Mê gian thầy giáo say rượu
Chính bản thân Hoắc Văn Việt cũng không biết vì sao môi Hạ Tùng đối với hắn có sức hấp dẫn mãnh liệt đến thế, tuy là trước đây hắn cùng người khác làʍ t̠ìиɦ trong lúc động tình cũng sẽ muốn hôn môi, dù sao loại xúc cảm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ môi lưỡi quấn quít này có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của người khác lắm, nhưng không phải giống như bây giờ, luôn muốn ngậm mυ'ŧ ở hai bên môi, dùng đầu lưỡi đi liếʍ khoang miệng đối phương, quả thực giống như bỗng dưng biến thành một tên điên cuồng hôn môi, tần suất nhiều lần làm cho chính hắn còn có chút kinh ngạc.
Nhưng hiện tại bộ dạng Hạ Tùng không phản kháng lại hoàn toàn thuận tiện cho hắn, tuy là bình thường thầy cũng sẽ không phản kháng, thế nhưng Hoắc Văn Việt có thể thấy rõ trong đó sự không tình nguyện. Đầu lưỡi của hắn thăm dò vào trong khoang miệng thầy giáo rồi, bỗng chốc thưởng thức được chút rượu lưu lại bên trong, mùi vị đó khiến hắn trầm mê mãi, không kiềm chế được ôm lấy mặt Hạ Tùng, hướng về phía bờ môi anh duy trì tiến công liên tục.
Hạ Tùng vì say rượu mà thần trí không tỉnh táo, bị quấy rầy theo bản năng muốn xua đuổi đối phương đi, nhưng cho dù giãy dụa như thế nào, bờ môi anh vẫn đang bị ma sát, thậm chí một cây đầu lưỡi trơn nhẵn còn không ngừng càn khuấy trong miệng của mình, làm anh có chút tức giận, nhịn không được cắn lên đầu lưỡi kia. Thời điểm hàm răng còn chưa cắn đến, hành động của anh dường như bị đối phương nhận ra, rất nhanh sau đó cằm anh đau xót, miệng cũng không khép lại được, đầu lưỡi đối phương càng tùy ý liếʍ mυ'ŧ trong miệng mình, làm cho anh hô hấp cũng có chút khó khăn.
"Ưʍ..." thầy rêи ɾỉ một tiếng, âm thanh ngọt ngào mang theo một tia giọng mũi khiến Hoắc Văn Việt hưng phấn không thôi, chứng kiến khóe miệng anh chảy ra nước bọt không ngậm vào được, lại không hề chê bai lè lưỡi liếʍ lên, tiếp tục hướng trong khoang miệng của anh liếʍ mυ'ŧ một trận, thẳng đến khi chính mình hô hấp cũng bắt đầu dồn dập mới ngừng lại.
Hạ Tùng bị quấy nhiễu quá lâu, mơ mơ màng màng mở mắt, mắt đều tụ không được tiêu điểm, nhanh chóng nhắm lại, hiển nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ của rượu cồn khiến anh khốn đốn tới cực điểm.
"Không phải là quá dễ uống say rồi chứ !?" Hoắc Văn Việt có chút tức giận nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, nhịn không được tiến tới cắn cắn bờ môi anh, Hạ Tùng bị đau muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn tránh không thoát, không nhịn được muốn lấy tay đẩy hắn ra.
Thường ngày chuyện không bao giờ dám làm đều trong lúc say rượu làm ra, Hoắc Văn Việt tức giận mài hàm răng nổi lên, đơn giản bế anh lên, nhìn hai gian phòng hai bên một chút, đúng là vẫn nên ôm về giường của mình đi.
