Trọng Sinh Tôi Bị Chồng Cũ Cưỡng Ép Đoạt Lại

Chương 5-1: Ly Hôn

“Mẹ ơi, làm sao con có thể đánh cô ấy được, chỉ đùa giỡn thôi mà, đúng không?”

Cánh tay của Trạm Lục Hành vòng qua cổ Giang Ly, kéo cô áp sát vào ngực mình, thậm chí còn xoa xoa đầu cô mấy cái như thể đang thể hiện sự âu yếm.

Chứng kiến cảnh thân mật này, mẹ Giang càng sững sờ. Bà chưa từng thấy con gái và con rể có những cử chỉ gần gũi như vậy.

“Không sao đâu mẹ,” Giang Ly cố gắng cười cho mẹ yên tâm.

Dù con gái đã nói vậy, mẹ Giang vẫn không khỏi lo lắng.

“Thế... hai đứa ở lại ăn tối nhé?” Bà thăm dò hỏi.

“Không, con xin phép về trước.” Trạm Lục Hành cắt ngang, chẳng muốn ở lại thêm giây nào. Chuyện giữa anh và Giang Ly, không phải lúc này để tính sổ.

Mẹ Giang cũng không giữ lại, nhanh chóng mở cửa tiễn khách.

“Đợi đã, em sẽ đi cùng anh.” Giang Ly đột nhiên lên tiếng.

Cả mẹ và Trạm Lục Hành đều đồng loạt quay lại nhìn cô.

Đôi mắt của Trạm Lục Hành thoáng hiện chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh nở nụ cười mang đầy ẩn ý. “Được thôi, đi nào.”

Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa con gái và con rể, mẹ Giang có linh cảm chẳng lành. Bà nắm chặt tay Giang Ly, không muốn rời.

“Mẹ, con đi đây.” Giang Ly nhẹ nhàng gỡ tay mẹ ra, rồi bước theo Trạm Lục Hành ra ngoài.

Một chiếc xe thể thao đắt tiền đang đậu ngay trước cổng.

Giang Ly mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn rồi vẫy tay ra hiệu cho mẹ quay vào nhà.

Mẹ Giang đứng đó, ánh mắt tràn đầy lo âu, dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng.

“Anh cứ tưởng em sẽ trốn mãi ở nhà mẹ,” Trạm Lục Hành vừa lái xe vừa nói mỉa mai. Tay còn lại anh lôi ra một điếu thuốc, bật lửa đốt và hít một hơi sâu.

Khói thuốc xanh lơ bay ra từ miệng anh, lan tỏa mờ ảo.

Giang Ly khẽ ho, hạ cửa kính xuống, nhìn ra ngoài, nơi những hình ảnh lướt qua vùn vụt như những mảnh ghép vỡ.

Cô chẳng còn bận tâm đến những gì anh sắp làm để trả thù mình.

Dù sao anh cũng đã gặp Lưu Nhã Kỳ, chẳng mấy chốc hai người sẽ yêu nhau đắm đuối.

Trước khi họ công khai mối quan hệ, cô cần phải hành động.

Nếu cô ly hôn với Trạm Lục Hành, em trai cô cũng sẽ chia tay với Lưu Nhã Kỳ.

Như thế, tổn thương sẽ giảm đến mức thấp nhất cho tất cả bọn họ.

Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là nhanh chóng ly hôn.

Việc này có lẽ cũng không quá khó khăn — vì anh chưa bao giờ yêu cô.

Trở về căn biệt thự của hai người, Giang Ly thay dép, bước thẳng vào phòng khách. Cô ngồi xuống sofa, bỏ túi xách sang một bên và nói với giọng điềm tĩnh, “Nhà chỉ có hai ta, anh muốn trả thù thế nào cũng được, em chấp nhận.”

Nhìn vẻ mặt như sẵn sàng đi vào chỗ chết của cô, Trạm Lục Hành vừa bực mình vừa thấy buồn cười, cứ như thể anh mới là người có tội.

Anh kéo ghế từ phòng ăn, đặt ngay trước mặt cô, ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn cô gần đến vậy.

Gương mặt trắng trẻo không chút sắc hồng, đôi mắt trong veo nhưng lấp lánh nỗi niềm như bị phủ một lớp sương mỏng.

“Mục đích của em là gì?”

“Anh nói gì cơ?” Giang Ly ngơ ngác hỏi lại.

“Em bỏ thuốc tôi để làm gì? Đừng nói là chỉ để đùa giỡn.”

Lẽ ra cô nên đùa lại một câu rằng “âm mưu hại chồng để chiếm đoạt tài sản”, nhưng Giang Ly nghĩ lại, đành thôi.

“Vì em không muốn anh tham dự tiệc sinh nhật mẹ em. Em muốn bà hoàn toàn chán ghét anh.”

Trạm Lục Hành nhíu mày, rõ ràng không tin lời cô. “Mẹ em vốn dĩ đã chẳng thích tôi. Cần gì phải tốn công như thế?”

“Không, mẹ rất thích anh, bà ấy còn tặng trà bánh cho anh nữa đấy.”

“…”

“Giang Ly,” giọng anh trầm xuống, sắc lạnh, “tôi khuyên em tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không em sẽ chịu khổ đấy.”

“……”