Đêm Tiệc Tình Yêu

Chương 1: Cô ấy là nữ chính tuyệt vời nhất trong lòng tôi

Đèn flash lóe lên, Bách Hề hơi nheo mắt.

"Ra rồi?"

"Tiểu Bách, chào cô, trên mạng, mọi người rất ủng hộ cô trong lễ trao giải lần này. Thật tiếc khi cô để vuột mất giải thưởng vào tay Bùi Tiên. Cảm xúc của cô lúc này thế nào?"

"Cô có tính toán sẽ tiếp tục theo đuổi dòng phim chính kịch hay tập trung vào các bộ phim thần tượng không?"

"Xin hỏi...."

Lễ trao giải Bạch Hải Đường lần thứ 27 kết thúc, một cô gái trẻ mặc bộ váy dài màu đỏ nổi bật đeo dây chuyền ngọc trai vừa bước ra khỏi hậu trường đã bị các phóng viên vây kín. Ống kính máy ảnh và micro gần như chạm vào mặt cô. Trợ lý Bách Hề vội vàng đưa tay che chắn, trợ lý kinh nghiệm còn khá non nớt, gặp phải một màn này, khẩn trương đến nuốt nước miếng.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Bách Hề hơi hơi rũ xuống.

Mạnh tỷ, người đại diện một bên hướng dẫn tiểu trợ lý bảo vệ, một bên che ở trước người Bách Hề, vừa cố gắng dẫn các phóng viên đến một khu vực rộng rãi hơn.

"Mọi người không nên gấp gáp, từng bước từng bước đặt vấn đề."

"Tiểu Bách vẫn là người mới, xin các vị giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ."

Đám đông vây quanh Bách Hề rời đi. Cùng lúc đó, không xa nơi này, một địa điểm khác cũng đang trở thành tâm điểm chú ý của giới truyền thông, một người phụ nữ liếc mắt nhìn sang bên này một cái.

Người phụ nữ trang điểm rất tinh xảo, lộ ra chiếc cổ thon dài. Cô mặc một chiếc váy lụa trắng, hình chữ V thẳng chạy đến vòng eo, xương bướm khép mở như ẩn như hiện. Tóc đen mượt, làn da trắng sứ.

"Chúc mừng Bùi lão sư đã giành được giải thưởng cao quý nhất."

So sánh với Bách Hề bên kia, Bùi Yến Khanh bên này bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Ừ."

"Chúc mừng Bùi lão sư đã giành được giải thưởng của Bạch Hải Đường!" Phóng viên lặp lại một lần nữa.

Bùi Yến Khanh mỉm cười dịu dàng.

"Cảm ơn."

Phóng viên chú ý tới ánh mắt của cô, tiếp tục hỏi: "Trước đây, trên mạng có rất nhiều ý kiến cho rằng Bách Hề sẽ đoạt giải, lần này cô lại đoạt giải, một lần nữa chứng minh bản thân, cô có cảm giác sống sót sau tai nạn hay không?"

Bùi Yến Khanh lại nói: "Tôi đã xem qua diễn xuất của Tiểu Bách, cô ấy là nữ chính tuyệt vời nhất trong lòng tôi."

Phóng viên: "?"

Một phóng viên khác ngửi được manh mối, lập tức hỏi: "Bùi lão sư cùng Tiểu Bách có giao tình sao? Giống như cách xưng hô cũng thực thân mật."

Bùi Yến Khanh lắc đầu: "Không có."

Nói xong nhoẻn miệng cười, "Các anh không phải đều gọi là Tiểu Bách sao? Như thế nào tôi lại không được?"

"Đương nhiên không phải." Phóng viên nói, "Chỉ là không nghĩ tới Bùi lão sư cùng Tiểu Bách xưa nay không quen biết, lại gọi thân thiết đến vậy."

Đây cũng chỉ là lời nói khách sáo.

Bùi Yến Khanh lại không theo lẽ thường mà trả lời, chớp chớp mắt nói: "Cũng không hẳn là không quen biết, cô ấy vừa mới ở thảm đỏ giúp tôi chỉnh lại váy."

Phóng viên: "……"

***

Bách Hề cùng người đại diện trả lời xong các câu hỏi của phóng viên rồi rời khỏi hậu trường.

Tiểu trợ lý khoác lên người cô một chiếc áo choàng lụa, Bách Hề vươn đôi tay thon dài, xương ngón tay cân xứng, nhẹ nhàng giữ chặt chiếc áo, ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh đèn rực rỡ phía sau hậu trường.

