Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1180: Hình phòng cuối cùng

Chu Văn phát hiện người thực vật bên trong Hoàng Tuyền thành, so với thời điểm lần trước hắn thấy ít đi rất nhiều, cũng không thấy thân ảnh Sở Hà.

- Chẳng lẽ Sở Hà đã hồn phi phách tán, không cách nào lại sống lại?

Chu Văn biết những người chết kia bên trong Hoàng Tuyền thành sẽ không ngừng phục sinh, tái diễn sinh hoạt chịu hình.

Có điều đám người bọn hắn mỗi lần chết đi, trí nhớ sẽ bị tiêu trừ một bộ phận.

Hiện tại Sở Hà biến mất không thấy gì nữa, tám chín phần mười có thể đã triệt để đã chết đi, không còn cơ hội phục sinh.

- A!

Thời điểm Chu Văn đang quan sát, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, chỉ có điều lần này tiếng kêu thảm thiết không phải Lý Huyền phát ra, mà tiếng kêu thảm thiết xuất phát từ Lữ Bất Thuận.

Chu Văn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lữ Bất Thuận cũng không đứng bên hình phòng, người đã ra bên ngoài, tuy nhiên lại co quắp ngồi một chỗ, hai tay ôm đầu, thân thể kịch liệt run rẩy, phát ra thanh âm hoảng sợ.

- Lão Lữ, ngươi không sao chứ? Ngươi đã ra.

Một sĩ quan quan hệ tốt với Lữ Bất Thuận lập tức lao tới, nắm lấy tay Lữ Bất Thuận.

Dần dần, Lữ Bất Thuận cuối cùng khôi phục lại, ánh mắt lần nữa tập trung, dần dần có sinh khí.

Hắn đình chỉ kêu to, thân thể cũng đình chỉ run rẩy, chẳng qua tay vẫn không tự chủ được nhẹ nhàng lay động.

- Đốc Quân, ta nghỉ ngơi hai phút đồng hồ, sau đó chúng ta lại tiếp tục.

Lữ Bất Thuận giãy dụa lấy đứng lên nói.

- Không cần tiếp tục, nghỉ ngơi đi.

An Thiên Tá nói.

- Đốc Quân, ta có thể, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.

Lữ Bất Thuận vội vàng nói.

- Dừng ở đây, đây là mệnh lệnh.

An Thiên Tá nói mà không có biểu cảm gì hết.

- Vâng, Đốc Quân.

Lữ Bất Thuận hành lễ, đành phải ngừng lại.

Trên thực tế bản thân Lữ Bất Thuận cũng rõ ràng, hắn thật sự khó đi tiếp nữa, coi như cưỡng ép đi tiếp, chỉ sợ không kiên trì thêm được mấy gian hình phòng nữa, sẽ điên mất.

Nhìn lại Lý Huyền một chút, hắn đã cách đám người Lữ Bất Thuận hơn hai mươi cái hình phòng, mặc dù vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Huyền, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi tiếp, không phát sinh tình huống như Lữ Bất Thuận.

An Thiên Tá nhìn thoáng qua hình phòng mà Lữ Bất Thuận vừa mới ra, đó là hình phòng thứ 134, khoảng cách tới hình phòng thứ 239 còn hơn trăm phòng nữa, nhưng Lữ Bất Thuận đã không xong rồi, còn kém nhiều lắm.

Mà phía trước, Lý Huyền vừa vặn rời khỏi hình phòng, còn chém gió với Chu Văn, không hề phát sinh tình huống tương tự như Lữ Bất Thuận.

- Ba huynh đệ Lý gia, không ai đơn giản, đáng tiếc lão đại Lý gia chết sớm, bằng không Lý gia nhất định có thể độc bá nhất phương.

An Thiên Tá thở dài nói.

- Lý Huyền cùng Văn thiếu gia quan hệ vô cùng tốt, về sau Lý gia hẳn góp một phần lực cho Lạc Dương, đây là chuyện tốt.

A Sinh nói.

- Cái này cũng phải xem lần này có thể sống sót trở về hay không?

An Thiên Tá cũng biết, lần này tất có đại hung hiểm.

- Có ngài và Văn thiếu gia ở đây, chúng ta nhất định còn sống trở về.

A Sinh kiên định nói.

An Thiên Tá không nói gì, chẳng qua nhìn Chu Văn và Lý Huyền trước mặt, hiện tại có thể tiến vào Hoàng Tuyền thành chân chính hay không, hi vọng toàn bộ đặt trên người bọn hắn.

Lý Huyền lần nữa tiến vào hình phòng, mặc dù hắn vẫn cười nói như trước, thế nhưng Chu Văn lại cảm giác được, áp lực của hắn phi thường lớn.

Liên tục tiếp nhận hình phạt, cùng tùy ý tiếp nhận một hình phạt nào đó là hai việc khác nhau, hơn nữa tổn thưởng tới linh hồn và tinh thần không ngừng tích lũy, coi như mỗi giờ được nghỉ ngơi một giờ, cũng không cách nào khu trừ hết.

Cái này phải dựa vào tinh thần lực và tín niệm lực của mình chịu đựng, trừ cái đó ra không còn cách nào khác.

Lý Huyền vẫn kêu thảm thiết, nhưng bên trong tiếng thảm thiết kia, lại thêm một loại mùi vị khiến lòng người rét lạnh.

Chu Văn biết, Lý Huyền rất thống khổ, hơn nữa còn lại loại thống khổ sắp không thể chịu đựng được.

- Còn hơn hai mươi ba hình phòng, thời gian mở hình phòng còn đúng ba lần, lại thêm lần này, thời gian hẳn dư sài.

