- Các vị nghị viên, An Thiên Tá cậy tài khinh người, ỷ thế vào cơ nghiệp An gia tại Lạc Dương và vị Lãnh Tông Chính nâng đỡ, chưa bao giờ để thượng nghị viện trong mắt, muốn hắn giao người, đây là chuyện không có khả năng.
Cục trưởng cục giám sát Thẩm Ngọc Trì đứng bên trong phòng nghị sự, hướng về mấy vị nghị viên nói.
-Nếu An Thiên Tá cố chấp như vậy, không màng tới an nguy của Liên bang ta, chúng ta chỉ có thể sử dụng phương pháp mạnh để bảo vệ hòa bình Liên bang, Thẩm cục trưởng, chuyện này giao cho ngươi, chúng ta muốn nhanh chóng tập hợp đủ bốn học sinh của Vương Minh Uyên.
Đại biểu nghị viên lên tiếng.
-Vâng.
Thẩm Ngọc Trì hơi khom lưng hành lễ, sau đó rời khỏi phòng nghị sự.
Trên thực tế, bọn họ phái Phó Vũ đến Lạc Dương lần trước, đã tự thành thỏa thuận, nếu Phó Vũ không thể khuyên bảo An Thiên Tá thành công, như vậy hội nghị ngầm đồng ý cục giám sát triển khai hành động.
Người được Thẩm Ngọc Trì chọn đi Lạc Dương đã chuẩn bị tốt, chỉ đang chờ lệnh thôi, hơn nữa hắn sớm dự đoán An Thiên Tá sẽ không giao Chu Văn.
Thẩm Ngọc Trì chạy tới ngục giam bí mật cục giám sát, nơi này được người cục giám sát gọi là Thiên đường, không phải bởi nơi này tốt đẹp gì, mà bởi phạm nhân nào tiến vào đây, không ai có thể đi ra ngoài, giống như người tiến vào Thiên đường, không ai có thể trở về nhân gian.
Đi hết phòng giam này đến phòng giam khác, Thẩm Ngọc Trì tới trước cửa một phòng giam, đưa vân tay của mình xác nhận, nghiệm chứng tròng mắt, cửa kim loại rốt cuộc mới mở ra.
Trong phòng giam cổ quái, không thể nhìn thấy phạm nhân, chi có một có một cái rương như quan tài ướp xác thời cổ đại.
-Á Khắc, theo ước định lần trước của chúng ta, ngươi giúp chúng ta đem người kia trở về, ta thả tự do cho ngươi.
Thẩm Ngọc Trì nhìn rương kim loại nói.
Nếu vài thập niên trước, có người nghe được tên Á Khắc này, chỉ sợ sẽ sợ hãi không ngủ được.
Thời điểm Liên bang mới thành lập, danh tự Á Khắc đã từng chấn động Liên bang, gϊếŧ người vô số, âm hiểm ngoan độc, danh hiệu Đại Ma Đầu của hắn không kém gì Tỉnh Đạo Tiên.
Có điều Tỉnh Đạo Tiên là người kiêu ngạo cực điểm, còn Á Khắc hoàn toàn bất đồng, hắn thích hành động âm thầm, như chơi trò mèo vờn chuột, đem đối phương đùa giỡn trong lòng bàn tay, làm đối phương chết mà không biết.
Tuy Á Khắc gϊếŧ người vô số, nhưng ngươi nhìn khuôn mặt hắn không được bao nhiêu.
Lúc trước cục giám sát muốn bắt giữ Á Khắc, đã trả giá rất lớn, đem hắn cầm tù nhiều năm trong này, cục trưởng cục giám sát không dám để lộ đôi mắt hắn ra, sợ có người nhìn đôi mắt hắn sẽ bị dụ dỗ sa đọa, tạo cơ hội cho hắn chạy thoát.
-Đương đương đương!
Bên trong rương kim loại truyền ra thanh âm, đó là Á Khắc trả lời, bởi thanh âm hắn cũng bị giam cầm, cục giám sát sợ thanh âm hắn sẽ ảnh hưởng đến cảnh ngục.
-Một khi đã quyết định, hiện tại giao dịch giữa chúng ta chính thức bắt đầu.
Thẩm Ngọc Trì mở rương kim loại, chỉ thấy một người trung niên bị giam cầm bên trong, tay chân hắn đều bị khóa vào mặt trên rương kim loại, trên mặt cũng đeo khí cụ, trên cắm rất nhiều ống thép, thoạt nhìn như ống nuôi người thực vật.
