Trong nhà vệ sinh thầy trò làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, bị bắn bên trong hoa huyệt
Hoắc Văn Việt chờ đến lúc trên mặt bị bắn một cỗ chất lỏng nóng bỏng, mới biết mình lại bị thầy nhan xạ(*), đầu lưỡi hắn còn bị âʍ đa͙σ Hạ Tùng kẹp rất chặt, chặt đến có chút đau, đồng thời lưỡi phía trên lại nghênh đón một dòng nước lớn, Hoắc Văn Việt mới biết mình mới liếʍ không được bao lâu, lại khiến hàng da^ʍ này liếʍ đến đồng thời cao trào.
(*) nhan xạ là bắn tinh (or) dâʍ ɖị©ɧ lên mặt
Nhưng loại chuyện bị bắn lên mặt này, chỉ có hắn bắn cho người khác, chứ người khác còn chưa bao giờ dám làm như thế với hắn!
Hạ Tùng thoải mái đến toàn thân co quắp, kɧoáı ©ảʍ cao triều khiến anh như cá thiếu nước vậy, từng hớp từng hớp hô hấp, chờ dư âm qua đi, cúi đầu thấy trong mắt Hoắc Văn Việt đủ khiến người ta rét run, mới biết anh làm ra chuyện không hay rồi.
Thấy trên gương mặt đẹp trai nam nhân bị bắn lên một đám lộn xộn dơ bẩn, Hạ Tùng sợ ngây người, hốt hoảng đi rút khăn giấy, vừa muốn đi rút, Hoắc Văn Việt đã bắt được cổ tay anh, mặt tiến đến trước mặt anh, thấp giọng ra lệnh, "Dùng đầu lưỡi liếʍ sạch!"
Hạ Tùng cực kỳ xấu hổ, việc muốn anh mυ'ŧ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chính mình bắn ra này, luôn cảm thấy so với nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân còn khiến anh còn xấu hổ hơn. Nhưng thấy mắt Hoắc Văn Việt tràn đầy tức giận, anh vẫn là thỏa hiệp, run run sợ sợ đưa đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi liếʍ trên gương mặt nam nhân.
Rõ ràng đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, Hạ Tùng cũng không biết tại sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân anh cũng có thể ăn vào được, nhưng của mình lại có chút khó nuốt, anh ngậm trong miệng, định chờ lát nữa sẽ nhổ ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trước giờ không gọi là nhiều, hơn nữa mấy ngày nay vì còn làm mấy chuyện người lớn, lượng bắn tinh thực ra cũng không nhiều, màu sắc cũng không đậm như của nam nhân. Đầu lưỡi Hạ Tùng từng chút từng chút liếʍ gò má Hoắc Văn Việt, dường như đã quét qua nửa gương mặt hắn, trong mắt nam nhân vốn đang mang lạnh lùng sắc bén cùng tức giận, sau khi được anh liếʍ một trận, chỉ để lại tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, lúc Hạ Tùng muốn nhanh chóng thu lại đầu lưỡi, Hoắc Văn Việt đột nhiên giống như một con báo nhỏ áp đảo anh trên cửa, hôn lên bờ môi anh.
"Ô. . ." Sau gáy Hạ Tùng hơi bị đau, khiến anh phát ra một tiếng rên đau, nam nhân bá đạo hôn để cho anh hô hấp gấp rút, sau đó cảm nhận được Hoắc Văn Việt đang hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước miếng của anh, như là cảm thấy rất ngon, khiến Hạ Tùng hơi giật mình, lại thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra việc thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ này cũng không hề khác thường, đối phương cũng rất thích, vậy không phải chỉ có một mình anh thích đâu ha?
Hoắc Văn Việt không nhìn thấu được suy nghĩ của anh, bây giờ ngay cả ý muốn của mình, hắn còn không đoán ra, từ lúc đi vào nhà vệ sinh này hắn đã cảm thấy mình thật kỳ lạ, hắn chưa bao giờ khẩu giao cho bất kỳ một người nào, hắn ngại bẩn, làʍ t̠ìиɦ cùng người khác không một ngoại lệ đều sẽ đeo bao, nhưng từ lúc bắt đầu cùng tên thầy giáo này, lần nào cũng không đeo bao mà cắm vào, hôm nay còn liếʍ hoa huyệt cùng côn ŧᏂịŧ anh, hút nước da^ʍ anh, bây giờ còn đang nuốt ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh. Một chuỗi hành động khiến Hoắc Văn Việt có chút khó hiểu, nhưng hiện tại hắn chỉ quan tâm đến du͙© vọиɠ, cho nên không kịp quan tâm những thứ khác, bây giờ chỉ muốn đưa tên thầy giáo, loại hàng dâʍ đãиɠ này thao một trận.
