Chương 1
Trên giường hỗn độn, tứ chi giao triền.Trong không gian mênh mông lộ ra một tia sáng, một người đàn ông ngủ trong lòng một người đàn ong khác, hấp thu hương vị ngọt ngào của người kia, đồng hồ sinh lí trong cơ thể thiếu niên lập tức reo lên báo động.
Ô… Vì cái gì cậu lại đáng thương như vậy, sáu giờ mỗi sáng đều phải rời giường a, thật đáng ghét…
Phá vỡ im lặng, Diệp Phương Diêu khẽ mở mắt, mí mắt nặng tựa ngàn cân vậy.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt cậu chính là da thịt màu mật của người đàn ông.
Nghĩ đến thân hình này tối qua đặt ở trên người mình, tham lam xỏ xiên, cậu liền thấy mặt đỏ tim đập.
Kẻ ngược đãi cuồng này đã khi dễ ta.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc nụ hoa của người đàn ông như muốn trả thù, thiếu niên không khỏi nghĩ nếu cứ như vậy dùng sức niết xuống rồi chạy trốn, không biết sẽ nhận được loại trừng phạt khủng bố như thế nào?
Là đối với ta như thế… Hay là sẽ đối với ta như thế…
Ngay lúc Diệp Phương Diêu nghĩ đến thời điểm kinh khủng đó…
“Muốn biết chủ nhân sẽ làm như thế nào không? Đầu tiên ta sẽ đem tiểu nô ɭệ không biết sống chết trói lại, dùng roi vụt vào nụ hoa của cậu, lại dùng xuân dược mãnh liệt nhất bôi lên đó, cho nụ hoa dâʍ đãиɠ của cậu sưng còn lớn hơn nữ nhân, kêu còn lãng hơn kĩ nữ. Cậu nói xem thế nào?”
Giọng nói trầm thấp nói ra phương thức trừng phạt làm người ta sởn gai ốc, khiến thiếu niên nghe xong thì toàn thân run rẩy, nói không nên lời là sợ hãi hay là hưng phấn.
“Ngươi… Ngươi thần kinh a! Ta cái gì cũng chưa làm, ngươi hung hăng như thế làm gì?” Diệp Phương Diêu giả bộ vô tội.
“Nói lầm bầm, nếu ngay cả trong bụng tiểu nô ɭệ của ta có mấy con sâu hư hỏng cũng không biết, thì ta đây cũng sẽ không ở trên giang hồ tung hoành, lại càng sẽ không làm chủ nhân của cậu.”
Không hề có hậu thuẫn, chỉ bằng hai bàn tay trắng, ở đầu đường Chicago tạo ra một mảng trời, Tần lão đại dùng ngữ điệu vô cùng lạnh băng nói.
Kì thật nếu nhìn kĩ sẽ phát giác ra, ngoài vẻ hung ác của người đàn ông nơi đáy mắt còn ẩn chứa sự dịu dàng.
Thiếu niên vốn thông minh tuyệt đỉnh không ai bì kịp, lại gặp trúng thiên địch, giống như con chuột gặp mèo, sợ tới mức ỉu xìu, chỉ lo làm sao có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình, làm sao mà có được cái gì gọi là sắc ngôn quan sắc. (pó tay __ __#)
“Ưm… Bởi vì ta mới thấy một con kiến chạy quanh nụ hoa của chủ nhân, cho nên ta liền… liền…”
“Liền cái gì? Nói?”
Bị ép đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiếu niên không trả lời được, thẹn quá hóa giận.
“Liền chạm vào! Chơi một chút thì sẽ chết chắc? Vậy ngày hôm qua ngươi đem nụ hoa của ta vặn xoắn, niết qua niết lại thì như thế nào hả?” Diệp Phương Diêu không cam lòng lớn tiếng nói lại.
“Tốt, xem ra tối hôm qua chủ nhân làm cho nô ɭệ chưa đủ thê thảm nhỉ? Còn có khí lực kêu lớn như vậy.” Tần Chấn Dương cười lạnh, xoay người một cái, đem thiếu niên đặt mạnh dưới thân.