Hắn không biết tại sao mình làm ra hành động như vậy, rõ ràng trước kia cho dù là bất luận người bạn giường nào hắn cũng không muốn đối phương đυ.ng đến giường mình, nhưng không biết vì sao hiện tại hắn chỉ muốn lập tức cho tên thầy giáo này nằm trên giường của mình bị chính mình đùa bỡn. Hoắc Văn Việt mở cửa phòng, phòng của hắn đặc biệt có hương vị tuổi trẻ, giường chiếu không mềm mại như của Hạ Tùng, thế nhưng sẽ không quá cứng ngắc, bốn chiếc đều là màu đơn giản, trên vách tường còn dán vài poster ngôi sao bóng đá kí tên, trên giá ngoại trừ sách ra còn có ít mô hình có giá trị cùng đĩa CD trò chơi, đồ đạc so với trong căn nhà chân chính của hắn còn muốn bỏ vào còn nhiều thứ hơn.
Hoắc Văn Việt thả Hạ Tùng trên giường mình, có chút ghét bỏ tây trang cũ kỹ trên người anh, tự tay đem bọn nó lột sạch sẻ, lộ ra phía dưới là áo sơ mi trắng cùng qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng.
Qυầи ɭóŧ là Hoắc Văn Việt kêu người mua, hắn thừa dịp Hạ Tùng không ở nhà hắn lén lút ném sạch sẽ tất cả đống qυầи ɭóŧ chỉ có mấy ông chú già mới mặc kia đi, sau đó dọn lên qυầи ɭóŧ hắn tự mình chọn mua, qυầи ɭóŧ trắng tinh cùng màu đen tuyền, cưỡng ép Hạ Tùng phải sử dụng.
Hạ Tùng là người vô cùng tiết kiệm, nếu không tìm được đống qυầи ɭóŧ cũ của mình, cũng sẽ tiếc rẻ không nỡ dùng tiền đi mua, hơn nữa Hoắc Văn Việt còn uy hϊếp anh, nói rằng nếu không chịu mặc sẽ lập tức vứt toàn bộ qυầи ɭóŧ mới này đi, Hạ Tùng mới làm ra vẻ mặt xoắn xuýt nâng mấy cái qυầи ɭóŧ ôm trong ngực mình, sau đó mỗi ngày cũng chỉ mặc qυầи ɭóŧ hắn mua.
Nghĩ tới đây lại thấy nếu đồ đạc của người này đều là mình đặt mua, trong lòng Hoắc Văn Việt cảm thấy đặc biệt hài lòng. Cho dù thầy nằm trên chiếc giường lạ vẫn ngủ rất say, môi nhỏ bé khẽ mím lại, vì vừa bị hung hăng hôn qua, cho nên mặt trên còn hiện lên thủy quang, thoạt nhìn dụ người đến cực điểm. Hoắc Văn Việt nắm cằm của anh, hôn lên bờ môi anh, một bên đưa tay ra cởi cúc áo sơ mi của anh.
" Ô. . ." Hạ Tùng chỉ cảm thấy ghét có thứ đến quấy rầy mình, như con ruồi đuổi mãi không đi, muốn tự tay đánh đuổi, nhưng cánh tay như bị vật gì đó chế trụ lại, không tài nào lấy sức nổi. Anh bất mãn hừ hừ vài tiếng, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc nói rằng, "Lè lưỡi da^ʍ ra, cho tôi nếm thử ngon lành đi, tôi sẽ không làm phiền anh."
Hạ Tùng hơi nhíu mày lại, miệng cũng chu lên, muốn nói lưỡi của mình không phải lưỡi da^ʍ, thế nhưng ngôn ngữ cắm giữa cổ họng, không tài phát ra được một âm tiết được. ANH vì có thể được ngủ một giấc thật ngon, không thể không đem đầu lưỡi của mình từ từ đưa ra ngoài.
Phản ứng đáng yêu này khiến Hoắc Văn Việt lập tức cứng rắn kinh khủng, hắn nhìn chằm chằm đầu lưỡi đỏ tươi, đầu lưỡi kia thoạt nhìn so với cánh môi còn muốn xinh đẹp hơn chút, quả thực câu dẫn lòng người, hắn không nhịn được mắng một câu "Lẳиɠ ɭơ", sau đó lại vội vội vàng vàng há mồm ra ngậm mυ'ŧ đầu lưỡi kia, tùy ý đùa bỡn.
