Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 313: Minh tú quyết định

Minh Tú lộ ra bất mãn chi sắc, hắn nghe Phong Thu Nhạn gọi Chu Văn là huấn luyện viên, còn tưởng rằng Chu Văn đang xem thường hắn.

-Thực lực Phong Thu Nhạn không kém gì ta, chỉ cần ngươi thắng hắn, có thể trực tiếp khiêu chiến Huệ Hải Phong.

Chu Văn vội vàng đem bóng đẩy về Huệ Hải Phong.

Minh Tú nghe xong, vẻ mặt mới thoáng hòa hoãn, nhìn về phía Phong Thu Nhạn.

Hai người nhìn nhau một thoáng như Thiên Lôi gặp Địa Hỏa, lập tức cùng đi tới sàn đấu.

Minh Tú vốn cho là, mình có thể tùy tiện đánh bại một tên không có danh khí gì như Phong Thu Nhạn, nhưng một trận chiến này, hắn không thể chiếm chút tiện nghi nào.

Đao pháp Phong Thu Nhạn mơ hồ đã có khí tượng, đao thế tung hoành thu phóng tự nhiên, mà khí phách càng đánh càng mạnh, đao pháp như thiên hà cuồn cuộn rơi, chèn ép người không thở nổi.

Minh Tú không khỏi nghiêm túc, sử dụng Mệnh cách Không thể tưởng tượng nổi, toàn lực chiến đấu cùng Phong Thu Nhạn, nhưng hai người đều chiến ngang tay, lại khó mà thủ thắng.

Minh Tú thầm khϊếp sợ không thể tưởng tượng được, hắn được mệnh danh là tuyệt thế song kiêu, học một biết mười, nếu người khác dùng một năm khổ luyện kỹ pháp, hắn chỉ cần mấy ngày có thể làm được.

Người khác lĩnh ngộ ý cảnh, hắn chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh có thể hiểu rõ ý nghĩa, bên trong đồng lứa, hắn căn bản chưa cảm thụ cảm giác có đối thủ là gì.

Hắn vốn cho là Tịch Dương học viện chỉ có chút danh tiếng lớn, học sinh cũng chỉ đến thế, không có khả năng mạnh hơn hắn.

Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, hắn đem toàn lực đánh một trận, lại không thắng nổi Phong Thu Nhạn, mà Phong Thu Nhạn còn gọi Chu Văn là huấn luyện viên, hiển nhiên Chu Văn có công dạy dỗ hắn, hơn nữa Huệ Hải Phong còn nói Chu Văn là học sinh yếu nhất trong bốn người bọn hắn.

-Tịch Dương học viện thật đúng là tàng long ngọa hổ!

Vốn Minh Tú đối với việc làm trao đổi sinh đến Tịch Dương học viện không có hứng thú, nhưng bây giờ ánh mắt của hắn đột nhiên cải biến.

Hai người chiến đấu hơn một giờ trong sân thi đấu, vần không phân ra thắng bại, cả hai đã mệt không còn khí lực.

-Tên Chu Văn kia, thật sự là huấn luyện viên của ngươi sao?

Minh Tú không tin, một người có thể bất phân thắng bại với hắn, có thể nhận một người cùng tuổi hắn làm huấn luyện viên.

-ừm.

Phong Thu Nhạn trả lời.

-Như vậy, giống như nói hắn nói, thực lực của ngươi gần bằng hắn?

Minh Tú lại hỏi.

-Thực lực huấn luyện viên như thế nào, ta không biết, có điều bởi trong ba tháng gần đây, huấn luyện viên chỉ bảo ta ba lần, ta mới đạt cảm giới như bây giờ, còn trước đây, ta còn lâu mới là đối thủ của ngươi, chắc không đến mười chiêu bị thua.

Phong Thu Nhạn nói.

Phong Thu Nhạn cho rằng mình đang giảng giải sự thật, nhưng ngay cả hắn cũng không biết, Chu Văn căn bản không đứng đắn chỉ bảo hắn, hết thảy đều do hắn lĩnh ngộ ra.

Thế nhưng những lời này trong tai Minh Tú không đơn giản như vậy, một người trước kia không tiếp nổi hắn mười chiêu, chẳng qua được Chu Văn chỉ bảo ba lần, lại có thể bất phân thắng bại với hắn, cái này thật là bất khả tư nghị.

Nhưng nhìn Phong Thu Nhạn trước mắt, giống một người đứng đắn, tựa hồ sẽ không nói dối hắn.

-Trên đời này con thiên tài kiểu này, đúng là trước kia ta ếch ngồi đáy giếng, xem ra lần này đến Tịch Dương học viện là lựa chọn sáng suốt.

Minh Tú đột nhiên nở nụ cười.

Trước kia hắn không cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán khi không có đối thủ, hiện tại gặp được Chu Văn và Phong Thu Nhạn, khiến hắn cảm thấy cuộc đời có phảng phất tươi đẹp hẳn lên.

Điền Chân Chân hẹn học sinh Minh Thành học viện cùng nhau tụ hội tại một quán cơm, tầm mắt thỉnh thoảng quét về phía cửa phòng ăn, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đâu.

