- Nhanh một chút.
Chu Văn lại tiếp tục nói.
Thời gian có hạn, không có thời gian để Lý Huyền chậm rãi luyện thể.
Trong con mắt người bình thường, chảo dầu hình như nghe theo lệnh Chu Văn, tăng tốc độ lên.
Nhưng A Sinh thiên sinh không giống bình thường, hắn có thể nhìn thấy một chút sinh vật mờ ảo, nhìn kỹ thấy chúng như Bạch Y quỷ hồn đang hành hình.
Thời điểm bắt đầu thấy bọn chúng, chúng nó chẳng qua chậm rãi chẻ củi thả dưới đáy chảo, nhưng thấy Chu Văn về sau, hai Bạch Y quỷ hồn kia lại run lẩy bẩy như bị dọa sợ, theo Chu Văn ra lệnh một tiếng, chúng nó rất nhanh chẻ củi thêm củi vào đáy chảo dầu.
Vừa rồi trong Cứ Hình phòng cũng như vậy, cái này khiến An Sinh rất là kỳ lạ, không biết Chu Văn rốt cuộc làm thế nào?
- Chờ Văn thiếu gia cùng đi, quả nhiên là quyết định chính xác, có hắn và Lý Huyền, lần này cơ hội an toàn cứu Lam phu nhân lớn hơn nhiều, hi vọng đám người Lam phu nhân có thể kiên trì đến khi chúng ta tới.
A Sinh âm thầm nghĩ đến.
Một phút đồng hồ về sau, Lý Huyền vừa hoàn thành chảo dầu hình ra ngoài, bởi An Kính Vũ cùng Lữ Bất Thuận đều bị bên này hấp dẫn tầm mắt, cho nên Lữ Bất Thuận vẫn chưa tiến vào hình phòng thứ ba.
- Ngươi không tiến vào, ta tiến vào trước.
Lý Huyền cười cười Lữ Bất Thuận, sau đó tiến vào hình phòng thứ ba.
Trong hình phòng kia có 108 cái đinh sắt dài, cần phải đóng tất cả các đinh sắt vào người mới hoàn thành hình phạt.
Sau khi Lý Huyền đi, thân thể lập tức bị giam cầm trên tường, sau đó một cây đinh đóng về phía tay trái hắn, một bên khác, một cái búa sắt hung hăn nện vào đinh sắt, đem đinh sắt nện vào trong lòng bàn tay Lý Huyền, khiến bàn tay hắn trực tiếp bị đâm xuyên.
- A!
Lý Huyền hét thảm một tiếng, không khỏi mắng một câu:
- Đau bỏ mẹ!
- Nhịn một chút sẽ nhanh xong thôi.
Chu Văn một bên an ủi một bên bảo những Bạch Y quỷ hồn nhanh lên một chút.
Chỉ thấy từng cái đinh sắt bay lên, chuỳ sắt liên tục vung vẩy, tốc độ cao đính vào trong thân thể Lý Huyền, còn một cái đóng trên cái chân giữa nho nhỏ của hắn, khiến mặt hắn tái rồi.
Cũng may hắn kêu mặc dù thảm, có điều thương tích không nặng, sau khi đi ra, vết thương trên người đã tự động khỏi hẳn, căn bản không thấy dấu vết từng bị thương.
Chu Văn không khỏi có chút hâm mộ, mặc dù hắn cũng có năng lực tự lành nhất định, có điều vẫn kém nhiều so với Lý Huyền.
Không có thời gian ngẩn người, Chu Văn và Lý Huyền tiếp tục đi về phía các hình phòng khác.
- Đốc Quân, chúng ta cần tiếp tục nữa không?
A Sinh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Chu Văn và Lý Huyền hiệu suất còn cao hơn bọn hắn, nếu đám người Chu Văn có thể hoàn thành tất cả hình phạt, đám người Lữ Bất Thuận tự nhiên không cần thiết tiếp tục nữa.
An Thiên Tá nhìn về phía Lữ Bất Thuận, còn không có đợi hắn nói cái gì, Lữ Bất Thuận lại tiến về trước một bước, chờ lệnh:
- Đốc Quân, mặc dù năng lực tự lành của Lý Huyền rất mạnh, nhưng chưa chắc mạnh hơn ta, mà hắn cứ kêu oai oái thế kia, có thể chịu đựng tất cả hình phạt hay không vẫn khó nói, nếu như hắn thất bại, chúng ta không có thời gian làm lại, xin ngài cho tiếp tục.
Lữ Bất Thuận nói xong nhìn bóng lưng Lý Huyền một chút, trong mắt tràn đẩy vẻ kiên định.
- Tốt, vậy tiếp tục đi.
An Thiên Tá khẽ gật đầu.
- Xin Đốc Quân yên tâm, Bất Thuận nhất định sẽ không để Lạc Nhật quân chúng ta mất mặt.
Lữ Bất Thuận nói xong cũng nhanh chân đi hướng về phía hình phòng kia.
Lý Huyền cùng Lữ Bất Thuận đồng thời chịu hình, lần lượt trải nghiệm những cực hình bên trong hình phòng kia.