Liếʍ mυ'ŧ quá mức dài dòng làm Hạ Tùng tuyệt đối không thích ứng được, tuy cảm giác đầu lưỡi bị ma sát thật thoải mái, thế nhưng nước bọt luôn không ngậm được chảy xuống từ khóe miệng, dường như chảy xuống đến cổ rồi, anh muốn né tránh tập kích của đối phương, nhưng lại không dùng được chút sức lực nào, sau khi thật vất vả mới được buông ra, anh mới có thể mở miệng hô hấp từng ngụm lớn.
Rất nhanh sau đó có một đôi bàn tay ấm áp đang ma sát bộ ngực của anh, da thịt Hạ Tùng rất trắng, vóc người thoạt nhìn có điểm gầy yếu, kỳ thực chỉ là bởi vì anh không thích vận động mà thôi, trên thực tế thể chất rất tốt, cũng rất ít khi cảm cúm sinh bệnh. Hoắc Văn Việt say mê dùng hai ngón tay đùa bỡn núʍ ѵú của anh, núʍ ѵú bằng phẳng dưới sự trêu chọc của hắn sắp biến thành thịt đế cứng rắn rồi, cùng với nhan sắc quầng vυ' đều là phấn nộn, nhìn mê người muốn chết. Hoắc Văn Việt nhịn không được tiến tới, lè lưỡi liếʍ để lên.
"Ô. . . a. .. " Rêи ɾỉ nhỏ vụn không khống chế được từ trong miệng Hạ Tùng tràn ra, ánh mắt của anh vẫn khép lại, thân thể lại như bị nam nhân vuốt ve mà có phản ứng, bộ ngực thỉnh thoảng cứng lên, như là muốn cho Hoắc Văn Việt ngậm mυ'ŧ đầṳ ѵú sâu hơn một chút vậy. Hạ Tùng nghẹn ngào, như mèo nhỏ gọi xuân, hai chân cọ xát lung tung trên ga giường.
"Sướиɠ vậy à?" Hoắc Văn Việt nhìn trên mặt anh ửng hồng, tâm tình có chút xao động, vươn tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ đang dần dần cương lên, cảm thụ được dươиɠ ѵậŧ kia ở trong lòng bàn tay mình chậm rãi cứng rắn.
"A . . ." Bộ dạng Hạ Tùng như muốn tỉnh lại rồi, tròng mắt ở ngay phía trước chuyển động vài cái, nhưng vẫn không mở mắt. Hoắc Văn Việt sẽ không để ý, đột nhiên cảm thấy lúc này là thời điểm tốt để mê gian thầy, bỗng nhiên lúc hưng phấn không thôi.
"Thầy, tôi muốn đến mê gian anh." Hoắc Văn Việt nhanh chóng tiến nhập vào nhân vật của mình, tự tay cởi bỏ qυầи ɭóŧ Hạ Tùng, tách hai chân anh ra.
Côn ŧᏂịŧ cứng rắn trướng lên kia thoạt nhìn phấn nộn đáng yêu, mặt trên còn nổi lên một ít gân xanh, Hoắc Văn Việt vẫn rầu rĩ chuyện chuyện anh đã kết hôn, nhịn không được đưa ngón tay ra búng dưới cái côn ŧᏂịŧ kia, có chút đùa cợt nói: "Dươиɠ ѵậŧ thầy nhỏ như này, hẳn là không thỏa mãn được đàn bà rồi !?"
Bộ dạng Hạ Tùng như là không đồng ý, trong lỗ mũi phát sinh một tiếng bất mãn hừ hừ.