“A a không cần! Không cần lại làm! Cái mông của ta sẽ rách mất!” Diệp Phương Diêu sầu mi khổ kiểm kêu to.
Ô… Ác ma này là tên ngược đãi siêu cấp vô địch vũ trụ, tối hôm qua đem cậu hung hăng chà đạp đến nửa đêm, không biết làm bao nhiêu lần. Hại cậu không còn bắn được cái gì nữa mới buông tha, hiện tại hắn lại muốn làm? Có phải muốn lấy mạng của cậu hay không.
Cậu là tiểu linh mục, lại là người thừa kế thứ một trăm linh tám của gia tộc Aldreaan cao quý. Huống chi hôm nay là ngày cuối cùng của học kì, chờ cậu trở lại trường sửa sang hành lí chuẩn bị bay về New York, cậu bị làm cho đến như vậy vạn nhất không về được nhà sẽ to chuyện.
“Mau thả ta ra, ta muộn rồi.”
“Sáng sớm mỗi ngày rời giường, cậu không phiền nhưng ta thấy phiền, làm cho ta ngay cả ngủ đều không tốt, học kì sau cậu liền đến ở cùng ta.” Tần Chấn Dương không kiên nhẫn nói.
“Ngươi thần kinh a, ngươi có nghe qua linh mục cùng ông chủ kỹ viện sống chung không? Chuyện này chúng ta đã cãi nhau nhiều lần rồi, ngươi đừng nói nữa.” Diệp Phương Diêu tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
Đáng giận!
Nếu cậu thật sự tùy hứng chạy tới ở chung với hắn, chuyện của bọn họ còn không lập tức bị phơi bày. Một khi người của gia tộc Alderaan biết, với tính cách thuận ta thì sống chống ta thì chết (bá đạo T____T) của ông, chắc chắn sẽ lấy luôn cái mạng của người cậu yêu điên cuồng này.
Cậu cũng khát vọng được cùng chủ nhân ở chung một chỗ, mỗi ngày đều ở trong lòng hắn tỉnh lại.
Nhưng không được…
Quan hệ của bọn họ lúc đó chính là chết a.
Ai~
“Được rồi, đừng than thở, ta biết tiểu nô ɭệ bảo bối của ta rất muốn ở chung với chủ nhân, vấn đề này chủ nhân sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hiện tại trước hết cậu nói cho ta biết lần này về phải bao lâu mới trở lại?”
“Đại khái… Đại khái phải ba tuần” Diệp Phương Diêu có chút không yên liền liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Cái gi?!” Tần Chấn Dương tức giận đến nhảy dựng lên.
“Mắng ta cũng vô ích, ngươi nghĩ ta muốn a!” Phải rời khỏi chủ nhân âu yếm lâu như vậy, trong lòng Diệp Phương Diêu tràn đầy không cam.
Nhưng không có biện pháp, hàng năm nghỉ đông phải ở nhà bồi ông nội chính là trách nhiệm của trưởng tôn.
Cậu trốn cũng trốn không thoát, trừ phi cậu muốn bị người trong cả gia tộc săn đuổi đến chết.
Huống hồ lần này về cậu cũng muốn nhân cơ hội điều tra chút việc…
“Một tuần! Không thương lượng.” Tần Chấn Dương chém đinh chặt sắt ngầm ra lệnh.
“À.” Diệp Phương Diêu kêu một tiếng không nói rõ ý kiến.
Dù sao đến lúc đó cậu cũng cao chạy xa bay, hắn cũng không tóm được.
Hắc hắc…
“Nếu đến kì hạn một tuần cậu còn không trở về. Vậy chờ nhận quà của chủ nhân đi.”
“Cái gì… Quà gì?” Diệp Phương Diêu vừa tò mò lại sợ hãi hỏi.
“Ai nha tiểu nô ɭệ của ta đừng lo, chỉ là phát minh mới nhất của “câu lạc bộ muốn làm muốn làm”, không phải cậu thích nhất loại quà này sao?” Tần Chấn Dương cười đến vô cùng dịu dàng.
