Câu dẫn học sinh làʍ t̠ìиɦ
Thời gian đã sắp tới cuối kỳ, nhà trường quyết định cho nghỉ định kỳ. Do Hạ Tùng dạy học sinh tiểu học, thời gian nghỉ sớm hơn hệ trung học hơn một chút, mà quan trọng nhất Hoắc Văn Việt là học sinh lớp mười hai, còn phải ở lại trường học thêm.
Sau khi Hoắc Văn Việt biết, đương nhiên yêu cầu Hạ Tùng ở lại, muốn anh mỗi ngày nấu ba bữa cơm cho mình, mỗi ngày dọn dẹp nhà, thật giống như một bảo mẫu phục vụ hắn vậy. Nếu là trước đây, Hạ Tùng nghe được yêu cầu tồi tệ bá đạo như vậy, nhất định sẽ không phục tìm chứng cứ tranh luận, thậm chí không tiếc dùng mấy lời nói dối để đạt được mục đích của mình, dù sao anh đã gần nửa năm không về nhà. Nhưng không biết tại sao, bây giờ anh nghe được đối phương yêu cầu như vậy, chẳng những không thấy bất đắc dĩ sầu muộn gì nữa, thậm chí trong sâu trong nội tâm lại thật sự nguyện ý ở lại thêm mười ngày bầu bạn cùng hắn.
Nhưng mà chuyện này sao có thể xảy ra được? Hạ Tùng còn phải ở lại nơi này, quả thật nửa điểm lý do cũng không có, anh do dự, nhỏ giọng nói, "Vé xe về nhà tôi rất khó mua, tôi đã đặt xong rồi."
Hoắc Văn Việt không hài lòng nhíu mày, trên mặt đẹp trai lộ ra dáng vẻ trẻ con tức giận, cánh tay vòng qua hông anh, kéo anh lại gần mình, "Vậy thì hủy đi, em sẽ đặt giúp anh, em nhất định có cách mua được vé cho anh."
Hạ Tùng không hề nghi ngờ năng lực của hắn, nhưng trong lòng anh vẫn do dự, anh muốn về gặp con trai, dẫu sao cũng ngay ngày không gặp mặt như vậy. Hoắc Văn Việt lại nhạy cảm nhận ra được thái độ yếu dần của anh, kéo anh đến ngồi trên người mình, đầu lưỡi liếʍ vành tai của anh, thấp giọng nói: "Anh đều thiếu nợ em nhiều như vậy, ở lại cùng em mười mấy ngày không được sao?"
"Thế thì quá muộn." Hạ Tùng tiếp nhận nam nhân thân mật, thân thể dâng lên một cỗ tê dại, anh thở dốc một tiếng, nhỏ giọng nói, "Một tuần, tôi ở lại cùng em một tuần được không?"
Hoắc Văn Việt bất mãn đi trên bờ môi anh cắn một cái, nhưng cũng biết mình được nghỉ quá muộn, không thể không đáp ứng, nhưng trong lỗ mũi phát ra vài tiếng hừm hừm, dáng vẻ như không hài lòng chút nào, "Thầy phải bồi thường em."
Hắn nói bồi thường đương nhiên là trên phương diện tình ái, Hạ Tùng đỏ mặt, tùy ý nam nhân xé quần áo anh ra một chút, mυ'ŧ trên xương quai xanh của anh. Trên da thịt trắng như tuyết mau chóng để lại dấu hôn, trên thực tế bây giờ thân thể anh thường xuyên để lại dấu vết như vậy, Hoắc Văn Việt luôn có thể ở dưới tầng quần áo bao phủ mà mυ'ŧ anh, làm phía dưới luôn là một đống ô mai đỏ tươi, như đang làm ký hiệu gì vậy. Hắn liếʍ liếʍ liền có chút bốc cháy, ngón tay lại đi ma sát giữa hai chân Hạ Tùng, Hạ Tùng rêи ɾỉ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Tôi, tôi đi tắm trước."
Hoắc Văn Việt buông anh ra, "Ừ, vậy em làm bài thi trước, thầy, rửa sạch sẻ một chút."
Hạ Tùng đỏ mặt từ trên đùi hắn bò dậy, vóc dáng hai người khác biệt khá lớn, anh thường xuyên bị Hoắc Văn Việt ôm như vậy, ôm như ôm em bé, anh cũng ngồi trên chân hắn nhiều lần, số lần nhiều đến mức có thể thành thói quen được rồi.