"Còn dám phản bác à? Tôi nhìn đích thị là như vậy! So với đị* những người khác, thầy thực sự hợp bị đị* hơn đấy." Hoắc Văn Việt cực kỳ hưng phấn, ngón tay thon dài đi bóc mở, nhìn huyệt bào ngư phun ra dâʍ ɖị©ɧ, nhịn không được thổi lên phía trên khí nóng, "Thầy xem ra còn không muốn, rõ ràng lần nào làʍ t̠ìиɦ lồ* nhỏ da^ʍ cũng đều ướt thật kinh khủng, chắc chắn trong lòng mừng thầm đúng không!? Dù sao ném một cây gậy đấm bóp thấp kém đi, còn có tôi đây một cây đại kê vừa siêu cấp vô địch kéo dài lại cứng rắn to dài đút cho anh ăn."
Hoắc Văn Việt nghĩ nghĩ trước, đột nhiên lại cảm thấy nói như thế có điểm không đúng, "Ơ, như thế làm như tôi là gậy đấm bóp hình người à, thật khó chịu." Hoắc Văn Việt rõ ràng chính mình vừa mới làm ra chuyện như vậy, nhưng bây giờ lại nhận định Hạ Tùng xem hắn là gậy đấm bóp hình người, bỗng nhiên có chút khó chịu, "Thầy rõ ràng nhìn như đang đợi tôi, tôi phải trừng phạt thầy." hắn còn không nghĩ ra muốn nghiêm phạt thầy thế nào, con mắt chú ý tới màu sắc âm đế lộ ra bên ngoài không khí, lập tức ác liệt tiến tới, lè lưỡi liếʍ láp lên.
"A!" Hạ Tùng đang ngủ chịu đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, cho dù buồn ngủ thế nào, cũng từ từ tỉnh táo lại, giữa lúc anh vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lại cảm giác được âm đế mình bị cắn một cái, đau đớn cùng sung sướиɠ tỏa ra, điều này khiến anh mở mắt hoàn toàn, mắt vô ý thức hướng phía trước mặt quét một vòng, tầm mắt thấp hơi cúi xuống, lập tức thấy cả khuôn mặt Hoắc Văn Việt kẹp giữa hai đùi mình, miệng ngậm mυ'ŧ trên mu lồ* mình.
Hạ Tùng ngẩn ra, còn cho là mình nhìn lầm rồi, con mắt mở to, đợi một lúc lâu, hình ảnh trước mặt còn không có biến mất, anh mới biết được tất cả đều là sự thực. ANH bất đắc dĩ xoa bóp trán co rút đau đớn một cái, giọng hơi khàn khàn, "Sao cậu đã về rồi?"
Hoắc Văn Việt nhìn anh không giật mình, mà là bộ dạng bình tĩnh hỏi thăm như vậy, lập tức có chút tức giận, đầu lưỡi hướng trên miệng huyệt liếʍ một vòng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Tùng rêи ɾỉ một tiếng, mới nói: "Tôi không thể về sao? Nếu tôi không trở lại chắc sẽ không phát hiện được thầy không chỉ uống trộm rượu của tôi, còn không thèm quét dọn phòng bếp. "
Sắc mặt Hạ Tùng đỏ bừng, "Rượu của cậu à?" anh bị chỉ trích nói "Uống trộm", thân làm thầy giáo tôn nghiêm khiến anh cảm thấy xấu hổ, anh nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không biết, tôi tưởng là nhà trường đưa đến cùng với rau dưa ,cậu vốn là mai mới về , ta cũng định trước khi cậu về sẽ thu dọn xong."
Miệng Hoắc Văn Việt ngậm mu lồ* anh, cố tình liếʍ lên ra tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm đuôi mắt Hạ Tùng đều có chút phiếm hồng, không biết vì sao lại biến thành như vậy. Hơn nữa nhìn chung quanh nơi này không phải là của phòng mình a !? Sao anh lại ở trong phòng Hoắc Văn Việt? Hạ Tùng cắn môi một cái, kiềm chế rêи ɾỉ một phát ra trong cổ họng, có chút quẫn bách nói: "Tôi còn chưa tắm. . ."
