Nữ huyệt bị phát hiện, bị học sinh chụp ảnh khoả thân uy hϊếp làʍ t̠ìиɦ nô
Hôm nay Hoắc Văn Việt vốn dĩ không định trở về ký túc xá, đúng như Hạ Tùng quan sát, chủ nhật mỗi tuần hắn sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lúc hắn về, ba mẹ ầm ĩ một trận, thấy vậy hắn bực mình, dứt khoát chạy ra. Ban đầu hắn muốn chơi bời cùng đám bạn, nhưng tất cả bọn họ đều không rảnh, hắn chạy đến quán bar uống chút rượu, sau đó trong đầu đột nhiên xoẹt qua hình bóng Hạ Tùng, nghĩ đến tâm tình lại bực mình như thế, không bằng trở về bắt lỗi anh tìm thú vui.
Hắn không thích Hạ Tùng, lẽ ra sắp xếp cho hắn phòng đơn lại phải thêm một người nữa, giống như xâm chiếm lãnh địa của hắn, nên hắn muốn tìm cách đuổi đối phương đi, thật không ngờ tên thầy giáo nhà quê này da mặt lại dày như vậy, ý tứ của hắn đều rõ ràng thế rồi, đối phương vẫn không quan tâm, một bộ luôn mặc kệ hắn bắt nạt, nhưng nhất định chiếm giữ không đi.
Hoắc Văn Việt vội vã trở về, sau khi mở cửa phòng khách đèn tối om, chỉ có trong phòng ngủ của tên nhà quê kia là lọt ra một vài tia sáng. Hoắc Văn Việt tức giận trong lòng, hung hăng đi tới, lúc vặn cửa phòng đang muốn gọi Hạ Tùng dậy trêu chọc anh, nhưng không nghĩ đến sẽ chứng kiến tình cảnh bây giờ.
Với hắn mà nói, tên thầy giáo quê mùa này quả thực có thể gửi vào viện bảo tàng, lúc này đang mở rộng hai chân nằm trên giường, hai chân trắng dài lại còn thon đang mở rộng hai bên, giữa hai đùi có vật gì đang làm việc kêu ong ong, mà tay bình thường Hạ Tùng vẫn thường cầm phấn viết đang cầm một thứ gì đó, thong thả đút vào, theo lần cắm ra đút vào đều có tiếng nước da^ʍ mỹ vang lên.
Tên nhà quê này cư nhiên đang tự an ủi!
Hoắc Văn Việt mở to hai mắt, ánh mắt của hắn rơi vào giữa đùi Hạ Tùng, vì có bàn tay che lấp, chỉ có thể nhìn được một nửa côn ŧᏂịŧ, nhan sắc trắng mịn, mà nơi được gậy xoa bóp chen vào chỉ nhìn được một mảng da đỏ tươi, ẩm ướt dính dính đang mυ'ŧ thật chặt cây gậy xoa bóp vừa nhìn đã biết giá thành cực kỳ rẻ tiền. Hoắc Văn Việt không biết vì sao, chứng kiến hình ảnh như vậy trong nháy mắt nổi lên hứng thú, đặc biệt sau khi đối diện ánh mắt Hạ Tùng.
Hạ Tùng không đeo kính, gương mặt rõ ràng lộ ra, lông mi vừa dài vừa dậm, mũi xinh xắn, môi cũng trơn bóng màu đỏ, đặc biệt là đôi mắt của anh, mắt anh như sương mù, bên trong hàm chứa hơi nước. Hoắc Văn Việt quả thực chưa từng thấy đôi mắt nào mê người như thế, bên trong như hàm chứa mộng tình, cho đến khi kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn bộ du͙© vọиɠ đứng lên.
Bị thấy được.
Hạ Tùng thoáng chốc ngây người, động tác cũng dừng lại, anh cận thị không tính là đặc biệt nghiêm trọng, ít nhất khoảng cách gần thế này, anh vẫn có thể thấy rõ được nam nhân đứng trước mặt anh là người nào. ANH mím môi, cũng không hốt hoảng che giấu thân thể mình, mà là giả vờ tỉnh táo kéo chăn bên trên qua đắp lại thân thể mình, giọng cũng cố gắng bình tĩnh: "Đi ra ngoài."
Bộ dạng lạnh lùng như vậy, cũng khiến Hoắc Văn Việt bất ngờ.
Hạ Tùng nhìn hắn, anh biết về mặt khí thế anh không thể thua, về chuyện tự an ủi cũng không có gì đáng mất mặt, anh chỉ hy vọng tia sáng tối như vậy, Hoắc Văn Việt không thấy rõ được anh đang dùng nơi nào, nói thế cho dù cùng lắm anh bị cười nhạo một hồi, sẽ không bị phát hiện bí mật thân thể, chỉ bị truyền đi là đồng tính, nơi đây đại khái không thể ở được nữa đi, trở về có lẽ tất cả mọi người sẽ biết anh vì điều gì mà quay về.