Ánh đèn chiếu xuống đôi mắt hổ phách.

Các phóng viên nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội.

Bách Hề ra mắt không đến nửa năm, đã nhanh chóng trở thành tâm điểm của các tạp chí thời trang, gương mặt 360 độ không góc chết, dù chụp ở góc độ nào, các nhϊếp ảnh gia cũng không tìm ra khuyết điểm.

Ngày hôm sau bức ảnh này được lan truyền trên mạng.

Bách Hề đứng ở hậu trường thảm đỏ lễ trao giải, chiếc cổ trắng hơi hơi giơ lên, ánh đèn sân khấu chiếu rọi vào khuôn mặt, tôn lên làn da trắng trẻo trong suốt như cánh hoa, lộ ra một loại cảm giác khó hình dung.

Cô đơn, khao khát, không cam lòng, ngây thơ, mỗi người có một cách cảm nhận khác nhau.

Trong giới giải trí việc marketing trở thành phong trào, mua hot search như uống nước, chỉ có Bách Hề có thể chỉ bằng một bức ảnh đã thu hút một lượng lớn fan hâm mộ, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ.

Trợ lý sau khi xem xong Weibo, quay đầu hỏi Bách Hề khi đang hoá trang ở studio.

"Tiểu Bách, kết thúc buổi lễ trao giải ngày đó, chị nhìn ánh đèn hậu trường suy nghĩ gì?"

Bách Hề nhớ lại một chút, nói: "Không nghĩ gì, trong một góc giống như có một cái đèn bị hỏng, so với chỗ khác thì hơi tối."

Trợ lý gật gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Thân là trợ lý của Bách Hề, cô cũng đã sớm quen với việc mọi nhất cử nhất động của Bách Hề trở thành tâm điểm chú ý của công chúng.

Ai mà không công nhận Bách Hề là một trong những mỹ nhân hàng đầu?

Trong một thời đại mà tiêu chuẩn sắc đẹp ngày càng hạ thấp, mỹ nhân có rất nhiều, nhưng những mỹ nhân nổi bật, khiến người ta phải ngoái nhìn, thật sự hiếm hoi.

Đúng lúc Bách Hề xuất hiện, lấp đầy khoảng trống đó.

Chiều cao nổi bật, thần thái của một ngôi sao, gương mặt điện ảnh.

Cô gia nhập giới giải trí cũng thật ngẫu nhiên, vốn là sinh viên đại học A, năm trước khi đi thực tập, ở văn phòng công ty bất ngờ bị một người ngăn lại đưa danh thϊếp, tự xưng là phó đạo diễn đoàn phim.

Bách Hề tiếp nhận danh thϊếp, suy xét ba ngày, cuối cùng đáp ứng đối phương đến đoàn phim thử vai.

Sau khi gặp đạo diễn lại vô cùng ấn tượng, quyết định cho cô đảm nhiệm vai nữ chính.

Năm nay bộ phim truyền hình được ra mắt, chỉ trong một đêm, danh tiếng của Bách Hề vụt sáng.

Giới giải trí cũng không thiếu kỳ tích, hôm nay có thể sáng rực rỡ trên bầu trời danh vọng, ngày mai đã tàn phai, chìm vào quên lãng.

Nhưng tháng trước chương trình truyền hình TV "Giải thưởng Bạch Hải Đường" công bố danh sách đề cử, Bách Hề được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chứng minh khả năng diễn xuất thiên phú của cô.

Lần đầu tiên ra mắt một bộ phim truyền hình liền được đề cử thị hậu, tin tức này lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội.

Cũng nhờ sức mạnh của internet, Bùi Yến Khanh phái thực lực xuất đạo đã mười một năm, chỉ thiếu một giải thưởng Thị hậu của Bạch Hải Đường sẽ trở nên hoàn hảo.

Các fan vô cùng phấn khích cũng mong ước Bách Hề có thể vinh phong thị hậu, trở thành ngôi sao sáng nhất thế hệ mới.

Kết quả cuối cùng được công bố, các fan đều hài lòng, sôi nổi chạy đến Weibo chúc mừng Bùi Yến Khanh.

Tuy Bách Hề thể hiện tài năng vượt trội, nhưng quốc dân độ cùng kỹ thuật diễn xuất so với Bùi Yến Khanh thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.