Nhận ra Hoắc Văn Việt đã mở khuyu quần cùng dây kéo khóa quần, Hạ Tùng sợ hết hồn, vội vàng đưa tay đẩy ngực hắn, hốt hoảng nói:, "Ô, đã thỏa thuận rồi, đã nói không làm ở đây rồi. . ."
Hoắc Văn Việt nhếch miệng, lộ ra nụ cười đùa cợt, "Ai thỏa hiệp với anh?"
Hạ Tùng nhìn bộ dáng hắn không thèm nói lý lẽ, trong lòng biết tranh cãi cùng hắn đúng là phí công, chỉ có thể cắn môi. Hoắc Văn Việt biết anh sẽ đồng ý, trong lòng vui thích, thả nhục nhận ra ngoài, nắm tay Hạ Tùng đặt trên tính khí mình, thấp giọng nói, "Thầy sờ đi, xoa xoa nó một chút, chờ lát nữa sẽ cắm vào trong thân thể đại bảo bối của anh."
Sắc mặt Hạ Tùng đỏ bừng, dươиɠ ѵậŧ trong lòng bàn tay vừa lớn vừa nóng bỏng, hoàn toàn là tất cả mong đợi của nam nhân. ANH cắn môi, muốn rút tay ra nhưng lại không dám, cuối cùng vẫn là vì hắn bắt đầu lột động đại kê. Tay anh rất non nớt, bình thường cũng không có dùng nhiều sức lực gì, ngày thường không phải cầm phấn thì cũng chỉ cầm bút viết, chỉ có một vài vết chai trên ngón tay, lúc lột động vừa vặn thích hợp, Hoắc Văn Việt cũng thoải mái hơi híp mắt lại, kéo quần áo anh cao hơn một chút, tiến đến liếʍ đầṳ ѵú anh.
"Ô. . ." Hạ Tùng rêи ɾỉ một tiếng, ban ngày ở trong nhà vệ sinh cùng học sinh làm chuyện như vậy khiến anh đặc biệt xấu hổ, so với ở nơi này làʍ t̠ìиɦ, anh tình nguyện bị đè nát ở trên giường, ít nhất còn không bị người khác phát hiện nguy hiểm. Nhưng rất hiển nhiên, người đàn ông trước mặt này sẽ không đồng ý. ANH cắn môi, cố gắng kiếm chế, nhưng không biết tại sao, vốn còn chưa từng bằng lòng giúp nam nhân thủ da^ʍ, động tác lại dần dần quen thuộc điêu luyện, ngón tay anh sờ qυყ đầυ nam nhân, trong mã nhãn nam nhân đã chảy ra chất lỏng làm tay anh ướt dính nhớt nhớt, nhưng cũng không chán ghét.
ANH nhất định là bị tên nam nhân xấu xa này lây bệnh.
Hạ Tùng tự an ủi mình như vậy, đầṳ ѵú anh bị liếʍ chặc chặt có tiếng, rõ ràng chỉ là hai núʍ ѵú bằng phẳng, Hoắc Văn Việt lại cảm thấy như có mùi vị vậy, dùng đầu lưỡi liếʍ, răng nhẹ khẽ cắn, đùa bỡn đầṳ ѵú anh vừa đỏ vừa sưng, mới không nhịn được đẩy Hạ Tùng trên bồn rửa mặt, để hắn quỳ rạp.
Quần Hạ Tùng đã bị cởi bỏ, quần áo cũng bị cướp, toàn thân trên dưới chỉ còn một đôi tất trắng bên ngoài, toàn bộ đều là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Hai tay anh vịn thùng nước, cả người khẽ run, mông tròn vừa cong vừa vểnh, da thịt phía trên cũng trắng trắng nộn nộn. Hoắc Văn Việt xoa mông anh, nhìn chóp mông anh xuất hiện một viên nốt ruồi đen, không biết tại sao cảm thấy vô hình hấp dẫn, hắn xoa viên nốt ruồi kia, cố tình đùa cợt nói, "Thầy đúng là đặc biệt da^ʍ, chỗ này lại có một nốt ruồi da^ʍ."
Hạ Tùng ngây ngốc, anh không biết trên mông mình lại có nuốt ruồi, muốn xoay người lại xem, nhưng cái gì cũng không thấy được, anh cắn môi một cái, nhỏ giọng giải thích, "Nuốt ruồi làm sao mà lại da^ʍ được."