Trong chớp mắt Hạ Tùng suy nghĩ rất nhiều, chăn không che giấu được âm thanh ong ong, nó vẫn vang liên tục, gậy xoa bóp kia bị tiểu huyệt khẩn trương mυ'ŧ mà xoắn rất mạnh, Hạ Tùng mặc dù căng thẳng muốn chết, thân thể vẫn nổi lên kɧoáı ©ảʍ nhẹ.
Hạ Tùng vẫn đối mặt cùng Hoắc Văn Việt, về khí thế không hề có một chút thua kém nào, anh cảm giác mình sắp thắng đến nơi rồi, lại thấy khoé miệng Hoắc Văn Việt chứa đựng ý cười đắc ý đi về phía anh. Hạ Tùng mở to hai mắt, lúc này cuối cùng mới lộ ra một chút hoảng hốt, anh thấp giọng nói: "Cút ra ngoài, cậu mau cút ra ngoài."
"Sao lại muốn đuổi tôi đi?" Hoắc Văn Việt đi đến bên giường, xem nam nhân trước mặt giống như một con cọp giấy, nhịp tim tăng nhanh, cảm giác tìm được món đồ chơi mới khiến hắn vô cùng sung sướиɠ, khuôn mặt hắn anh tuấn, cười rộ lên càng có vẻ lưu manh, "Thầy nếu đói khát như thế, thực sự có thể mời tôi đến thoã mãn thầy nha."
"Cút." Đuôi mắt Hạ Tùng phiếm hồng, giọng nói cố gắng duy trì trấn định, trên thực tế âm cuối còn hơi run. ANH n chứng kiến Hoắc Văn Việt leo lên giường của anh, vươn tay kéo chăn mềm ra, lúc Hạ Tùng muốn giãy giụa, nam nhân đã mạnh mẽ giữ chặt hai chân anh, con mắt nhìn chằm chằm giữa đùi anh.
Nhìn nơi bị gậy xoa bóp chen vào quả nhiên là một bí mật, Hoắc Văn Việt cười càng đắc ý, "Ha ha, vừa rồi tôi còn tưởng mình hoa mắt, thật không tin được là sự thật." Hắn nhìn hình ảnh mật huyệt nho nhỏ kẹp mυ'ŧ thật chặt cây gậy xoa bóp màu tím, thỉnh thoảng còn có dâʍ ɖị©ɧ trong suốt chảy ra, dươиɠ ѵậŧ dưới quần cứng rắn càng ngày càng lợi hại, "Thì ra thầy thực sự còn có thêm một động da^ʍ này."
Hạ Tùng nghe được lời của hắn, gần như có chút tuyệt vọng vặn chặt hai tay, trên mặt hắn hiện lên một tầng hồng, hơi nước trong mắt ngày càng đậm, hai chân cố gắng muốn co vào một chỗ, như bởi vì lực quá mạnh nên tách ra không thể động đậy được. ANH thấp giọng nói, "Cậu muốn thế nào?"
Y tự nói với mình phải tĩnh táo, nhất định không thể hoảng loạn, dù thế nào đi chăng nữa Hoắc Văn Việt cũng là một học sinh, Hạ Tùng liệt kê trong đầu những thủ đoạn hắn có thể làm với mình ra một lượt, tình huống xấu nhất là hắn sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, nhưng người ngoài lại không thể cởϊ qυầи anh ra để kiểm ra, chỉ cần anh phủ nhận, nhất định sẽ không có mấy người tin nổi sự tình không thể tưởng tượng nổi như thế, thậm chí còn có thể sẽ cảm thấy vì Hoắc Văn Việt muốn đuổi anh đi mà cố tình tạo ra lời đồn.
Hạ Tùng biết mình không thể chống đối lại được đứa bé trai này rồi, cho dù hắn không muốn làm phiền người khác nữa, anh cũng muốn dọn ra ngoài.
Hoắc Văn Việt cân nhắc nhìn anh cố gắng bảo trì sắc mặt bình tĩnh, nụ cười trên mặt ngày càng sáng lạn, hiếm khi thấy còn mang thêm vài phần hiền lành, hắn khẽ cười nói: "Thầy cảm thấy tôi muốn làm sao đây?"
Hạ Tùng mím môi, tận lực tỉnh táo nói: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm Lý tiên sinh nói tôi dọn ra ngoài, không được, ngay bây giờ tôi dọn đi cũng được, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa."