“Không cần aaaaaaa!”
Cái phát minh “yêu tiểu cầu” chết tiệt lần đó thiếu chút nữa làm cho cậu đi đời nhà ma, cậu cũng không ngốc đến mức tin tưởng sản phẩm của hắn.
“Đúng giờ trở về không phải sẽ không có chuyện gì sao.” Tần Chấn Dương cười cười một tay ôm thắt lưng thiếu niên đi nhanh đến phòng tắm.
“Ta sẽ tự tắm, ngươi ra ngoài đi.” Diệp Phương Diêu ra sức từ chối hắn.
“Không được! Hôm nay cậu còn chưa biểu diễn.” Biểu tình Tần Chấn Dương đầy hưng phấn.
“Ô… Ta không phải nhân viên câu lạc bộ tìиɧ ɖu͙© của ngươi, vì cái gì luôn bảo ta làm cái loại biểu diễn này? Ta không làm!”
Nhớ tới hành vi đáng xấu hổ, khuôn mặt thiếu niên nhất thời đỏ bừng.
“Tùy cậu, chúng ta liền ở trong này dây dưa. Dù sao người muộn cũng không phải là ta.”
Ô… Tên ác ma đáng giận này.
Hàm chứa nước mắt hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông, thấy đối phương bày ra bộ mặt lưu manh như nói “bổn đại gia còn nhiều thời gian”, Diệp Phương Diêu đành khẽ cắn môi, nội tâm không cam lòng xoay người đưa lưng về phía người đàn ông, chậm rãi quỳ gối xuống sàn.
“Mau lên, còn thẹn thùng cái gì? Tối hôm qua là ai gắt gao dùng cái nơi kia sống chết cắn thịt heo bổng của chủ nhân, khóc không cho ta đi ra thế?”
“Ô… Ta không có! Không cho nói bậy!”
“Được được, không nói thì không nói, chủ nhân biết tiểu nô ɭệ của ta rất xấu hổ. Đến, nhanh lên, bắt đầu biểu diễn đi!”
Hừ làm thì làm, xem ai sợ ai.
Nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, chậm rãi banh ra cái mông vẫn còn đau đớn, chỉ tiếc thiếu niên không biết cậu phơi bày “cảnh đẹp”, đối với người đàn ông phía sau sinh ra ít nhiều chấn động.
Tiểu hoa cúc đáng thương bị hung hăng chà đạp một đêm đã sớm sưng đến không chịu nổi, lộ ra màu đỏ tươi dâʍ ɭσạи, huyệt khẩu bị mở không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng, theo bắp đùi xinh đẹp của thiếu niên chảy xuống…
Mỗi buổi sáng, thiếu niên đều phải trình diễn tiết mục này, mỗi lần đều làm cho người đàn ông nhiệt huyết sôi trào, Tần Chấn Dương thiếu chút nữa nhịn không được phun máu mũi.
“Má ơi, sao chảy mãi mà không hết…” Tần Chấn Dương sợ hãi than (=.= anh than cái gì, không phải do anh à???) vươn một ngón tay đè huyệt khẩu, lập tức rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bóp ra.
“Ai nha, ngươi không nên đυ.ng vào.” Diệp Phương Diêu mẫn cảm run rẩy cả người.
“Nói… Ngày hôm qua rốt cuộc chủ nhân bắn mấy phát ở trong cậu?”
“Ô… Ta làm sao biết được! Ngươi không nên hỏi!” Thiếu niên xấu hổ đến phát khóc.
Ô… Tên ngu ngốc này! Ngày hôm qua cậu bị làm đến thiếu chút nữa ngất đi, làm sao còn thể lực cùng tinh thần mà đi đếm hắn bắn bao nhiêu lần.
Bất quá chủ nhân của cậu trời sinh chính là kẻ ngược cuồng, như thế nào có thể buông tha cậu như vậy.
“Ai nha, như vậy là không ngoan a, bảo vật chủ nhân ban cho cậu đều đã chảy xuống sàn, làm sao có thể lãng phí như vậy.”