Hạ Tùng cầm quần áo ngủ vào trong phòng tắm, bây giờ giữa hai người những quy định cứng ngắc kia đã sớm không còn tuân thủ nữa, thời gian sử dụng phòng tắm cũng không còn quy định nào cả, ở trong chuyện làm việc nhà, thậm chí Hoắc Văn Việt sẽ còn động tay vào làm, Hạ Tùng luôn cảm thấy trạng thái này càng ngày càng không đúng. Anh bắt đầu còn có thể nói là bị cưỡng ép, như bây giờ, đã hoàn toàn giống như là cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện cùng nam nhân ân ái, cam tâm tình nguyện giúp hắn nấu cơm, làm việc nhà cho hán, hai người sống chung cũng càng ngày càng mập mờ, mỗi lần đối mặt, Hạ Tùng cũng có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh.
Loại cảm xúc này mỗi lần anh sống chung cùng vợ căn bản không hề có, thậm chí đối với bất kỳ một con người nào anh cũng chưa từng sinh ra tình cảm tương tự như vậy, ngực anh như ẩn giấu một con nai nhỏ dành riêng cho Hoắc Văn Việt, chỉ có những đối mặt với hắn mới nhảy ầm lên. Hạ Tùng cơ hồ có thể biết mình rốt cuộc nảy sinh tình cảm kinh người gì với Hoắc VĂn Việt. Anh sợ hãi, nhưng không ngăn cản được, anh chỉ có thể tự mình lừa dối mình, cảm thấy còn chưa phải là quá nghiêm trọng, hơn nữa hai người chắc chắn sẽ có một ngày tách xa nhau, đến lúc đó hẳn mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hạ Tùng nghĩ như vậy, nhưng ngoan ngoãn súc ruột cho mình, anh bây giờ đã vô cùng quen làm chuyện này, dù gì cũng thường xuyên làʍ t̠ìиɦ cùng Hoắc Văn Việt như thế, dường như ngày nào cũng muốn, phát triển thành tình ái dư thừa làm anh hoàn toàn chìm đắm vào bên trong, khó mà tự kềm chế được. Anh vừa nghĩ đến chờ lát nữa lại phải cùng nam nhân có tiếp xúc thân thể thân mật, thân thể đã bắt đầu mềm ra, thanh tẩy qua thịt huyệt đã bắt đầu đói khát khép mở, bên trong vặn chặt, như có thể nặn ra được nước.
Hạ Tùng thở dốc một tiếng, anh rửa sạch thân thể, chờ đến lúc đứng trước gương, nhìn sắc mặt đỏ bừng trong gương, ngay tức khắc có phần xấu hổ.
Người trong gương hoàn toàn đã thành một bộ mong đợi tình ái, mắt anh đang khát vọng được cùng nam nhân tiếp xúc thân mật, nếu như đến lúc ấy hai người phải tách ra, anh thật sự có thể coi tất cả những điều này như chưa bao giờ xảy ra sao?
Hạ Tùng mặc xong quần áo ngủ ra phòng, trở lại phòng ngủ của Hoắc Văn Việt. Bố cục căn phòng ngủ này gần giống như căn phòng của anh vậy, nhưng sắp xếp đồ vật hoàn toàn khác. Căn phòng ngủ này khắp nơi đều thể hiện một mùi vị tuổi trẻ, cho dù là poster dán trên tường, hay là đồ handmade trên giá sách, tất cả đều thể hiện người ở nơi này là một nam nhân trẻ tuổi. Không giống như phòng của anh, nghiêm chỉnh tẻ nhạt vô vị, trên giá sách cũng chỉ có một vài sách lịch sử, nhìn vừa cổ kính vừa cũ kỹ. Trong tủ treo quần áo của anh, nếu không phải mấy bộ quần áo Hoắc Văn Việt đưa cho anh kia, còn lại giống như một đống quần áo cổ của người xưa vậy, những bộ quần áo kia cực kỳ cũ kỹ, thậm chí còn có một vài món đã không còn dùng được nữa.
Hạ Tùng đang ngồi trước bàn đọc sách của nam nhân, đối phương vẫn còn viết nhanh, hiển nhiên còn chưa làm xong bài. Ngũ quan hắn rất đẹp, khuôn mặt thuộc dạng làm cho người ta vừa nhìn một cái sẽ rất khó mà quên. Hạ Tùng cũng đã gặp một hotboy khác trong trường, trong lòng cảm thấy đối phương không có đẹp trai bằng Hoắc Văn Việt, cảm giác đối phương tô son trát phấn nghiêng về phái nữ vậy, da trắng trắng, mắt thật to, lúc cười lên còn có hai chiếc má lúm, nếu nói là tuấn tú, không bằng nói là đẹp thôi.