"Danh xứng với thực, chúc mừng Bùi lão sư thị hậu đã đạt được thành công vang dội."

"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng, Bùi Tiên của chúng ta lần thứ hai thành công."

"Khi nào chị lại có dự án mới? Bùi nữ sĩ, mong chị sớm trở lại." "Điều tuyệt vời nhất trên đời chính là được nhìn thấy Bùi Tiên cùng Bách mỹ nhân hợp tác."

"Khi xem hậu trường phỏng vấn, "Cô ấy là nữ chính tuyệt vời nhất trong lòng tôi", ngọt chết tôi rồi! Cơm thơm quá!"

"Chúng ta chỉ còn thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi!!!"

"Tiểu Bách thấy được không? Mau mau tới với Bùi Tiên @ diễn viên Bách Hề."

……

Chưa đầy hai ngày, mong ước của cộng đồng mạng đã trở thành hiện thực.

Trong nhà vệ sinh sang trọng của một câu lạc bộ cao cấp, không gian ngập tràn mùi hương nồng đậm đến mức có thể át đi mọi thứ, nhưng giờ phút này quanh quẩn xung quanh chóp mũi Bùi Yến Khanh lại là một mùi hương hoàn toàn khác, pha trộn giữa hương hoa hồng ngọt ngào và hương gỗ sồi tươi mát.

Cô hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía người vừa bất ngờ đâm sầm vào lòng ngực mình.

Một gương mặt trẻ tuổi, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước, đôi môi đỏ mọng như son vẽ, là một vẻ đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn.

…… Là cô ấy.

Bùi Yến Khanh khẽ nhắm mắt, rồi từ từ mở ra, ánh mắt dừng ở bồn rửa tay bằng sứ cách đó không xa.

"Bách tiểu thư?"

Bả vai trầm xuống, đối phương đem mặt tựa đầu vào vai Bùi Yến Khanh.

"……"

Bùi Yến Khanh nín thở một lát, ánh mắt tránh đi xương quai xanh trong bộ lễ phục trễ vai, một tay nâng eo Bách Hề, tìm khoảng trống giữa cánh cửa, dùng vai chống, điều chỉnh trọng lượng cơ thể cô gái đè trên người mình.

Mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi.

"Bách tiểu thư?"

Bùi Yến Khanh sợ cô bất tỉnh, sửa lại đôi tay đang ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của đối phương, dựa vào cánh cửa, đồng thời ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi.

……

"Bách tiểu thư, tỉnh lại đi."

Ý thức của Bách Hề như chìm sâu dưới đáy biển, dần dần trồi lên mặt nước, dường như nghe được thanh âm gọi tên mình.

Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc đến tận xương tủy.

Bách Hề nhắm mắt lại trong biển rộng, rồi lại chìm sâu hơn.

Cô mở đôi mắt màu hổ phách, ánh sáng chiếu vào đồng tử.

Ánh đèn nhà vệ sinh dịu nhẹ, không quá chói mắt, gần trong gang tấc một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng thanh lịch, đôi mắt sau gọng kính ánh lên vẻ thông thái, vóc người thon thả, đoan trang thanh nhã.

"Cô tỉnh rồi." Người trước mặt nhẹ nhàng thở ra.

"Bùi…… Yến Khanh?" Một lúc lâu sau Bách Hề nhận ra, liền lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay ôm ấp của đối phương, sửa miệng tôn kính nói, "Bùi lão sư."

Dừng một chút, Bách Hề nói tiếp: "Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều."

Hai má Bách Hề ửng hồng vì men rượu, hàng mi ướŧ áŧ, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách như được phủ một lớp sương mờ Trường Bạch sơn.

—— Nhìn thật đáng thương.

"Cô ngồi ở đâu, để tôi đưa cô tới?"

"Không cần." Bách Hề khách khí từ chối, "Tôi tự đi được, cảm ơn Bùi lão sư."

Nói xong cô vịn vào tường nghiêng ngả đi ra ngoài, đôi giày cao gót mười phân khiến cô đi không vững chân thấp chân cao.

Một vệt hồng loang lổ trên làn da trắng nõn sau lưng.

Bùi Yến Khanh rũ mắt nhìn trong chốc lát, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

"Na Na, phiền em mang giúp chị một đôi dép lê lại đây, đưa đến ghế ngồi phía bên phải toilet."