-Chúng ta đều nghe ngóng người đứng đầu đề thi chung năm nay là Hội trưởng Hội học sinh Vi Qua, có điều người nổi bật nhất không phải Vi Qua, mà là một sinh viên năm nhất tên là Chu Văn, thời điểm hắn mới chỉ là Phàm thai, đã lấy được vị trí đầu, trước đây không lâu còn đánh bại Thánh đồ Ước Hàn Thánh Ước học viện, lại trợ giúp quân đội chém gϊếŧ Thiên Tri Chu…

Một học sinh Minh Thành học viện kể làu làu như lòng bàn tay, những sự tích của Chu Văn trong Tịch Dương học viện.

-Mặc dù Chu Văn rất mạnh, mạnh hơn chúng ta nhiều, có điều khẳng định không phải là đối thủ của Minh Tú.

Điền Chân Chân nói chắc như đinh đóng cột.

-Đó là chuyện đương nhiên, Chu Văn có mạnh, cũng chỉ là một học sinh, làm sao có thể so sánh với Minh Tú được? Hắn là thần tượng của Minh Thành học viện chúng ta.

Một học sinh Minh Thành học viện nói.

Những học sinh khác đều hết sức tán đồng thuyết pháp của học sinh kia, Minh Tú tại Minh Thành học viện thực sự có thống trị lực, hắn là thần tượng trong suy nghĩ của học sinh, ngay cả đạo sư Minh Thành học viện cũng cho rằng Minh Tú có khả năng lọt vào top 10 sinh viên toàn Liên bang.

-Nếu Chu Văn nổi danh như vậy, để Minh Tú chiến hắn trước, như vậy Minh Tú nhất định có thể danh chấn Minh Thành học viện, không để những tên gia hỏa Tịch Dương học viện ngạo mạn được, cho bọn chúng biết thế nào là thiên tài.

Điền Chân Chân lòng tin tràn đầy, như thể đã thấy Minh Tú đánh bại Chu Văn, khiến cho toàn bộ học sinh Tịch Dương học viện đều chấn kinh đến há hốc mồm.

Thời điểm mọi người đang tán gẫu, Minh Tú đi tới.

-Minh Tú, tại sao bây giờ ngươi mới đến?

Điền Chân Chân vội vàng kéo Minh Tú qua chỗ mình ngồi xuống.

-Ta có chút việc trễ nải.

Minh Tú nói.

-Minh Tú, chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, hiện tại Tịch Dương học viện. ..

Điền Chân Chân chưa nói xong đã bị Minh Tú cắt ngang.

-Chắc trước khi đến, mẹ ta đã vụиɠ ŧяộʍ đưa ngươi không ít tiền riêng.

Minh Tú nhìn Điền Chân Chân nói.

-A di để cho ta giữ lại cho ngươi chút tiền dự bị, vạn nhất ngươi có chuyện gì cần gấp, còn có cái dùng.

Điền Chân Chân ngượng ngùng nói.

-Đưa ta hai vạn.

Minh Tú nói.

-Ngươi đòi tiền làm gì?

Điền Chân Chân một bên chuyển khoản cho Minh Tú một bên nghi ngờ hỏi.

-Ta muốn thỉnh Chu Văn làm huấn luyện viên tư nhân cho ta, cho ta một chút chỉ đạo và kiến nghị tu luyện.

Minh Tú hưng phấn nói.

Trước đó hắn cùng Phong Thu Nhạn hàn huyên thật lâu, càng phát giác Chu Văn thâm bất khả trắc, chỉ cần dùng hai vạn mời hắn dạy, thực sự quá đáng giá.

Minh Tú thiên tài tuyệt đỉnh, học một biết mười, nhưng đồng thời hắn bị mất hướng đi, không biết mình nên học cái gì, phảng phất cái gì hắn cũng học đủ, nhưng lại cảm thấy mình không am hiểu, chuyên sâu cái gì.

Vào hôm trước trước trận chiến đó, Minh Tú chỉ cảm thấy vô địch thật tịch mịch, nhưng sau khi đánh một trận với Phong Thu Nhạn, hắn phát hiện con đường của mình vẫn chưa kết thúc.

Được Phong Thu Nhạn mãnh liệt đề cử, Minh Tú quyết định muốn thỉnh Chu Văn lập kết hoạch tu hành cho hắn, chỉ điểm cho hắn, ngay cả giá tiền hai vạn một tiết, đều là Phong Thu Nhạn nói cho hắn biết.

Điền Chân Chân và người Minh Thành học viện nghe xong choáng váng, ngơ ngác nhìn Minh Tú đang hưng phấn, miệng há lớn nửa ngày không có khép lại, đũa kẹp lấy thức ăn cũng rơi xuống đất, toàn bộ như gặp quỷ nhìn Minh Tú.

Vừa rồi bọn hắn còn thảo luận Minh Tú đánh bại Chu Văn thế nào, làm sao danh dương Tịch Dương học viện, nhưng trong chớp mắt, thần tượng trong mắt bọn họ, lại muốn mời Chu Văn làm huấn luyện viên, còn muốn Chu Văn chỉ bảo hắn tu hành, trong lúc nhất thởi toàn bộ học sinh yên tĩnh, chỉ có Minh Tú hưng phấn nói chuyện.