Tần Chấn Dương cười tà nắm tay thiếu niên “Đến tiếp tục biểu diễn.”
Ô… Tên đại biếи ŧɦái này!
Diệp Phương Diêu thầm mắng trong lòng, vừa lấy tay đem chất lỏng màu trắng đang chảy ra bôi lên mông cùng đùi mình.
Nhìn thấy cậu đỏ mặt dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn mát xa thân thể, Tần Chấn Dương lộ ra nụ cười hạ lưu như con đại dã lang (con sói) nhìn thấy tiểu bạch dương phì nộn. (dê béo __ __#)
“Kem dưỡng da thiên nhiên của chủ nhân không tồi chứ, xem cái mông của tiểu nô ɭệ càng lúc càng ngon miệng, càng lúc càng trắng nõn bóng loáng.”
“Ô không cho nói! Ngươi rốt cuộc xem đủ chưa?”
“Này… Thấy thì thấy đủ rồi, nhưng…”
“Nhưng cái gì? Nhanh nói đi.”
“Nhưng làm còn chưa đủ. Hắc hắc…”
“A a ngươi nói không giữ lời! Ngươi là kẻ đại lừa đảo! Không muốn, không muốn! Hừ ân… a a… không… a… a…”
***
Tuyết lớn bay tán loạn.
Chuyên cơ tư nhân của gia tộc Alderaan bay đến sân bay Newark, rất nhiều nhân viên làm việc trong các xí nghiệp của gia tộc Alderaan lập tức tiến đến.
“Hoan nghênh thiếu chủ trở về!” Mọi người chỉnh tề khom lưng cúi đầu chào.
Đối mặt với trận tượng lớn như thế, cậu thiếu niên có mái tóc đen nhánh, đôi mắt xanh như lục bảo thạch dường như vẫn quen thói quen như mọi khi, một chút cũng không lưu ý, bước nhanh lên phía trước, ba người phía sau cũng theo sát.
“Thiếu chủ mời ngồi, xe sáng sớm đã ở đây chờ ngài.” Người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen cung kính nói.
“Ừ.” Diệp Phương Diêu tùy ý đáp lại.
“Lão gia điện thoại từ sớm xác nhận thời điểm thiếu chủ đến nhưng không may máy bay hình như trễ rất nhiều…”
“Lớn mật, ông đang chất vấn thiếu chủ sao?” Willie tức giận nói.
“Thuộc hạ không dám!”
“Hừ, một thư ký nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt thiếu chủ Alderaan tôn quý.” Jim cũng không vừa lòng nói.
Gray cũng góp vui “Đúng vậy, thật sự quá phận, thiếu chủ cậu xem hắn.”
“Tất cả câm miệng cho ta! Không cho phép nói tiếp!”
Diệp Phương Diêu hoàn toàn không để ý mọi người ầm ĩ cái gì, xoay mình đi vào phòng khách.
Nôn nóng lấy điện thoại đã tắt trong túi, cậu vừa nhấn khởi động, di động lập tức vang lên tiếng chuông đặc biệt.
Diệp Phương Diêu sợ tới mức thiếu chút nữa buông tay đánh rơi điện thoại.
Nguy rồi, chết chắc rồi.
Thiếu niên cuống quít nghe máy.
“Alo!”
“Làm cái quỷ gì mà bây giờ mới mở máy?” Người đàn ông rống giận như sấm nổ bên tai.
“Cái gì? Ta vừa xuống máy bay lập tức mở máy!” Diệp Phương Diêu ủy khuất nói.
“Phải không? Hừ. Hết thảy bình an?” Ngữ khí người đàn ông lúc đầu còn lạnh băng, câu cuối cùng lại nhu hòa bất ngờ.
Thiếu niên nghe vậy trong lòng ấm áp, hốc mắt nhất thời đỏ lên “Ừm, hết thảy bình an.”
Ô… Làm sao bây giờ ta đã bắt đầu nhớ ngươi, chủ nhân…
“Đừng quên, một tuần.”