Bách Hề nghe thấy thanh âm điện thoại phía sau cắt đứt, tiếp theo tiếng bước chân vang lên, cô cảm thấy lạnh lẽo, căng thẳng, lại lần nữa bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, cô ngước mắt nhìn đôi mắt ôn hòa kia.

"Có thể không quay lại chỗ ngồi không?"

Bách Hề miễn cưỡng, nói: "Nếu Bùi lão sư yêu cầu, có thể."

Ở một nơi cao dẫm thấp, tràn ngập cấp bậc trật tự. Một người mới gia nhập như Bách Hề, chỉ có thể giống như đất sét, để cho người khác tùy ý nặn bóp.

Bùi Yến Khanh không giải thích nhiều, duỗi tay nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Bách Hề từ trong túi lấy ra điện thoại, tìm kiếm một cái tên trong danh bạ, nói: "Người đại diện của tôi là Mạnh tỷ."

Hy vọng Mạnh tỷ có thể đến đây đưa cô đi.

Bùi Yến Khanh nhận lấy điện thoại từ trong tay Bách Hề, dưới cái nhìn chăm chú của cô gọi điện thoại cho Mạnh tỷ.

Điện thoại được kết nối.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ào cùng những lời khen ngợi nịnh nọt trong bàn tiệc.

Thanh âm của Mạnh tỷ cố gắng át đi những tiếng ồn ào: "Tiểu Bách, em đã trở lại chưa? Uống nhiều quá rồi sao? Nếu không em liền đi về nghỉ trước đi……"

Chưa nói xong, điện thoại đã bị chuyển sang tay một người khác, giọng một người đàn ông trung niên say xỉn: "Tiểu Bách, mọi người đều đang chờ cô, cô là nhân vật chính, đêm nay không thể không có mặt."

"Mau trở lại, nghe thấy không?" Lúc sau đã mang giọng mệnh lệnh cưỡng bách.

Không cần giới thiệu, Bùi Yến Khanh đã đoán được người kia hơn phân nửa là quản lý cấp cao của công ty.

Ánh mắt cô lướt qua người Bách Hề, lễ phép lên tiếng nói: "Chào ông, tôi là Bùi Yến Khanh, chị của Tiểu Bách, cô ấy đang ở đây cùng tôi."

Bách Hề kinh ngạc mày hơi nhướn lên.

Chỉ thấy người phụ nữ cùng bên kia khách sáo vài câu, đem điện thoại trả lại cho cô, nói: "Người đại diện của cô muốn nói chuyện với cô."

Bách Hề một bên nhìn Bùi Yến Khanh, một bên đem điện thoại áp vào tai.

Mạnh tỷ nói: "Tiểu Bách, đi cùng chị ấy đi."

Bách Hề không mở miệng, nhưng Mạnh tỷ biết cô đang nghi vấn, liền cố ý nâng cao giọng để mọi người trong bữa tiệc đều nghe thấy, nói: "Chị biết em và chị gái cãi nhau, không phải chị ấy tới để dỗ dành em sao, ngoan, cùng chị gái về nhà đi."

Bách Hề: "?"

Mạnh tỷ kín đáo nhìn những người đàn ông đang ngồi trên ghế chung quanh một vòng, trong lòng thở dài một hơi, nói: So với ở đây thì ở lại đó tốt hơn nhiều.

Ngắt điện thoại, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn, rồi lại nhanh chóng trở nên ồn ào như cũ, nhưng không ai tiếp tục truy vấn Bách Hề đi đâu.

Bách Hề lựa chọn tin tưởng người đại diện, cô cất điện thoại đi, một bộ dáng nghe theo phân phó của người trước mặt.

Trợ lý Bùi Yến Khanh lúc này cũng tới.

"Bùi tỷ." Trợ lý cầm một đôi dép lê do câu lạc bộ cung cấp, tầm mắt lướt qua người Bách Hề, thong dong đi tới trước mặt cô, có thể thấy được không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Nếu không phải tham dự các hoạt động giao lưu và trao giải trên sân khấu, các nữ minh tinh rất ít khi ăn mặc cầu kỳ. Thường thường sau khi rời khỏi sự kiện, họ sẽ thay một bộ đồ thoải mái hơn, thí dụ như Bùi Yến Khanh.

Cũng có những yêu cầu bắt buộc phải ăn mặc chỉn chu, chủ yếu là để làm cảnh, thí dụ như Bách Hề.