Giọng điệu của anh có phần cấp thiết, Hoắc Văn Việt biết quyền chủ động hoàn toàn đặt trong tay mình, hắn vui thích nhếch mép lên, "Trước ngày hôm nay, đây đúng là việc tôi muốn anh làm nhất, thầy Hạ."
Hạ Tùng cố gắng giữ tỉnh táo nhìn hắn, mặc dù gậy đấm bóp vẫn còn đang làm việc trong nhục huyệt, anh cũng tuyệt đối không hy vọng bản thân biểu hiện ra dáng vẻ hốt hoảng.
Hoắc Văn Việt vươn tay, lấy điện thoại trong túi ra, trước lúc Hạ Tùng còn chưa kịp phản ứng, "Tanh tách" vài tiếng, trong điện thoại đã sao lưu đồng bộ dáng vẻ trong thời khắc này của Hạ Tùng, điện thoại di động của hắn là phiên bản mới nhất, vô cùng hiện đại, cho dù tia sáng không tính là sáng, địa phương được chụp ảnh kia vẫn cực kỳ rõ nét, lúc này nữ huyệt trắng nõn của Hạ Tùng đang ngậm mυ'ŧ gậy đấm bóp đã hoàn toàn được chụp được. Hoắc Văn Việt nhếch miệng, "Trước tiên nên bảo lưu chứng cứ, thân thể thầy Hạ thoạt nhìn rất thú vị." Hắn đưa tay ra sờ chuôi gậy xoa bóp, Hạ Tùng càng hoảng sợ, bàn tay duỗi tới đang muốn ngăn cản động tác của hắn, lại bị nam nhân cao lớn mạnh mẽ chế trụ.
Mặc dù Hạ Tùng là người lớn tuổi hơn, nhưng thể lực anh xưa này không tính là tốt, hơn nữa vóc người gầy yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của Hoắc Văn Việt bắp thịt đầy người. Cổ tay anh bị bóp thấy đau, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay nam nhân sờ lên chuôi gây xoa bóp, sau đó từ từ rút gậy xoa bóp ra.
Tinh thần của anh đã căng thẳng đến cực hạn, thật ra gậy xoa bóp không lớn, mặt trên còn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của anh, sớm đã trở nên vô cùng trơn trượt, hơn nữa đã lâu không được sạc điện, bây giờ lại chấn động lâu như vậy, điện lực không đủ, tiếng âm thanh phát ra càng ngày càng nhỏ đi, cảm giác chấn động không còn mãnh liệt nữa. Nhưng bị Hoắc Văn Việt nắm trong tay rút ra khiến Hạ Tùng cảm thấy xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ khó có thể dùng lời diễn tả được, sắc mặt của anh càng ngày càng đỏ, nhịn không được cắn môi, kềm chế trong cổ họng muốn phát ra rêи ɾỉ.
So với anh khắc chế, Hoắc Văn Việt lại càng hưng phấn, hắn trợn to mắt nhìn chỗ thần bí kia, huyệt da^ʍ nhỏ nhắn xinh xắn thoạt nhìn trắng trẻo mũm mĩm, âm thần không dày, giống như hai bên cánh hoa hồng kiều diễm, âm đế phía trên đứng thật cao, hiển nhiên cũng đang hưng phấn ở giữa. Lúc hắn rút gậy xoa bóp ra, mị thịt đói khát tham lam ngậm mυ'ŧ cây gậy nhỏ, dường như luyến tiếc nó đi ra, đều bị kéo một ít mị thịt đỏ tươi ra ngoài.
"Thật da^ʍ, huyệt động thầy Hạ thực sự vô cùng dâʍ đãиɠ." Hoắc Văn Việt nói mấy lời hạ lưu, chờ đến khi rút gậy xoa bóp ra, hắn lập tức chê bỏ chán ghét cây gậy kia, lúc này âm phụ xinh đẹp nhỏ nhắn lập tức hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Hạ Tùng thấp giọng nói, "Đi ra" Nỗ lực muốn giãy dụa, lại biết trước mặt người đàn ông này không có khả năng buông tha anh. Hạ Tùng hoang mang, nhưng vẫn còn chưa kinh hoảng nhất, anh tưởng tưởng nam nhân này sẽ dùng trò gì đến vũ nhục anh, làm sao đối đãi với nơi bí ẩn nhất cơ thể anh, có lẽ sẽ đùa cợt một hồi a!? Mà hắn vừa chụp được hình của mình, chắc chắn muốn uy hϊếp? Vậy anh nên làm sao bây giờ, để có thể khiến đối phương xoá bỏ ảnh chụp kia?
