Lâm Thành ở trung tâm môi giới hôn nhân chỉ trong một giây nhất kiến chung tình mà cùng cậu kết hôn.
Lâm Thành đã 27 tuổi, trước kia hắn từng 3 lần từ chối những người kết đôi với mình từ trung tâm môi giới, dựa theo quy định của nhà nước, một alpha đã qua 25 tuổi chưa từng có kinh nghiệm yêu đương thì không thể từ chối lần thứ tư kết đôi, nếu không chính là vi phạm pháp luật. Alpha trưởng thành cần có một omega vỗ về.
Lâm Thành là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Ngư thì lý trí liền sụp đổ, trái tim hắn đập mạnh kịch liệt, trong máu như thể có cái gì tuôn chảy, muốn trào dâng ra ngoài, hắn thậm chí có ý nghĩ, đây là omega của mình, cậu tốt đẹp như vậy, xem ra có vẻ rất mỏng manh, hắn phải đem người cất giấu cho riêng mình.
Đây là buổi tối đầu tiên sau khi hai người kết hôn, Hạ Ngư đi tắm rửa trước, Lâm Thành ở trong phòng ngủ xử lý văn kiện, bên tai cứ nghe tiếng nước chảy róc rách, nghe xong một dạo trong lòng liền đứng ngồi không yên, vội vàng đứng lên thì làm ngã ly rượu. Hạ Ngư vừa lau tóc vừa đi ra, đứng trước mặt Lâm Thành, Lâm Thành đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Omega của hắn trên mái tóc màu vàng nâu còn đọng nước, giọt nước một đường chảy xuống xương quai xanh mảnh khảnh, óng ánh đọng trên làn da trắng mịn, hắn mở hai mắt cực kì to, nhìn chằm chằm người nọ nghĩ đến lúc đặt người này dưới thân ra sức "làm", muốn liếʍ liếʍ mí mắt của cậu, liếʍ cả giọt nước mắt cậu.
Hơn nữa hắn không biết có phải omega của hắn có phải muốn câu dẫn hắn hay không, mà chỉ mặc đơn độc một chiếc áo sơ mi trắng dài thoáng che qua mông, thoạt nhìn vừa trong trẻo lại vừa câu người.
Hai mắt hắn tối sầm lại, đứng lên hôn cậu, Hạ Ngư sửng sốt một chút, thuận theo cùng hắn hôn môi, Lâm Thành là lần đầu tiên thưởng thức hương vị ngọt ngào của cậu, cậu rõ ràng là một đóa hồng nhỏ, không biết vì lý do gì chỉ cần đứng thôi cũng có thể ngửi thấy hương hoa hồng, Lâm Thành cắn cái chốc vào miệng cậu, đem Hạ Ngư đang ngổi cuối giường ôm lấy.
Hắn nhẹ nhàng đặt Hạ Ngư xuống giường, đang định cởi thắt lưng, Hạ Ngư nắm lấy tay hắn, mặt có chút hồng: "Đi tắm trước đã."
Lâm Thành liếʍ liếʍ môi, hắn rõ ràng không phải một tên háo sắc, nhưng đυ.ng tới Hạ Ngư thì mọi thứ đều thay đổi, hắn hung hăng cắn lấy đóa hoa hồng của mình một phát, cầm lấy khăn đi vào phòng tắm.
Lâm Thành vội vã tắm nhanh đi ra, quấn quanh thắt lưng một cái khăn tắm.
Hạ Ngư ở trên giường đọc sách, hai chân lắc lư, đột nhiên cảm giác sau lưng có một trọng lực áp vào, áo sơ mi trên người cũng bị kéo xuống dưới, Lâm Thành vội vàng gặm cắn trên lưng cậu, hai tay gắt gao siết chặt bên hông Hạ Ngư.
Hạ Ngư đẩy ra kêu hắn dừng lại, dỗ dành hắn: "Em giúp anh lau tóc, lão công."
Một tiếng gọi lão công càng làm cho Lâm Thành hăng hái hơn nữa, tham lam hít thêm vài hơi, mới thẳng người ngồi dậy.
Hạ Ngư bất đắc dĩ nhìn hắn, lấy máy sấy tóc qua sấy tóc giúp hắn. Hạ Ngư nửa quỳ trên giường, quần áo bi Lâm Thành kéo nhăn nhúm, Lâm Thành chỉ cần mở mắt ra là có thể nhìn thấy hai hạt đậu nhỏ ẩn phía bên trong cổ áo của Hạ Ngư, hồng hồng làm cho người ta muốn cắn một cái.
Lâm Thành thật sự không nhịn được nữa, đem Hạ Ngư đặt ở dưới thân.
Hôn một cái lên hai má trắng nỏn của Hạ Ngư, lại hôn một ngụm lên hai má lúm đồng tiền của cậu. Hạ Ngư nở nụ cười.