Hoắc Văn Việt cười lên, "Tôi nói da^ʍ là da^ʍ, tất cả những vật gì mọc trên người thấy đều đặc biệt da^ʍ." Hắn đẩy hai múi mông thịt ra, nhìn lỗ huyệt đỏ tươi kia có chút mơ ước, trong đầu lên kế hoạch bản thân khi nào có thời gian rảnh rỗi, nhất định phải hái hết đám sồ cúc nhỏ này, nhưng trước mắt tiểu huyệt non nớt phía dưới này vẫn quan trọng hơn.
Hắn nâng mông Hạ Tùng lên cao hơn một chút, bày ra bộ dạng hoàn toàn nghênh hợp, đặt tính khí thô to lên, không phí bao nhiêu sức lực cắm vào.
Hạ Tùng gắt gao cắn môi, ánh mắt mờ mịt, cố gắng kềm chế muốn bật rêи ɾỉ ra ngoài. Nghĩ đến bản thân lại ở trong nhà vệ sinh bày ra tư thế giao hợp cùng nam nhân, anh lập tức xấu hổ muốn chết, cảm giác mình đã làm bẩn diện mạo ngôi trường này. Nhưng đại kê nam nhân đã chen vào, anh có thể cảm nhận được qυყ đầυ to lớn trơn bóng kia đang mở từng lớp từng lớp mị thịt bên trong, không chút do dự đâm vào bên trong, lúc đỉnh đến chỗ sâu nhất, anh thoải mái đến muốn thét lên thành tiếng, liều mạng nhẫn nại mới nhịn được.
"Thầy kẹp thật lợi hại, lồ* nhỏ thích ăn đại kê vậy sao?" Hoắc Văn Việt hưng phấn cả người bốc mồ hôi, bắp thịt cũng căng ra, trên gương mặt đẹp trai cũng toát ra mồ hôi, trên dưới toàn thân hắn đặc biệt quyến rũ. Hắn rút tính khí ra, phía trên vốn là da khô ráo đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, nhìn thấy mà hắn hưng phấn không thôi, đại kê dưới quần lại hung hãn đỉnh vào một lần nữa.
"Ô. . ." Đuôi mắt Hạ Tùng thấm ra nước mắt, một lần nữa anh được cảm nhận kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời của tình ái, rõ ràng trong lòng không tình nguyện, nhưng thân thể phóng đãng hèn hạ vẫn đang đối mặt nam nhân gian da^ʍ, vẫn làm ra phản ứng thành thật nhất. ANH biết thịt huyệt mình bắt đầu chảy dâʍ ŧᏂủy̠, mị thịt cũng vây quanh mυ'ŧ chặt như đang hoan nghênh đại kê tiết vào, thậm chí trong tử ©υиɠ không an phận ngọ nguậy, mong mỏi qυყ đầυ to lớn kia sớm phá bỏ tử ©υиɠ kiềm chế một chút, hoàn toàn cắm vào đi, mang đến cho anh kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Nhưng Hoắc Văn Việt rút ra cắm vào mười mất lần, bên trong thịt huyệt thầy giáo phát ra tiếng nước chảy rào rào, dâʍ ɖị©ɧ bắn tứ tung, hoàn toàn bại lộ bản tính dâʍ đãиɠ. Hoắc Văn Việt thấp giọng nói, "Thầy thật tao, lồ* nhỏ có phải rất thích ăn đại kê không?" Hắn cố tình nhấn mạnh, muốn ép thầy nói ra mấy từ da^ʍ tục.
Hạ Tùng lắc đầu qua loa một cái, trên môi đều bị dấu răng cắn in ra, nhưng nhất định không chịu trả lời.
Hoắc Văn Việt vẫn không buông tha anh, tính khí to lớn liên tục đỉnh lộng, vừa thao anh vừa nói, "Trả lời tôi, thầy có thích ăn đại kê không?"
Hạ Tùng bị thao đến thân trí không tỉnh táo, dươиɠ ѵậŧ nam nhân không ngừng đâm vào, va cham điểm nhạy cảm của anh, thấy không trả lời, không còn mở toang nơi giao hợp ra đâm nữa, mà chậm rãi ma sát điểm G, nơi đó có vẻ tròn, mài Hạ Tùng quay cυồиɠ ɖâʍ dịch không ngừng chảy, nhưng không có biện pháp đạt đến cao trào. ANH thở hổn hổn, cuối cùng không nhịn được nói, "Thích. . .Ô.. .Thích. . .Đâm mạnh một chút đi. .."
Hoắc Văn Việt nghe thấy anh đáp lại, hưng phấn dươиɠ ѵậŧ phồng lớn hơn một vòng, mắt nhìn chằm chằm bờ mông đẹp cùng sóng lưng mượt mà, thấp giọng nói, "Thầy muốn cái gì đâm mạnh hơn một chút? Không nói rõ ràng làm sao mà tôi biết được chứ?"
