Quốc An nhìn xem biểu hiện của Nhật Linh, nhưng không hiểu sao người này cứ cúi mặt, cậu muốn nhìn thế nào cũng không được. Quốc An rất lo lắng cho Nhật Linh…
Cậu nói:
“Cậu ấy thế nào thì liên quan đến cậu… Trả hộp sữa lại cho tớ…”
“Không trả…”
Quốc An lúc này thực sự tức giận rồi:
“Cậu đừng có vô lí như vậy…”
Bạn học kia đoán chừng càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, giận dữ ném hộp sữa lên tường…
“Tớ trả đấy…”
Hộp sữa đập mạnh lên tường, sau đó vỡ tung ra, dính trên tường, trên bàn, trên áo, trên tập vở và cả trên mặt của Nhật Linh… Nhật Linh mím môi, hắn nhìn giọt sữa nhễu nhại rơi từ trên má xuống, không nhịn được mà chạy đi…
Quốc An lo lắng muốn đuổi theo, nhưng bị bạn thân của mình nắm tay kéo lại, cậu thấy người bạn kia lắc đầu tỏ ý bảo cậu không nên đuổi theo bây giờ.
Quốc An bình tĩnh lại, hỏi:
“Cậu ấy, sẽ không sao chứ?”
Thái Thành là bạn thân của Quốc An, từ đầu tới cuối hắn chỉ đứng một bên xem, bây giờ mới xuất hiện ngăn cản Quốc An đuổi theo.
Thái Thành không trả lời câu hỏi của Quốc An mà nói:
“Dọn dẹp chỗ này đã…”
Quốc An gật đầu, Thái Thành kéo bạn học vừa nãy một cái, hai tay nắm cổ áo nhấc bổng cả thân hình người kia lên, hắn nói:
“Cậu tự lau chỗ này… hay muốn tôi đem cả người cậu đi lau?”
Bạn học kia sợ hãi, Quốc An tốt bụng, đáng yêu như thế sao lại chơi chung với tên ác ma này chứ. Ai mà không biết Thái Thành này tuyệt đối lưu manh lại ưa bạo lực, nhà hắn không có tiền, nhưng chú của hắn là đại ca xã hội đen vừa mới ra tù, nghe đâu trước đó một mình đánh nhau với sáu bảy người, mà còn đánh người ta nằm liệt giường mấy tháng trời. Loại người phức tạp như vậy… Không dám đυ.ng… không ai dám đυ.ng…
Quốc An đứng một bên, lòng dạ không lúc nào yên… Cậu đợi thêm cả một tiết vẫn không thấy Nhật Linh quay lại, giáo viên không thấy hắn cũng không hỏi đến, bạn bè cũng chẳng ai ngó ngàng, rõ ràng sự hiện diện của Nhật Linh trong lớp này chính là có cũng được mà không có thì càng tốt… Quốc An ôm một bụng lo âu, cậu biết Nhật Linh đang thật sự không ổn, vậy nên sau khi hết tiết, cậu vội vàng chạy đi tìm Nhật Linh.
Quả nhiên, đồ ngốc này chạy lên sân thượng trốn… Quốc An thở ra một hơi, cậu ấy không xảy ra chuyện gì, thật là tốt… Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh, hoàn cảnh thật giống như lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau. Quốc An liếc thấy Nhật Linh từ đầu tới chân đều dường như ướt đẫm giống như đem toàn thân nhúng qua nước vậy. Quốc An hỏi:
“Rất khó chịu đúng không? Lúc nhỏ tớ cũng bị anh trai đổ sữa lên người như vậy…”
Nhật Linh không đáp, chỉ gật đầu… Đợi lâu như vậy, cuối cùng Quốc An cũng tới rồi…
“Có lau người khô không đấy?”
Quốc An đưa tay chạm lên tóc của Nhật Linh, chỉ thấy Nhật Linh run lên một cái. Tóc vẫn chưa khô, Quốc An cảm nhận được sự mát lạnh từ mấy đầu ngón tay, cậu nhíu mày
“Không chịu lau người khô lại chạy lên sân thường… Cậu muốn gió lùa cậu đến khi bệnh chết sao?”
Nhật Linh đưa tay sờ tóc mình, lắc đầu nói:
“Không muốn bệnh…”
Quốc An móc từ trong túi ra một cây kẹo sữa đưa tới trước mặt Nhật Linh:
“Cho cậu…”
Nhật Linh chần chừ cầm lấy cây kẹo, nhưng cứ xoay xoay trên tay mãi không chịu ăn… Hắn hỏi:
“Sao lại cho tớ?”