“Ưm, một tuần.”
“Gừ! Thật đáng ghét…”
Người đàn ông cũng không nói rõ rốt cuộc chán ghét cái gì liền tắt máy, nhưng thiếu niên hiểu được người đàn ông đang nói cái gì.
Đúng vậy, thật đáng ghét!
Tuy rằng nghĩ như vậy thật có lỗi với người nhà nhưng cậu chán ghét phải xa người yêu…
Hai người bọn họ chính là chia lìa suốt một tháng, thật vất vả để cởi bỏ hiểu lầm mới lại cùng một chỗ.
Nhưng lại gặp kì nghỉ đông đáng ghét này, ô…
***
Xe chạy thẳng đến dinh thự cổ Alderaan – Bổn gia ở New York.
Diệp Phương Diêu vừa bước ra khỏi cửa xe lập tức bị người ta ôm chặt lấy.
“Tiểu Diêu Diêu mẹ ôm cái nào!”
Diệp Phương Diêu nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
“Me, con đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi con bằng cái nhũ danh đó!”
“Chính là mẹ cảm thấy rất êm tai nha, khi con còn trong bụng mẹ, mẹ đã gọi con như vậy, lúc ấy còn cũng không có phản đối.” Con mắt đen lúng liếng vô tội của người phụ nữ trừng mắt nhìn.
“Khi đó con còn chưa sinh ra, sao có thể phản đối a?” Diệp Phương Diêu nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu.
Nếu trên đời này có ai so với tên bạo quân kia càng đen tối, cậu phải công nhận chính là người đã hoài thai cậu chín tháng mười ngày này, nghe nói đau bụng ba ngày ba đêm còn không chịu mổ, kiên trì muốn sinh cậu ra tự nhiên, đúng là người phụ nữ khủng bố.
Rõ ràng đã đầu bốn, chính là người phụ nữ trung niên này lại luôn cố tình “giả nai” giống như cô gái mới mười tám tuổi (chém chém chém), mà tâm trí tuổi tác càng khủng bố, theo cậu cẩn thận quan sát mười mấy năm qua, cậu tính ra đại khái chỉ có mười tám tuổi thôi.
Toàn bộ thế giới, đại khái chỉ có người ba bị luyến đồng phích kia dám lấy người phụ nữ này.
“Diêu Diêu, mặt con sao lại đổi màu tới lui như thế, có phải sinh bệnh rồi không?” Diệp Đình Đình thấy mặt đứa con mình hết hồng lại xanh, không khỏi vô cùng khẩn trương, “Đến, con mau đi vào trong, mẹ cho con uống canh dưỡng da, đã hầm hai ngày hai đêm rồi, con mau tới uống.”
Ô… Lại tới nữa. Lần này là cái thứ khủng bố gì đây?
Lần trước lừa cậu uống hết một tô gọi là thanh nhiệt giải độc, kết quả cậu vô tình phát hiện đó chính là “thất trùng thất mộc thang” gồm nào rết nào nhện, hại cậu thiếu chút nữa ôm bồn cầu phun đến chết.
“Mẹ tha cho con đi, con thật sự không muốn uống.”
“Không được Diêu Diêu con đi học không có mẹ bên cạnh nấu canh, thân mình chính là rất suy yếu, yên tâm không sao, nghỉ đông lần này mẹ sẽ giúp con trở lại như xưa!”
Nhìn thấy mẹ mình vỗ ngực, một bộ khẳng định “cứ tin tưởng vào ta”, Diệp Phương Diêu quả thực khóc không ra nước mắt.
Mẹ, van cầu người thương xót, con còn muốn bình an, thân thể khỏe mạnh trở về bên chủ nhân yêu quý của con, mẹ hãy tha thứ cho đứa con đáng thương này đi… ô…
“Ông xã, anh xem Diêu Diêu bảo bối của chúng ta đã trở về.” Diệp Đình Đình vui vẻ nhào vào lòng một người đàn ông.