Hạ Tùng biết thừa tính cách nam nhân xấu xa này, đối kháng với hắn hoàn toàn không có điều gì tốt đẹp, không bằng cứ theo như hắn nói mới có thể khiến mình sớm được giải phóng, anh chịu đựng xấu hổ nói: " Đại kê, đại kê đâm mạnh hơn chút."
ANH nói ra mấy từ ngữ bẩn thỉu như vậy, bản thân xấu hổ đến toàn thân run rẩy, nam nhân bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rút ra cắm vào kịch liệt hơn, so với mấy va chạm chậm chạp vừa rồi tốc độ càng khiến Hạ Tùng không chịu đựng nổi. Tử ©υиɠ anh bị đâm mở, côn ŧᏂịŧ trước mặt Hạ Tùng lập tức bắn ra, hoa huyệt cũng co rút đạt đến cao trào.
Cảm nhận thịt huyệt dưới quần hút cắn, nhưng Hoắc Văn Việt không có nửa điểm muốn dừng lại, tựa như đị* một tính nô mạnh mẽ rút ra cắm vào. Tính năng sức lực hắn dũng mãnh, tuổi lại trẻ, vốn là đọ tuổi mỗi ngày mỗi lúc đều muốn làʍ t̠ìиɦ phát tiết, mà thầy giáo dưới thân này, mỗi tấc da thịt đủ để đốt cháy ham muốn của hắn, cho nên càng khiến hắn hưng phấn hơn.
"Thầy như thật thoải mái, thoải mái chết được, đại kê chỉ muốn mỗi ngày đều cắm vào trong lồ* đâm, chọc khô lồ* da^ʍ của anh mới thôi. Ô. . ." Hoắc Văn Việt trong miệng vừa nói hạ lưu vừa thô tục, một bên kịch liệt đỉnh lộng thầy giáo dưới thân.
Hạ Tùng bị hắn thao đến không còn lý trí, cổ họng nghẹn ngào chỉ biết rêи ɾỉ cùng thét chói tai, anh căn bản quên mất nơi này là nhà vệ sinh, cũng quên mất nơi này sẽ có người đến, toàn bộ cảm giác của anh đều bị nam nhân kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngoài trừ cùng hắn chuyển động phối hợp, không còn một sự lựa chọn nào khác.
Giữa tiếng thét chói tai, Hạ Tùng nghênh đón triều thổi mãnh liệt, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra bên ngoài, cảm giác nhanh chóng khiến anh sướиɠ đến đầu lưỡi cũng muốn phun ra một chút, nước mắt cùng nước miếng đồng thời chảy ra, côn ŧᏂịŧ trước mặt bắn ra chút ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, vì bị tất bọc lại, ngón chân cũng kéo căng, dâʍ ŧᏂủy̠ tưới trên qυყ đầυ nam nhân, nóng đến mức Hoắc Văn Việt bực bội hừ một tiếng, dưới háng hung hăng đỉnh về phía trước, phập phập đi vào trong tử ©υиɠ Hạ Tùng bắn ra.
"Thầy thật da^ʍ, tôi còn chưa đυ.ng qua nữ sinh nào mà lần nào làʍ t̠ìиɦ đều có thể triều thổi đâu, lần nào thầy cũng làm được." Hoắc Văn Việt bắn tinh, thật sự cảm thấy thoải mái, không hề giống như trước đây, bắn xong lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra rồi biến đi, ngược lại có chút không lỡ rời khỏi động da^ʍ ấm áp kia của Hạ Tùng. Hắn lười biếng đặt cằm khoác lên bả vai Hạ Tùng, dường như cả người che trên lưng thầy, hoàn toàn không quan tâm thể trọng của mình rốt cuộc cho Hạ Tùng tăng thêm bao nhiêu áp lực.
Hạ Tùng bị hắn đè đến không thở nổi, sắc mặt có chút trắng bệch, muốn đẩy hắn ra, nhưng không còn chút sức lực nào, thở dốc mấy tiếng mới nói, "Ra, đi ra ngoài."
"Thầy thật vô tâm, té ra có cái tính dùng xong rồi là muốn vứt đi a ~" Hoắc Văn Việt cố tình chế giễu, thân thể cà trên lưng anh một cái, lại lè lưỡi liếʍ vành tai trắng nõn, khiến toàn thân Hạ Tùng ngứa ngáy nóng lên, thật sợ nam nhân này sẽ làm tiếp một trận nữa.