“Cậu mua sữa cho tớ… Tớ mua kẹo cho cậu… Chúng ta công bằng đối xử tốt với nhau… Điều này chứng tỏ tớ cũng rất thích ở cùng cậu… Mặc kệ ai nói gì nhé…”
Mặc kệ bọn họ sao? Hắn đã mặc kệ bao lâu rồi nhưng bọn họ có để cho hắn yên ổn đâu… Nhưng Nhật Linh vẫn gật đầu:
Quốc An cười nói:
“Mau ăn kẹo đi…”
Kẹo thật ngọt, ngọt ngào giống như nụ cười của Quốc An vậy… Hương vị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, khiến tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều. Quốc An đối với hắn lúc nào cũng tốt như vậy, nhiều khi hắn còn hoài nghi có phải bản thân đang ở trong quyển tiểu thuyết tốt đẹp nào đó…
Như lời Nhật Minh nói, có khi nào hắn đã thích Quốc An rồi không? Nếu không có Quốc An, thực sự cuộc sống của hắn sẽ vô cùng đáng sợ, mỗi ngày đều nhìn thái độ của mọi người xung quanh, đến trường bị bạn bè trêu chọc, về nhà nhốt mình trong phòng đọc tiểu thuyết. Đó từng là cuộc sống thường nhật của hắn, nhưng lại bây giờ hắn lại sợ hãi lắm… Hắn không muốn quay về cuộc sống kia đâu… Bất cứ giá nào hắn cũng phải ở bên cạnh Quốc An…. Hắn không thể nào không có Quốc An được…
Nhật Linh quyết tâm theo đuổi Quốc An, hắn hỏi anh trai làm thế nào để khiến người ta yêu thích mình. Ban đầu Nhật Minh bất ngờ nhưng sau đó cũng tận tình hướng dẫn, anh cũng chưa theo đuổi hay yêu đương với ai bao giờ, nhưng không phải có rất nhiều sách bán ngoài kia dạy vấn đề này hay sao, anh đọc qua một lần là biết… Nhật Linh nghe lời Nhật Minh, mỗi ngày đều mua sữa cho Quốc An, buổi sáng sẽ chủ động chào cậu, buổi trưa không đợi cậu rủ cùng đi ăn cơm đã đứng đợi sẵn, tan học cũng không quên chờ cậu về cùng… Quốc An có chút không quen với thái độ thay đổi như chong chóng này của Nhật Linh, nhưng vẫn mặc kệ cho hắn tùy ý làm…
Chương 8
Nhật Linh nhìn Quốc An ngày nào cũng bị bạn bè quay quanh, thật sự ganh tỵ vô cùng. Quốc An lúc nào được mọi người yêu thích như thế, thiếu niên giống như mặt trời sáng sủa, ấm áp, có thể len lỏi đến nơi sâu nhất trong lòng người mà vỗ về, sưởi ấm… Nhật Linh càng yêu thích Quốc An bấy nhiêu, lại càng không muốn cậu thân thiết với nhiều người như thế…
Dần dần, Nhật Linh cũng bắt đầu có du͙© vọиɠ chiếm hữu, hắn muốn phân biệt rạch ròi mối quan hệ giữa hắn và Quốc An là hoàn toàn khác với những người còn lại. Vậy nên không nhịn được mà tỏ tình với Quốc An …
Quốc An đứng trước mặt hắn, cười đáp:
“Tôi cũng rất thích cậu mà…”
“Không phải loại thích như cậu nghĩ…”
Nhật Linh vội cắt lời Quốc An, sau đó lại mím môi, nói tiếp:
“Không phải… Là thích… Thực sự rất thích… Thích giống như mẹ tớ thích ba của tớ…”
Nhật Linh chưa tiếp xúc nhiều với chuyện yêu đương, vậy nên ví dụ về tình yêu giữa hai người thì hắn chỉ thể nói ba mẹ mình mà thôi.