Động tác trên tay Lâm Thành không ngừng, một bên hôn lên cổ cậu, phát ra mấy tiếng "chốc chốc chốc", cũng đem chiếc áo sơ mi trắng của cậu cởi ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Ngư, thấp giọng nói: "Kêu lão công lần nữa xem nào."
Hạ Ngư thuận theo hắn,"Lão công." Lâm Thành dùng sức xoa nắn hạt đậu nhỏ của Hạ Ngư, khiến cho cậu phải ưm a mấy tiếng.
Lâm Thành cúi đầu đem hạt đậu nhỏ ngậm vào miệng, dùng sức hút lấy, như thể muốn hút ra sữa, Hạ Ngư ôm đầu hắn, Lâm Thành ngậm chúng vừa day cắn vừa ngấu nghiến, rốt cuộc hạt đậu nhỏ cũng cứng lên, phía trên dính đầy nước bọt, mà hạt đậu phía bên kia lại cô đơn trơ trọi, không ai yêu thương.
Hạ Ngư có chút khó chịu, kéo đầu hắn xuống, đem đầṳ ѵú của mình dâng lên miệng hắn, nói: "Lão công, hút một cái đi mà."
Lâm Thành càng trở nên kịch liệt, hắn búng nhẹ vào vật nhỏ đáng thương "Đợi anh."
Hắn cởi bỏ qυầи ɭóŧ của Hạ Ngư, dùng một ngón tay chạm lấy, có chút ẩm ướt, cười cười: "Em là trời sinh để ai "làm" chứ, hôm nay anh sẽ đem em "làm" chết trên giường."
Tính khí của hắn ngẩng cao đầu, phía trên đã rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt, hắn nhắm ngay động nhỏ kia mà đâm vào.
"Ưʍ....A.." Hạ Ngư rêи ɾỉ một tiếng.
Lâm Thanh nhẫn nhịn cũng rất khó chịu, bên trong ấm nóng thật thoải mái, hắn đành phải hỏi cậu: "Cục cưng, anh có thể động không?"
Khóe mắt Hạ Ngư phiếm hồng, gật gật đầu.
Lâm Thành bắt đầu di chuyển, ban đầu hắn hoàn toàn không muốn rút ra, luôn vội vội vàng vàng đâm sâu vào, phía sau vẫn giữ quy luật, bắt đầu mở rộng và ra sức thao lộng omega của mình.
Hạ Ngư bị hắn đâm vào một cái làm kinh sợ, tay còn lại của Lâm Thành vuốt ve đầṳ ѵú bên phải của cậu, đầṳ ѵú bên trái bị hắn ngậm vào miệng mà hút lấy, Lâm Thành cũng không biết làʍ t̠ìиɦ với một omega là cảm giác thế này.
Đâm rút gần trăm lần, Lâm Thành vẫn còn day cắn đầṳ ѵú của cậu, Hạ Ngư ẩn ẩn đau, đẩy nhẹ Lâm Thành ra, Lâm Thành ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt trong suốt, Hạ Ngư có chút ngượng ngùng "Nhẹ một chút."
Lâm Thành lại bắt đầu hôn vào hai má lúm đồng tiền của cậu.
Dưới thân ra sức trừu sáp, phát ra mấy tiếng "ba ba", nghe vào cảm thấy thẹn vô cùng.
Hạ Ngư thất thần nhìn lên trần nhà, cậu hoài nghi có lẽ thật sự mình sẽ bị thao chết ở chỗ này. Đột nhiên một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng bắn vào trong thân thể, cậu như thể bị bỏng mà ưm a vài tiếng.
Lâm Thành dựa vào trên người Hạ Ngư, một lát sau, xoay người ngã ra chỗ trống bên cạnh, đem Hạ Ngư ôm chặt, cắn vào vành tai cậu không buông. Hai tay còn đặt trong chăn gảy gảy đầṳ ѵú cậu.
Hạ Ngư đè tay hắn lại, "Em đi vào toilet rừa sạch một chút."
"Không cần, anh sẽ làm lần nữa."
Tay Lâm Thành dùng sức nắn đầṳ ѵú cậu, giống như đang chơi đùa với một món đồ chơi, Hạ Ngư chịu không nổi, bắt đầu làm nũng: "Ông xã, em đau."
Lâm Thành đem người ôm lấy đặt lên người mình, tính khí lại bắt đầu cương cứng, lập tức đâm vào. Hạ Ngư cảm thấy bụng mình hình như đã bị đâm hỏng rồi.
Lâm Thành càng ngày càng hăng vỗ về cậu: "Em tự mình động đi, anh không động, chỉ tiếp sức cho em thôi."
Trên giường lại kêu lên một tiếng giòn giã, đến sau nửa đêm, Hạ Ngư sắp hôn mê bất tỉnh, Lâm Thành bắn ra một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, ngậm lấy đầṳ ѵú của cậu, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà tiến vào giấc ngủ.