Chu Văn đếm số lượng hình phòng còn lại xong, nói:

- Cần nghỉ ngơi một lúc không, thời gian còn nhiều.

Chu Văn thấy Lý Huyền ra, suy nghĩ một chút hỏi.

Lý Huyền lắc đầu, trên thân không có thương tổn, nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt, có điều bên trên phần tái nhợt, một bộ phận gương mặt lại đỏ.

- Tiếp tục.

Lý Huyền nói xong, tiếp tục đi về phía hình phòng tiếp theo.

An Thiên Tá và đám người kia đã chạy tới, nhìn Lý Huyền chịu hình, trái tim của bọn hắn cũng nhảy dựng lên.

Lữ Bất Thuận là loại thân kinh bách chiến quân nhân, đều khó chịu đựng hình phạt thống khổ, đã sớm sụp đổ.

Nhưng Lý Huyền có thể kiên trì đến bây giờ, đã để bọn hắn lau mắt mà nhìn, chẳng qua tình huống hiện tại của Lý Huyền càng ngày càng không tốt, để bọn hắn hơi bận tâm, Lý Huyền có thể đi đến cuối cùng hay không?

Lần nữa Lý Huyền đi ra, dưới chân hơi yếu, kém chút ngã xuống.

Chu Văn nhanh tay lẹ mắt, đi lên giữ lấy hắn.

Trên Lý Huyền không có thương tích, thừa sức lực, nhưng tinh thần đã trở về vô cùng bất ổn.

- Còn lại bao nhiêu hình phòng?

Lý Huyền lại hỏi.

- Còn 22.

Chu Văn trả lời.

- Tiếp tục.

Lý Huyền đẩy tay Chu Văn ra, lại đi vào tiếp.

Hình phòng lần này là Bảo Cách hình, bên trong hình phòng kia, có một cây đại thiết trụ đang đốt nóng đỏ, sau khi Lý Huyền đi vào, cả người bị trói lên mặt cột sắt, hai tay hai chân ôm Thiết Trụ, mặt cùng thân thể đều dán lên trên.

Xoẹt!

Trên thân Lý Huyền toát ra khói trắng, đồng thời có mùi vị khét lẹt, chẳng qua trong tích tắc, Lý Huyền đã không còn giữ được hình người, chẳng qua nhìn thôi, đã khiến người ta nhũn cả chân tay, huống chi là bản thân Lý Huyền trực tiếp chịu hình, khó có thể tưởng tượng hắn thống khổ cỡ nào.

Chẳng qua hiện tị Lý Huyền ngược lại không kêu nữa.

Chu Văn mệnh lệnh hình quỷ gia tốc, nhưng Bảo Cách hình nhất định phải kiên trì trong mười phút đồng hô, coi như muốn Bạch Y quỷ hồn gia tốc, cũng không cách nào tăng thêm tốc độ.

- Cho ta mượn hắn sử dụng, điều kiện gì cũng được.

Chu Văn đi thẳng tới trước mặt An Thiên Tá, chỉ An Kính Vũ nói.

Bản thân hắn không am hiểu thời gian gia tốc, hiện tại chỉ có thể xin sự trợ giúp của người khác, nhanh chóng giúp Lý Huyền hoàn thành nhanh cực hình.

- Đây vốn là chuyện của ta nên làm.

An Thiên Tá nói một câu, trực tiếp ra lệnh:

- Kính Vũ, ngươi phối hợp với bọn hắn, hoàn thành nốt những hình phòng còn lại.

- Vâng.

An Kính Vũ tốc độ cao tiến lên, nhanh chóng sử dụng thời gian gia tốc.

Có điều thời gian gia tốc chỉ tăng tốc độ thời gian, chứ không cách nào rút ngắn thời gian, thống khổ Lý Huyền tiếp nhận chẳng giảm được bao nhiêu.

Bên trong thời gian gia tốc, trên thân Lý Huyền bỗng nhiên xuất hiện giáp xác đen, những giáp xáp đen kia rất nhanh bọc lại toàn bộ thân thể Lý Huyền.

Chu Văn thấy giáp xá trên người Lý Huyền, trong lòng không khỏi xiết chặt.

Mệnh hồn và Vận Mệnh Chi Luân của Lý Huyền vô cùng đặc biệt, Mệnh hồn và Vận Mệnh Chi Luân của hắn đều tách ra ngoài, mà hẳn là một thể, tình huống có điểm tương tự Chu Văn, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.

Giáp xác có thể nói là sinh mệnh thứ hai của hắn, hiện tại giáp xác xuất hiện, chỉ có thể nói rõ Lý Huyền xác thực gần đến cực hạn.

Giáp xác xuất hiện về sau, trạng thái Lý Huyền đã tốt hơn nhiều, chống đỡ qua cực hình này, sau đó trực tiếp tiến về hình phòng tiếp theo.

Không nhìn thấy biểu hiện dưới giáp xác hắn, nhưng dựa vào thân thể đang run rẩy kia, có thể nhìn ra, hắn đang chịu đựng thống khổ kinh khủng, thậm chí không dám nói, chỉ sợ vừa mở miệng, khẩu khí tiết ra, không còn dũng khí đi tiếp nữa.

Mắt thấy chỉ còn lại hình phòng cuối cùng, đám người Chu Văn đều vô cùng khẩn trương, trên cửa phòng của hình phòng cuối cùng ghi hai chữ Mộng hình.

Chu Văn nhìn vào trong phòng, lại không nhìn thấy Bạch Y quỷ hồn, chỉ thấy một bà lão tóc trắng ngồi bên trong hình phòng.