Vân Phong Hòa cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng mình như tan chảy, anh xoa đầu Vân Đào: "Bây giờ kinh tế eo hẹp thế này, sao còn mua quần áo cho anh?"
Vân Đào: "Không sao, em vẫn có thể kiếm thêm."
Thái Tuế rất mong đợi: "Sếp, của tôi đâu?"
Vân Đào khó hiểu: "Không phải anh có thể tự biến ra sao?"
Thái Tuế lập tức xụ mặt như chú cún con, sau khi Vân Đào đốt đàn hương cho Vân Phong Hòa, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Cùng là anh, sao chế độ đãi ngộ lại khác nhau đến vậy!
Mãi đến khi Vân Đào vào bếp một hồi, bưng ra một đĩa bánh kếp trứng, chia cho hắn một phần, vẻ mặt Thái Tuế mới dịu đi đôi chút.
Thái Tuế gắp một miếng bánh kếp, nếm thử, lập tức nhận ra hương vị này: "Em dùng Chúc Dư à?"
Bánh kếp trứng trông bình thường, nhưng vị lại rất tuyệt vời, thơm mùi trứng, vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, Chúc Dư được cắt nhỏ tỏa ra hương thơm đặc trưng.
Vân Đào vừa ăn vừa gật đầu qua loa.
Thái Tuế: "Sau khi Sơn Hải giới biến mất, đã lâu rồi không được ăn thứ này, cũng khá nhớ, em tìm được nó ở đâu vậy?"
Vân Đào không trả lời: "Anh no chưa?"
"Đương nhiên rồi, thứ này ăn vào không biết đói, ăn một miếng là no rồi."
Vân Đào rất ngưỡng mộ, ăn một miếng là no, thật tốt.
"No rồi thì bắt đầu làm việc thôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đào nghiêm túc, nắm chặt tay, phải kiếm thật nhiều tiền, đổi lấy thứ thực sự có thể khiến mình no bụng!
Bảy giờ sáng, cư dân phố thương mại Sơn Hải lần lượt thức dậy, các cửa hàng trên phố lần lượt mở cửa.
Dì Oanh bán trái cây vừa đi lấy hàng về, liền thấy đứa trẻ xinh xắn hôm qua gặp đứng trước cửa nhà mình, trên tay còn cầm một túi đồ.
Thấy dì, cậu bé lập tức mỉm cười, nhanh chóng chạy đến trước mặt dì: "Dì Oanh ơi! Con mang bữa sáng đến cho dì đây!"
Sợ cậu bé ngã, dì Oanh đỡ lấy vai nhỏ của cậu, nhận lấy túi đồ. Mở ra xem, bên trong là vài phần bánh kếp trứng được đựng trong túi giấy, thơm phức.
Trên túi giấy in hai dòng chữ:
Tiệm ăn Đào Đào
Bánh kếp trứng Chúc Dư
"Mua ở đâu vậy?"
Không biết vì sao, các quán ăn sáng trên phố Sơn Hải cứ mở ra rồi lại đóng cửa, sau này không ai dám mở nữa. Mọi người đều đến chợ gần đó mua đồ ăn sáng, dì Oanh chưa từng nghe nói đến quán ăn nào như vậy.
"Không phải mua đâu, là con tự làm." Vân Đào chìa bàn tay nhỏ nhắn về phía dì, nghiêm túc nói: "Dì Oanh, nhà hàng của con hôm nay khai trương, sau này mong dì chiếu cố nhiều ạ."
Dì Oanh bị cậu chọc cười, bắt tay với cậu: "Được, lát nữa dì sẽ gửi giỏ hoa chúc mừng khai trương đến quán của con!"
"Cảm ơn dì Oanh, dì ăn bánh khi còn nóng nhé, nhớ để dành một phần cho chị ạ." Vân Đào nháy mắt với dì: "À, dì Oanh giúp con chuyển lời đến chị nhé. Con cũng thường xuyên bị đói, nhưng không sao, con tin chị ấy có thể vượt qua khó khăn này!"
Dì Oanh sững người, hôm qua dì có nói chuyện phiếm với con gái ở trước cửa tiệm may, đứa trẻ này nghe được, vậy mà lại để tâm đến thế. Những đứa trẻ hiểu chuyện luôn khiến người ta đặc biệt xót xa.
Khóe mắt dì cay cay, ôm chầm lấy Vân Đào: "Bảo bối ngoan, dì sẽ chuyển lời cảm ơn của con đến chị con."
---
Khương Thanh là một nhà thiết kế thời trang, ngành này bận rộn, thức đêm là chuyện thường.
Tối qua cô gần mười hai giờ mới về nhà, một giờ đi ngủ, không biết mấy giờ mới chìm vào giấc ngủ, sáng sớm sáu giờ đã bị ác mộng đánh thức. Cô đã quên mất mình đã bao lâu rồi không được ngủ một giấc ngon.
Hôm nay có thể đến công ty muộn một chút, cô nhắm mắt lại, muốn ngủ nướng thêm một chút. Nằm nửa tiếng mà vẫn không ngủ được, cô chán nản bò dậy, như cái xác không hồn bước ra khỏi phòng.
Khó chịu.
Đi ăn thôi, lấp đầy dạ dày, có lẽ trạng thái sẽ tốt hơn một chút. Bánh bao, sữa đậu nành bình thường hoàn toàn không thể thỏa mãn cơn đói của cô lúc này, cô định đi ăn hamburger và cà phê, ăn cho đến khi nào hết khó chịu thì thôi.
Lúc rửa mặt, cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, sưng húp của mình trong gương, quầng thâm mắt rất nặng. Cô mím môi, trang điểm kỹ càng, che khuyết điểm dưới mắt hai lớp. Trước đây cô không phải là người coi trọng ngoại hình, đi làm thích ăn mặc thoải mái, nhưng sếp mới của công ty lắm bệnh, không trang điểm đi làm sẽ bị nhắn tin riêng phê bình.