Quốc An nghĩ một chút lại nói:
“Cậu không đùa chứ? Cậu sao lại thích tớ được… Không thể có chuyện đó đâu… Chắc chắn là hiểu lầm thôi…”
Nhật Linh lần nữa khẳng định cảm xúc mình:
“Không có hiểu lầm… Tớ thực sự thích cậu…”
“Nhưng mà…”
Nghe Quốc An nói, lòng dạ hắn cứ không ngừng run lên… Hóa ra tỏ tình với người mình thích chính là cảm giác khó tả thế này, vừa vui mừng vì người kia cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm xúc của mình, lại vừa lo âu vì sợ người kia từ chối… Nhật Linh im lặng nghe Quốc An nói tiếp:
“Tớ… thật sự không rõ mình có thích cậu theo kiểu đó không nữa…”
Quốc An mím môi, cậu thấy Nhật Linh đứng im lặng, trong lòng thấy bất an nhưng vẫn nói:
“Tớ nghĩ cậu đã hiều lầm chuyện gì đó rồi… Cậu biết mà tớ đối với ai cũng tốt như thế mà, chỉ là đối với cậu có nhiều hơn một chút, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta là mối quan hệ kia… Tớ và cậu không thể tồn tại loại thích kia được… ba tớ sẽ không cho tớ…”
Quốc An còn chưa nói hết câu, đã hốt hoảng nhìn theo bóng Nhật Linh tháo chạy đi, hắn chạy rất nhanh, chạy chết trối để biến mất trước tầm mắt của Quốc An, nửa câu còn lại cũng không còn nghe thấy nữa…
Quốc An hét lớn gọi hắn Nhật Linh, hắn cũng không nghe, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, hắn chạy đi đâu cũng không rõ, chỉ đến khi hai chân mỏi nhừ không còn sức mà chạy nữa mới quỵ xuống. Hắn quỵ xuống bên đường, nơi đó xe cộ qua lại đông đúc, ai cũng kỳ lạ nhìn hắn, bàn tán, chỉ trỏ nhưng ai không đến hỏi han. Chỉ một mình hắn quỵ nơi đó, tiếng thở dốc khi dồn hết sức để chạy, tiếng khóc nỉ non khi trái tim đau đớn, tất cả chỉ giống như hạt cát nhỏ nhoi giữa sa mạc, tất cả đều bị âm thanh ồn ào ngoài kia che lấp…
Thế giới vẫn quay theo quỹ đạo của nó…
Con người vẫn sống theo quỹ đạo của mình…
Chỉ là trên thế giới lại có thêm một người bị thất tình…
Đương nhiên sẽ không có điều gì thay đổi…
Nhật Linh không biết làm cách nào mình về nhà được. Hắn chỉ nhớ hôm đó trời đất tối mù, không khí ngột ngạt, cả người hắn mệt mỏi, đau nhứt, ngoài ra không còn ấn tượng gì nữa. Nhật Linh nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, nửa bước cũng không chịu đi ra…
Mẹ và Nhật Minh lo lắng đến đứng ngồi không yên. Bà không dám mang thức ăn vào phòng, bởi vì sợ nhìn thấy con trai tiều tụy liền sẽ khóc ngất, nên đành ngậm ngùi để Nhật Minh mang vào thay. Mỗi lần như thế, Nhật Minh đều cố gắng hỏi han rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Nhật Linh đều không có động tĩnh, một chữ cũng không chịu mở miệng nói. Không nói thì không nói, Nhật Minh chỉ còn biết khuyên Nhật Linh ăn một ít, tuyệt đối không được nhịn. Nhật Linh biết anh trai và mẹ lo lắng, hắn cố gắng vì bọn họ mà mỗi ngày ăn một chén cháo, ngoài ra cái gì cũng không động đến…
Đương nhiên Nhật Linh cũng không chịu đến trường, hắn ở trong phòng nếu không cắm đầu cắm cổ vào tiểu thuyết thì sẽ nằm lì ở trên giường, thỉnh thoảng sẽ ngây ngốc nhìn ra cửa sổ…
Chán chường thế này vẫn tốt hơn là ở trường…
Nơi đó gọi là trường học nhưng có khác gì địa ngục đâu chứ, ác quỷ đầy rẫy ra đấy, trêu chọc, bắt nạt, tẩy chay,… những thứ đó đẩy con người ta đến cái chết còn nhanh hơn đao súng rất nhiều… Nhật Linh sống trong môi trường ấy bao nhiêu năm vẫn nhẫn nhịn mà chịu đựng, nếu ông trời không cho Quốc An đến bên hắn, hắn nhất định còn có thể thoi thóp đến khi tốt nghiệp. Nhưng hắn lại có Quốc An, cậu ấy xinh đẹp, tốt bụng lại tình nguyện tìm hiểu hắn, trên đời này chưa có ai chịu khó đối xử tốt với hắn như thế… Hắn thừa nhận hắn đã phụ thuộc, bám víu vào Quốc An, Quốc An giống như một cọng rơm cứu hắn ra khỏi vũng lầy tăm tối đó, nếu không như vậy thì bây giờ hắn đâu điêu đứng đến thế này…