Mà Hoắc Văn Việt phải nói chính xác là một nam nhân có khuôn mặt hoàn hảo, lông mày rất dày, bộ dáng vô cùng giỏi giang, mắt không to không nhỏ, môi cũng hơi mỏng, đường cong cằm lưu loát, nhất định chính là tác phẩm được thiên công chú tâm điêu khắc ra, hoàn toàn không có một khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Duy nhất có một điều không được tốt lắm, có lẽ chính là tính cách quá mức xấu xa.
Hạ Tùng không biết mình từ bao giờ lại để ý giá trị nhan sắc như thế, anh nhìn chằm chằm Hoắc Văn Việt, nhìn đến ngây người, mặt cùng dần dần càng ngày càng đỏ. Hoắc Văn Việt chú ý tới anh đứng trước cửa, chỉ nhìn lướt qua lập tức cúi đầu, "Chờ chút, em sắp xong rồi."
Nhưng Hạ Tùng dường như không kịp chờ đợi, anh cắn môi một cái, đột nhiên làm ra hành động mà trước kia anh chưa bao giờ làm. Anh bò xuống dưới gầm bàn đọc sách, quỳ rạp giữa hai đùi nam nhân, bàn tay dán lên vị trí gồ lên lên. Tính khí Hoắc Văn Việt rất lớn, cho dù trạng thái ngủ đông khí thế vẫn có chút kinh người, bàn tay Hạ Tùng sờ lên, lập tức cảm nhận được một bọc to lớn kia. Mặt anh hơi đỏ, ngón tay từ từ kéo quần hắn ra một chút.
Hoắc Văn Việt thích mặc quần thường, chun quần lỏng, chỉ cần gạt ra là rơi xuống, rất dễ cởi. Hạ Tùng đỏ mặt nhìn tính khí màu đỏ tím lộ ra ngoài kia, trong cổ họng tiết ra rất nhiều nước miếng, mau chóng không nhịn được lè lưỡi liếʍ lên.
Hoắc Văn Việt từ lúc anh vào đã chú ý đến cử động của anh, chỉ là cố tình không ngăn cản, muốn nhìn xem ông thầy dâʍ đãиɠ này sẽ làm đến mức nào. Hai người họ trước đây mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều là Hoắc Văn Việt chủ động mở miệng trước, Hạ Tùng giống như tượng không làm không được vậy bị hắn điều khiển, mặc dù như vậy cũng rất tốt, nhưng trải qua quá nhiều lần, ngẫu nhiên Hạ Tùng chủ động được một lần, còn chưa làm gì, đã làm Hoắc Văn Việt hưng phấn không thôi, đề bài trong bài thi hắn đã không xem nổi nữa.
Hắn dừng bút lại, cúi đầu nhìn Hạ Tùng vì mình mà liếʍ tính khí, thấp giọng nói, "Sao thầy lại đói khát thế này?"
Hạ Tùng rêи ɾỉ một tiếng, chính bản thân cũng biết động tác như vậy của mình quá mức dâʍ ɭσạи thấp hèn, nhưng thực sự không kiềm chế được. Anh há miệng ra ngậm cây tính khí nửa mềm kia vào, miệng trong nháy mắt liền bị c̠ôи ŧɧịt̠ của nam nhân lấp đầy toàn bộ, bộ dạng nhét vào trong miệng anh đến một khe hở cũng không có. Hạ Tùng cố gắng nuốt vào nhả ra tính khí nam nhân, cảm nhân cây tính khí nóng bỏng kia ở trong miệng mình từng chút từng chút cứng lên, cuối cùng chỉ cần dùng một qυყ đầυ liền lấp đầy khoang miệng anh.
Hoắc Văn Việt nhìn bộ dạng Hạ Tùng ngậm tính khí mình trong miệng, cố tình thấp giọng chế nhạo nói, "Thầy không cảm thấy xấu hổ sao? Em còn đang làm bài tập, anh thân là giáo viên, lại khẩu giao cho em thu hút sự chú ý của em, thầy không phải muốn để học sinh tập trung cố gắng học tập hơn à?"
Hạ Tùng bị hắn nói xấu hổ không được, mình mới nhận ra được hành động như vậy rốt cuộc có bao nhiêu không đúng lúc, anh trợn to hai mắt, xấu hổ đang muốn phun tính khí trong miệng mình ra, Hoắc Văn Việt đã đỡ sau ốt anh xuống, dùng sức đem đại kê của mình nhét vào trong miệng anh, "Sao thầy có thể đi được nửa đường lại hủy bỏ chứ? Ngài như vậy rốt cuộc làm sao mà dạy học sinh được, em thật sự hoài nghi nha."