Có mái tóc vàng, đôi mắt kính viền vàng, người đàn ông diện mạo nho nhã tươi cười ôm lấy vợ, dùng ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn thiếu niên, “Con trai, hoan nghênh con trở về.”
“Ba.” Diệp Phương Diêu mỉm cười tiến đến ôm lấy ông.
“Mệt không? Đi tắm rửa chải đầu trước, ông nội đang chờ gặp con.”
“Con đi ngay, ba mẹ, gặp sau.”
Nhìn thấy đứa con của mình chạy trối chết không còn bóng dáng, Diệp Đình Đình không vừa ý nói “Diêu Diêu còn chưa uống canh em nấu riêng cho con.”
“Ngoan, nó còn ở nhà lâu, đừng vội.”
“Thật mất hứng… A, ông xã, anh uống trước một chén nha?”
“…”
***
Thận trọng rửa mặt chải đầu, Diệp Phương Diêu đi xuống lầu vào trong nhà gặp người cậu sợ nhất, nghe nói tổng thống thấy cũng kiêng kị ba phần, công tước Alderaan. “Ông nội, cháu đã trở về.” Diệp Phương Diêu đến gần lão nhân, thái độ cung kính nói.
Lão nhân một đầu tóc trắng, ánh mắt lợi hại nhìn trưởng tôn của mình, cũng là người thừa kế tương lai của gia tộc Alderaan, trên mặt không lộ ra biểu tình vui sướиɠ gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
“Giáo đường St.Peter cùng linh mục Preece đều khỏe chứ?” Thanh âm của lão nhân không lớn nhưng lại mang theo uy nghiêm tuyệt đối.
“Tất cả đều tốt, xin ông nội yên tâm.”
“Vậy còn cháu?”
Ánh mắt lão nhân như điện, bị ánh mắt như nhìn thấu tất cả đó nhìn chăm chú, trong ngực Diệp Phương Diêu nhảy dựng, vội vàng trả lời, “Cảm ơn ông nội quan tâm.”
“Phải không…?” Lão nhân nhắm mắt, “Ta mệt mỏi, cháu ra ngoài trước đi.”
“Ông nội, ông không sao chứ?” Diệp Phương Diêu cảm thấy được lão nhân gia hôm nay có chút không thích hợp.
Tuy rằng bởi vì cá tính nghiêm khắc của lão nhân, trong quá khứ ông cháu bọn họ không thân mật, nhưng nói chuyện với nhau, nói việc nhà cũng là thường xuyên. Vì sao lần này cậu lâu không trở về như vậy, ông nội nói chuyện với cậu chưa đến hai câu đã đuổi cậu đi như vậy?”
Chẳng lẽ thân thể ông nội không khỏe?
“Ông nội, sắc mặt người thoạt nhìn không tốt lắm, vẫn nên gọi bác sĩ đến xem đi.”
“Ta không sao, không cần làm lớn chuyện, cháu lên lầu đi.”
“Nhưng mà…”
“Eno. Huett. Leaves. Alderaan!” Công tước Alderaan đột nhiên cầm lấy gậy trong tay nện thật mạnh xuống đất.
Nghe thấy lão nhân đột nhiên lớn tiếng gọi đầy đủ tên họ của mình, Diệp Phương Diêu cứng đờ cả người.
Má ơi, hôm nay ông nội làm sao vậy? Sao mà giống như ăn thuốc nổ vậy.
Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy lão nhân bình tĩnh trầm ổn kích động như vậy, Diệp Phương Diêu không khỏi có chút run như cầy sấy.
“Ông nội…”
“Đừng tưởng công tước Alderaan ta đã già!”
Một câu nói của lão nhân làm cho thiếu niên hoàn toàn ngây người.
“Ông nội hiểu lầm rồi, cháu chỉ lo lắng cho thân thể của người mà thôi. Người đương nhiên không hề già, hắc hắc…” Diệp Phương Diêu vội vàng cười gượng hai tiếng.
“Hừ.” Lão nhân từ chối cho ý kiến, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Ông nội, cháu ra ngoài trước.”
Diệp Phương Diêu vội vàng quay chân chuồn mất.