Bách Hề chú ý tới động tác thuần thục của trợ lý, ánh mắt giật giật, dựa tường thay giày cao gót.

Một ngày căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, bước vào đôi dép lê mềm mại, giống như đang trôi bồng bềnh trên mây.

Bách Hề mím môi, nhìn về phía Bùi Yến Khanh ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp khó phát hiện.

Cô nghe trợ lý hỏi Bùi Yến Khanh: "Bùi tỷ, còn cần em làm gì nữa không?"

Bùi Yến Khanh nói: "Liên hệ giám đốc câu lạc bộ, nhường phòng chị cho Bách tiểu thư nghỉ ngơi."

Trợ lý nói được, liền gọi điện thoại cho giám đốc câu lạc bộ.

Bùi Yến Khanh lúc này mới xoay mặt nhìn về phía Bách Hề, nói: "Để tôi đưa cô lên phòng?"

Bách Hề gật gật đầu, nhìn xuống đôi giày cao gót trên sàn.

Dáng người cô cao gầy, tướng mạo không tầm thường, cho dù lễ phục đi với dép lê, vẫn toát lên một ánh hào quang khó tả, tựa như viên ngọc sáng.

Bách Hề từng bước một đi tới bên cạnh Bùi Yến Khanh, gật đầu nói: "Làm phiền chị."

Thang máy vận hành êm ái, Bách Hề dựa vào vách tường màu bạc bóng loáng đánh giá thân ảnh người phụ nữ được phản chiếu trong gương, rõ ràng ăn mặc đơn giản nhưng dáng người vẫn rất đẹp, ngưỡng mặt lên nhìn những con số trên thang máy, đường cong trên cổ cũng rất đẹp.

Bách Hề thu hồi tầm mắt.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra hai bên, hành lang phòng nghỉ VIP yên tĩnh, trải một tấm thảm đỏ mềm mại.

Trợ lý đi trước dẫn đường.

Bùi Yến Khanh đi sau, Bách Hề lại đi sau Bùi Yến Khanh nửa bước.

Bùi Yến Khanh dư quang chú ý tới cô, khi chân cô lảo đảo suýt ngã, đã nhanh tay đỡ lấy.

"Cảm ơn." Bách Hề đem cái trán để ở trên vai Bùi Yến Khanh, không màng lễ nghi, hiển nhiên là không có biện pháp khác.

"Thực xin lỗi Bùi lão sư, đầu tôi…… Ổn rồi." Bách Hề ở bên tai Bùi Yến Khanh hô hấp không xong nói.

Hơi thở ấm áp phả qua vành tai, giống như ở bên tai thổi khí, cảm giác ngứa ran lạ thường chạy dọc sống lưng.

Bùi Yến Khanh mím chặt môi, không biết là đang nói với người kia hay với chính mình: "Không có gì."

Trợ lý quay đầu lại nhìn hai người ôm nhau, có chút khó hiểu: "?"

Cảm giác Bách Hề đang cố tình bám lấy nghệ sĩ nhà mình, vì thế trợ lý đi tới nói: "Bùi tỷ, để em đỡ Bách tiểu thư? Đêm nay chị cũng uống rượu, không nên……"

Lời còn chưa dứt, bàn tay Bùi Yến Khanh vòng lấy eo Bách Hề, tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của trợ lý, liếc mắt nhìn một cái.

"Chuyên tâm dẫn đường."

"…… Vâng."

Trợ lý yên lặng đi phía trước, cảm thấy giống như mình bị ghét bỏ vì nhiều chuyện?

Cô đi theo Bùi tỷ nhiều năm như vậy, thái độ này vẫn là lần đầu tiên.

Mở cửa phòng, trợ lý liếc mắt nhìn Bùi Yến Khanh, thử nói: "Em đi trước nhé? Bùi tỷ, em trở về nói với bọn họ, chị không chịu được rượu nên về trước nghỉ ngơi, được không?"

Bùi Yến Khanh gật đầu.

"Được rồi." Trợ lý cuối cùng hiểu được tâm tư của cô, biết nghe lời phải đưa tới cửa phòng, vội vàng nói, "Bùi tỷ, ngủ ngon."

Bùi Yến Khanh nhịn không được cười cười.

Bên tai vang lên một tiếng thì thầm, cô cúi đầu nhìn về phía cô gái giống như tiểu ma men đã mất đi ý thức trong lòng ngực mình.