông luôn quá.

Thật ra lần này y về phủ là để xử lý công việc. Nếu như đã xác định là sẽ bên nhau mãi mãi với Nguyên Tiếu Ngôn rồi, thì y đương nhiên sẽ hạn chế tối đa những chuyện như thế này. Hắn ko mở miệng yêu cầu, y cũng sẽ tự chủ động làm rõ thôi.

Thấy Nguyên Ân nói chắc như đinh đóng cột như thế, Nguyên Tiếu Ngôn liền thở ra nhẹ nhõm, đẩy y ngã ra, cả người đều ngồi lên thân. Hai tay bung ra cổ áo y, hắn như nhe nanh, uy hϊếp: “Ta sẽ theo dõi ah. Nếu thúc dám lật lọng, ta liền trị tội thúc khi quân, nghe rõ chưa?”

Ko giám sát thì ko được đâu áh. Ai bảo nhìn Nguyên Ân gian xảo thế kia, lỡ như y lén giữ lại một hai đứa, thì thật khó lòng hay biết đi. Thế là hắn quyết định, sau này dăm bữa nữa tháng phải phái người đến nhϊếp chính vương phủ nghe ngóng tình hình mới được!

“Nghe rõ rồi.” Nguyên Ân vịn vào bờ mông nhỏ của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn, cười nói: “Hiếm thấy Tiếu Ngôn chủ động như vậy, hoàng thúc đây sao lại ko nể mặt Tiếu Ngôn được chứ.”

Cánh mông được vỗ về chăm sóc cũng là một kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào. Hai gò má của Nguyên Tiếu Ngôn dần dần ửng đỏ lên, có chút ko bình tĩnh được, liền dùng tay ôm lấy cổ của Nguyên Ân cúi đầu mà hôn.

Nguyên Ân cũng ôm hắn, tay luồn vào trong áo, vuốt ve thân thể trơn mịn.

Nguyên Tiếu Ngôn bị y sờ đến độ ko ngừng thở dốc, ko khỏi nỉ non gọi: “Hoàng thúc.” Âm thanh trong trẻo nghe thật yêu kiều mềm yếu như chất chứa đầy khát vọng. Nó làm cho Nguyên Ân ko khỏi hít 1 hơi thật sâu. Y cũng khó lòng kiềm chế được rồi, vừa cười khanh khách vừa nói: “Tiếu Ngôn bảo bối, hôm nay hoàng thúc tặng ngươi 1 món quà nữa được ko?”

“Quà?….Ko phải vừa mới tặng sao? Mới đây đã làm xong một món nữa rồi àh?”

“Lúc nãy có tặng gì đâu, giờ mới thật là quà đây.”

Nguyên Tiếu Ngôn bỗng sợ Nguyên Ân sẽ bỏ đi, liền nhanh chống dùng chân kẹp chặt y lại, ko cho rời khỏi.

Nguyên Ân cười thầm, tiểu quỷ này, thật đúng là một chút xấu hổ cũng ko có mà. Nhưng mà, hắn cũng đâu biết mấy chuyện này phải xấu hổ đi.

“Vậy hoàng thúc ko đi nữa, quà đó để sau vậy.”

Giọng của Nguyên Ân khàn khàn như có lửa nóng. Nói xong liền quét mắt khắp thân thể của Nguyên Tiếu Ngôn, rồi dừng lại nơi du͙© vọиɠ đang thiêu đốt của hắn. Sau đó, nguồn căn gốc rễ liền rơi vào 1 bể nóng ẩm. Hắn hãy còn mơ hồ chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấy ngọn nguồn mẫn cảm nhất của mình đang được liếʍ láp khơi gợi lên từng trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, khiến bản thân ko thể kiềm chế mà ngân nga rên rĩ.

Chẳng tệ chút nào, thì ra quà tặng của Nguyên Ân chính là lời hứa sẽ hầu hạ Nguyên Tiếu Ngôn thật tử tế trước đây. Thời gian qua y thật bề bộn công việc nên vẫn chưa thực hiện được. Mấy chuyện như thế này thì phải có tình thú mới hoàn mĩ chứ. Hôm nay thấy hắn ghen như thế, lòng thật dễ chịu, nên dùng cách này mà thưởng cho hắn. Mặt khác, xem ra Nguyên Tiếu Ngôn giận dữ cũng ko phải là nhỏ, cũng nên dùng vài cách độc đáo vỗ về hắn 1 chút. Giờ đây, loại phương pháp này hẳn sẽ làm cho hắn hoàn toàn nguôi giận đi.

Ko ngờ hôm nay Nguyên Ân lại thực hiện lời hứa kia. Nguyên Tiếu Ngôn đương nhiên là bị y làm cho lâng lâng bay bỗng, sung sướиɠ vô cùng.

Thì ra dùng lưỡi cũng có thể khiến người khác hưởng thụ tuyệt vời như thế. Hoàng thúc lúc đó hẳn là cũng thích lắm đi. Ko được, thúc ấy thật sự chịu thiệt rồi. Nếu biết sung sướиɠ thế này, nên để hoàng thúc dạy mình sớm hơn nhiều rồi.