E rằng Hoắc Văn Việt sẽ đánh anh một trận, coi anh thành cái bao cát bằng thịt, sẽ xem anh như tên nô ɭệ sai bảo, nói chung cho dù là hình thức gì, Hạ Tùng đều đã chuẩn bị thừa nhận xong.
Hoắc Văn Việt dường như càng si mê nhìn lỗ thịt nhỏ hẹp kia, sau khi rút ra gậy xoa bóp, nó dùng tốc độ mắt thường nahnh chóng khép lại, hai bên âm thần giống như ngọc trai kẹp lại thật chặt, căn bản không tưởng tượng nổi sau khi vạch chúng nó ra, bên trong sẽ cất giấu một huyệt động mê người như thế. Dươиɠ ѵậŧ dưới quần Hoắc Văn Việt ngày càng cứng rắn, cứng rắn đến mức chống đỡ ra một túp lều lớn, hắn dùng ngón tay vuốt ve hai bên âm thần, lúc đang nhào nặn trên viên âm đế nhạy cảm kia, Hạ Tùng không kiềm chế được rêи ɾỉ.
"Thầy Hạ thật da^ʍ, như thế đã có cảm giác rồi? Có phải nam nhân chân chính so với gậy xoa bóp cho anh cảm thấy sướиɠ hơn đúng không?" Hoắc Văn Việt nghe thấy anh rên, dươиɠ ѵậŧ dưới quần cứng rắn càng lợi hại, thậm chí còn hơi đau.
Ngay cả lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ hắn còn chưa từng hưng phấn như thế, hắn tự nhiên nghĩ đến nên dùng cách gì tốt nhất để lợi dụng tên song tính lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ trước mặt này.
Đuôi mắt Hạ Tùng chảy ra nước mắt, lại cố gắng giữ lại, thấp giọng nói: "Cậu buông ra."
Hoắc Văn Việt cười cười, cười đến đặc biệt đắc ý, "Sao có thể buông anh ra? Đang chơi đùa anh, thầy, anh làʍ t̠ìиɦ nô cho tôi đi!"
Hạ Tùng mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không tưởng tượng nổi Hoắc Văn Việt sẽ đưa ra điều kiện như vậy. Hoắc Văn Việt cũng đã quyết định, bàn tay bọc lại thịt huyệt của anh, dùng ngón tay thon dài tùy ý đùa bỡn âm đế, âm thầm, thấp chí còn mò đến dươиɠ ѵậŧ của anh, "Tôi còn chưa làm qua thầy giáo đâu, mấy ông thầy trong trường vừa nhìn đã thấy chán, có thầy dạy dương cầm có vẻ xinh đẹp, nhưng mùi vị dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ quá nặng, bộ dạng ai cũng có thể thao được, không lọt nổi mắt xanh của tôi."
Hạ Tùng khϊếp sợ nghe hắn đánh giá các thầy khác, trong miệng dùng từ vừa hạ lưu vừa tục tĩu, anh hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Văn Việt sẽ đưa ra yêu cầu này, dù sao anh biết nam nhân này là đồng tính, nếu là đồng tính, chắc chắn sẽ không hứng thú với nữ huyệt của anh.
"Thầy, thật muốn xem thầy bị tôi đâm đến khóc nha, thầy dâʍ đãиɠ như thế, nhân lúc tôi không có mặt ở đây tự thẩm thế này, có phải hôm qua nhìn thấy tôi làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Vũ nên mới hưng phấn không?" Tay Hoắc Văn Việt bị dâʍ ɖị©ɧ Hạ Tùng làm ướt, trong không khí tản ra mùi tìиɧ ɖu͙©. Hắn đẩy âʍ ɦộ Hạ Tùng ra, đưa hai ngón tay vào, lập tức trong chăn truyền đến cảm xúc chinh phục được thiên nga mềm mại cao cấp nhất, "Thật da^ʍ, huyệt da^ʍ của thầy lại biết hút thế."
Hạ Tùng mở to hai mắt, từ khϊếp sợ đến hoảng loạn, từ từ bình tĩnh lại. ANH cảm nhận rõ được tiểu huyệt đang bị dị vật xâm lấn, nam nhân tuổi tác không lớn, nhưng kỹ xảo vô cùng tốt, ngón tay đâm sâu vào trong thịt huyệt anh ma sát chơi đùa, đốt dục hoả của anh. ANH thấp giọng nói: "Nếu như tôi không đồng ý, cậu muốn làm gì?"
Hoắc Văn Việt nhếch miệng, nói ra câu trả lời mà Hạ Tùng lo lắng nhất, "Đương nhiên là gửi ảnh chụp động da^ʍ của thầy ngậm mυ'ŧ gậy xoa bóp tự an ủi cho cả thế giới biết nha."