Động tác Hoắc Văn Việt dừng một chút, con mắt theo dõi anh, đùa cợt nói: "Hèn chi có mùi lạ da^ʍ thế." đầu lưỡi thật dài của hắn còn dính nước trong suốt, thậm chí ngay cả trên cánh môi cũng có, Hạ Tùng nhìn động tác hắn dùng đầu lưỡi liếʍ cánh môi, không biết vì sao rõ ràng luôn chán ghét người đàn ông này, hay bởi vì bộ dạng hắn đẹp trai mà bị mê hoặc, lỗ lồ* hung hăng co rút lại một chút. Hạ Tùng ở trong lòng của mình không chấp nhận việc chưa tắm đã bắt đầu làʍ t̠ìиɦ, anh khó chịu cắn môi một cái, "Tôi đây đi tắm trước."
Hoắc Văn Việt bá đạo dùng hai tay nắm hai chân anh, ngăn cản động tác của anh, "Không thể! Bây giờ không phải thời gian anh được dùng phòng tắm."
Mặt Hạ Tùng đỏ muốn rỉ máu, có điểm luống cuống nhìn hắn. Khóe miệng Hoắc Văn Việt buộc phác họa một nụ cười, "Tôi ngay cả lồ* da^ʍ nguyên vị của thầy còn gắng gượng nếm thử rồi, vì bồi thường tôi, một ngày nào đó thầy cũng phải thưởng thức dươиɠ ѵậŧ nguyên vị của tôi!" hắn vừa nói vừa đem đầu lưỡi thăm dò vào trong nhục huyệt ướt mềm, tận tình liếʍ lên.
Hạ Tùng bị từ ngữ dơ bẩn của hắn mà cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, thế nhưng thân thể rất nhanh bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nổi lên ham muốn, cũng có lẽ là do uống rượu, thân thể anh nhạy cảm hơn, như là tiên nhận được rõ ràng xúc cảm đầu lưỡi nam nhân liếʍ mυ'ŧ trong lồ* mình. Đầu lưỡi kia rất nóng rất ướt, một lúc mềm thành một vũng nước, một lúc lại cứng giống cự bổng của nam nhâm, làm cho anh vô cùngthoải mái, trong cổ họng rêи ɾỉ liều mạng muốn khắc chế, nhưng căn bản khắc chế không nổi.
Hoắc Văn Việt nghe anh kêu da^ʍ, bỗng chốc càng hưng phấn hơn, đầu lưỡi kịch liệt liếʍ mυ'ŧ huyệt thịt anh, thưởng thức dâʍ ɖị©ɧ trong nhục huyệt anh, thậm chí còn cố ý dùng bờ môi dán lên miệng huyệt Hạ Tùng mυ'ŧ dâʍ ɖị©ɧ bên trong, như đó là rượu ngon gì đó.
"Đừng, đừng hút. . . Ô. . . muốn bắn. . ." Hạ Tùng căn bản không chống đỡ nổi cảm giác nhanh như vậy, huống hồ nam nhân còn dùng ngón tay ở lột động dươиɠ ѵậŧ anh, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai bên, chẳng mấy chốc anh sẽ đạt được cao trào. Thế nhưng anh lại không dám, nếu như anh lại bắn lên khuôn mặt nam nhân, như vậy sẽ hung hăng bị nghiêm phạt.
Hoắc Văn Việt lại như là cố tình, đầu lưỡi càng ra sức liếʍ mυ'ŧ, đảo quanh trên điểm nhạy cảm của anh, lại nhanh chóng lột động dương vậy anh, Hạ Tùng thét lên một tiếng, không nhịn được bắn ra.
Chúc 20-10 các thím vui vẻ bên Hạ Tùng cùng Phương Yểu An =)))))))))