Năng lực tự lành của hai người đểu mạnh đáng sợ, người bên ngoài chỉ cần trải qua một lần đã cửu tử nhất sinh, bọn hắn lại thử hết cái này đến cái khác.
Khác biệt duy nhất ở chỗ, Lý Huyền mỗi lần đều tiếng kêu rên liên hồi, Lữ Bất Thuận lại từ đầu tới cuối đều nhẫn nhịn, vô luận chịu hình phạt đau đớn thế nào, hắn cũng không hừ một tiếng.
Mọi người lại đi tiếp một hình phòng nữa, mãi đến thời điểm hình phòng đóng cửa, hai người đã trải qua hơn hai mươi ba mươi loại cực hình. Nhưng lúc mỗi lần đi ra, vết thương trên người bọn hắn đã tốt hơn, đều không có vấn đề gì quá lớn, khẳng định có thể trong một ngày tiếp nhận tất cả hình phạt.
Nhưng Chu Văn lại rất rõ ràng, sự tình đơn giản như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Hình phạt nơi này, tổn thương thân xác chỉ là một phương diện, còn phương diện còn lại chính là phương diện tinh thần và linh hồn, loại tổn thương này lại không ngừng tích lũy, cuối cùng khiến tinh thần người ta sụp đổ. Năng lực khôi phục thể xác của Lý Huyền và Lữ Bất Thuận đều không có vấn đề, nhưng có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, vẫn còn là câu hỏi khó.
Có điều Chu Văn rất có lòng tin đối với Lý Huyền, mặc dù nhìn bên ngoài tên này không đứng đắn gì, nhưng tâm tính, trình độ kiên định vượt xa người bình thường.
Lúc trước dưới tình huống cực đoan và nổi giận, Lý Huyền vẫn có thể nhẫn nhịn không gϊếŧ Lý Mặc Bạch, cho nên Chu Văn vẫn vững tin Lý Huyền có thể chịu nổi vượt qua tất cả các hình phạt.
Bởi vì các mỗi giờ hình phòng mới mở cửa lần nữa, đám người Chu Văn đứng trên đường dải nghỉ ngơi.
Lúc Chu Văn nghỉ ngơi, con mắt vô tình nhìn về phía một hình phòng, nơi đó chính là hình phòng ngựa gỗ, dựa theo tiến độ hiện tại, thời điểm một giờ tiếp theo, Lý Huyền hẳn sẽ tiến vào gian phòng kia.
- Ta nói này lão Chu, lần này ta hi sinh nhiều như vậy, ngươi có phải nên làm chút gì đấy?
Lý Huyền nói với Chu Văn.
- Làm chút gì?
Chu Văn hỏi ngược lại.
- Ta cái gì khác cũng không thiếu, chỉ thiếu một đầu Phối sủng tốt, yêu cầu của ta cũng không cao, tùy tiện giúp ta lấy một đầu Khủng Cụ cấp Phối sủng là được.
Lời này của Lý Huyền thật ra chỉ giỡn thôi.
- Được.
Chu Văn lại đáp ứng luôn.
- Thật hay giả? Ngươi có trứng Khủng Cụ cấp Phối sủng?
Lý Huyền hơi ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười, cho rằng Chu Văn cũng nói đùa với hắn.
Trứng Khủng Cụ cấp Kỳ sơn, không phải nói là có.
Không nói những Khủng Cụ cấp Dị thứ nguyên sinh vật kia đều xuất hiện bên trong những Dị thứ nguyên lĩnh vực vô cùng kinh khủng, muốn gϊếŧ bọn nó thôi đã không dễ dàng, coi như gϊếŧ được, chưa chắc tuôn ra trứng Phối sủng.
- Vậy ngươi không cần phải lo, trứng Khủng Cụ Phối sủng ta khẳng định chuẩn bị tốt cho ngươi, có điều chuyến này đi Hoàng Tuyền thành, ngươi nhất định phải giúp ta tới cùng.
Chu Văn nói.
- Làm sao? Ngươi không tin ta hử? Lại còn dùng chiêu này cổ vũ ta?
Lý Huyền bất mãn nói.
- Ngươi nói xem ngươi có thể đi hết hay không?
Chu Văn biết Huyền chỉ cần có thể đi hết, nhất định sẽ giúp hắn đi hết, chẳng qua hắn muốn thừa cơ hội này, đưa cho Lý Huyền một đầu Phối sủng mà thôi.
- Tuyệt đối không vấn đề gì.
Lý Huyền tự tin nói.
Lời này của hắn, đám người Lữ Bất Thuận lại không tin, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Lý Huyền, bây giờ vẫn quanh quẩn bên tai bọn hắn.
- Vậy được, đưa tay cho ta.
Chu Văn nói.
- Làm gì, muốn xem tướng cho ta sao?
Lý Huyền vươn tay, không hiểu nhìn Chu Văn, không biết hắn muốn làm gì.
Chu Văn nắm tay của mình đặt trên tay Lý Huyền, trực tiếp vận chuyển Thâu Thiên Hoán Nhật quyết.