Trên thực tế đây đều là thiết bị, một để duy trì sinh mệnh Á Khắc, hai là tránh hắn tiếp xúc với người trông ngục.
Cởi hết gông xiềng, Á Khắc mới đi ra khỏi rương kim loại.
-Có yêu cầu gì cứ việc nói.
Thẩm Ngọc Trì nhìn Á Khắc đang run rẩy nói.
-Cho ta một ly rược vang đỏ, chắc ngươi biết thứ này.
Á Khắc chậm rãi khởi động cơ bắp nói.
-Có thể.
Thẩm Ngọc Trì lộ nụ cười.
Sau khi Chu Văn trở về ký túc xá, suy nghĩ cách đối phó với cường giả cục giám sát phái tới, hắn không cho rằng A Sinh nói chuyện giật gân.
Phong cách làm việc cục giám sát hắn đã lĩnh giáo rồi, chuyện bọn hắn muốn, nhất định không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Chu Văn nhìn Linh đương nắm trên ghế sô pha, cảm giác an tâm không ít, Chu Văn suy đoán Linh dương có thể là đỉnh cấp Sử thi, thậm chí có khả năng là Thần thoại.
Nhìn thái độ của Tiểu điểu bên trong ký túc xá, có thể nhìn ra một chút manh mối, trước đây nó thích cái gì làm cái nấy, nhưng khi gặp phải Linh dương, nó không dám làm loạn nữa, thậm chí không có đem đầu Chu Văn làm tổ chim như trước.
Có một tay đấm cường lực Linh dương, cho nên Chu Văn quyết định đại bộ phận thời gian đều lưu lại trong ký túc xá, nếu hắn không có việc gì quan trọng tuyệt đối không ra ngoài, vạn nhất người cục giám sát đến, chọc giận linh dương, nói không chừng bị nó đuổi.
Đương nhiên Chu Văn không thật sự dựa hoàn toàn vào linh dương, hắn triệu hoán Đế Thính, hoán thành trạng thái hoa tai 24/24 giờ, tùy thời quan sát bốn phía.
Để tránh người khác không quấy rầy hắn, tạo thành phiền toái không cần thiết, Chu Văn dùng di động tuyên bố tin tức:
-Bế quan tu hành, trong một tháng không ra khỏi cửa, chớ quấy rầy.
Hắn phát tin tức cho Lý Huyền và mấy bằng hữu thân cận, Chu Văn cũng chỉ nói bế quan tu hành, để bọn họ không cần tìm đến hắn trong thời gian gần đây.
-Ngươi muốn bế quan, bữa sáng của ta tính sao bây giờ?
Vương Lộc phát tin tức lại.
-Mua, ngày mai ngươi có rảnh đi Tân Dương động không?
Chu Văn phản hồi tin nhắn.
Chu Văn nghĩ rằng người cục giám sát không thể tới nhanh như vậy, trước đi theo Vương Lộc tới Tân Dương động săn gϊếŧ Tiểu lão hổ.
Có Tiểu lão hổ mà nói, hắn đi cày Phó bản trò chơi, hiệu suất tăng cường không ít, tỉ lệ ra cao cấp kết tinh sẽ gia tăng, không cần phải cày cuốc vất vả như trước.
-Có, sáng mai nhé.
Vương Lộc nhắn lại.
Rốt cuộc Chu Văn đợi tới thời gian Thất Lạc Quốc Độ hồi chiêu, gấp gắp đi một chuyến tới biển dưới mặt đất, trong biển nhìn thấy Hắc Long bị trúng Độc Long chưởng.
Chỗ trúng chưởng của Hắc Long, xuất hiện một bàn tay lớn, thoạt nhìn như vết chảy mủ, nhưng không thể đem Hắc Long hạ độc chết, thoạt nhìn vẫn có điểm hữu dụng.
-Xem ra Độc Long chưởng có tác dụng, nhưng độc tố tựa hồ không đủ, một cái nhọt độc nho nhỏ như vậy, không biết đến khi nào mới có thể hạ độc chết Hắc Long?
Chu Văn nghĩ nghĩ, dựa theo phương pháp lần trước, lại cho Hắc Long lần trước một chưởng, rồi trốn thoát.
-Một chưởng không đủ, ta đánh thêm mấy chưởng nữa, chỉ cần độc tố hữu dụng, sớm hay muộn có thể đem nó chết là được.
Trong lòng Chu Văn nảy sinh ý nghĩ ác độc.
Dù sao hiện tại hắn không thể vào Thần điện, cho nên tạm thời không đi một số Phó bản nguy hiểm.