"Không. . .Ô. . ." Hạ Tùng bị hắn nói đuôi mắt cũng xuất hiện nước mắt, đầu lưỡi đẩy qυყ đầυ nam nhân ra, nhưng liếʍ đến chất nhầy phía trên, vẫn không nhẫn được lại liếʍ sâu hơn một chút. Cuối cùng anh đành buông tha, chuyển động đầu lưỡi hóp lại gò má cố gắng hầu hạ đại kê của nam nhân, đem tính khí kia nuốt vào bên trong cổ họng.
" Thật thoải mái, miệng da^ʍ của thầy cũng thật biết hút." Hoắc VĂn Việt bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ hưng phấn, đẩy hông nhàn hạ rút ra cắm vào trong miệng anh, cuối cùng đem qυყ đầυ của mình đập vào trong cổ họng anh. Hạ Tùng dường như còn kích động hơn hắn, cố gắng mở rộng miệng nuốt vào tính khí nam nhân, lúc va chạm nước mắt anh cũng chảy ra, nhưng vẫn cố gắng ngậm mυ'ŧ tính khí nam nhân.
"Thật lợi hại, thầy giỏi lắm, sướиɠ quá." Hoắc Văn Việt hưng phấn đến cực điểm, đại kê dưới quần hung hăng đỉnh lộng vào trong khoang miệng anh, từ từ đưa toàn bộ tính khí vào.
Đâm sâu như vậy Hạ Tùng đã vì hắn làm rất nhiều lần, từ bắt đầu khuất nhục không quen cho đến bây giờ thuần thục còn chủ động, thay đổi này làm cả hai cảm thấy vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, đại kê Hoắc Văn Việt cứng rắn hơn bình thường một vòng, hắn không nhịn được rút ra cắm vào trong miệng thầy, cặp môi trơn bóng kia ma sát đỏ hơn đẹp hơn, như đã hơi sưng lên rồi.
"Ư. . .ư. . ." Đầu lưỡi Hạ Tùng vẫn còn liếʍ trên thân tính khí, như đang thưởng thức vật ngon gì vậy. Anh cảm thấy mình như bị điên rồi, nếu không tại sao lại cam tâm tình nguyện khẩu giao ngay trước mặt nam nhân xấu xa này chứ? Cho dù nghe được đối phương nói anh da^ʍ, nói anh tham ăn cũng vẫn hưng phấn không thôi, mình giống như thật sự biến thành vừa da^ʍ vừa tham ăn vậy, cố gắng hút cây đại kê, cuối cùng thưởng thức được chất lỏng dinh dính đâm đặc, sau đó đem mấy thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia nuốt vào trong dạ dày.
Hoắc Văn Việt cơ hồ bắn tinh không được mấy phút xong lại cứng lên, hắn căn bản không kịp dời đi nơi khác, kéo Hạ Tùng từ dưới háng lên, đem anh áp đến trên bàn học của mình bắt đầu ȶᏂασ anh, vừa đâm sâu tính khí vào trong vừa nói, "Thầy ơi, nếu ngày mai chủ nhiệm lớp hỏi em tại sao chưa hoàn thành xong bài tập, em nên trả lời thế nào đây ạ?"
"Thầy không biết. . .A. . .Nhẹ chút. . .Quá sâu. . ." Hai chân Hạ Tùng quỳ xuống trên bàn học của nam nhân, đối phương từ phía sau tiến sâu vào trong anh, hình như là cố tình, mỗi lần tính khí rút ra cắm vào sẽ hung hăng mài anh một lúc, mà anh cả người run rẩy, côn ŧᏂịŧ cũng giơ cao, hoàn toàn là một bộ dáng bị nam nhân chinh phục.
"Em sẽ lập tức thành thật nói, nói thực tế là thầy câu dẫn em làʍ t̠ìиɦ cùng, nên em không có cách nào hoàn thành bài tập, thầy cảm thấy đáp án này thế nào?" Hoắc Văn Việt liếʍ lỗ tai anh, trong giọng nói mang theo hưng phấn nồng nặc cùng tìиɧ ɖu͙©.
"Thầy không biết. . . A. . ." Hạ Tùng rêи ɾỉ, sướиɠ đến mức mặt đỏ bừng lên, anh cảm thấy mình bây giờ thật sự không bình thường, tại sao phải chủ động mời nam nhân ân ái chứ? Chẳng lẽ anh thật, thật sự thích Hoắc VĂn Việt sao?