- Phốc!
Thời điểm Chu Văn đè lại hòn đá, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thất khiếu chảy ra máu, thời gian hắn sử dụng Vương Chi Thán Tức quá dài, nội tạng trong thân thể đều bị xé nứt, chảy máu bên trong.
Đổi thành người bình thường sợ đã chết sớm, Chu Văn vẫn gượng dậy, ánh mắt nhìn về đầu Thạch Si biến thành đá vụn, nếu như Thạch Si kia phục sinh lần nữa, thì hôm nay ba người bọn họ phải chết ở đây, Chu Văn đã vô lực tái chiến.
Lữ Vân Tiên và Liễu Thành Chí nhìn chằm chằm vào đống đá vụn bên kia, tại thời khắc này, toàn bộ thế giới phảng phất yên tĩnh lại, cả ba người tựa hồ đều nghe được trái tim này đang ngay lên kịch liệt.
-Không có. . . Không hề động. . . Nó giống như đã chết rồi. .
Chờ trong chốc lát, không thấy đống đá vụn có động tĩnh gì, Liễu Thành Chí có chút không dám xác định, nhưng khát vọng nói.
Chu Văn thở dài một hơi, toàn thân như bị lột gân rút da, toàn thân thống khổ không thể tả, một tay vẫn cầm chắc chắn lấy tảng đá kia.
Thời điểm vừa mới đè lại tảng đá, Chu Văn còn có thể cảm giác được nó tựa hồ vùng vẫy mấy lần, nhưng rất nhanh yên tĩnh trở lại, dường như nó đã chết.
-Lữ doanh trưởng, áo mưa của ngươi..
Chu Văn vừa mới thở dài một hơi, nghe được thanh âm Liễu Thành Chí phát ra.
Chu Văn nhìn về phía Liễu Thành Chí, thấy mặt hắn hoảng sợ, dùng ngón tay chỉ Lữ Vân Tiên, ngón tay không ngưng run rẩy.
Chu Văn theo tay hắn chỉ nhìn sang, thấy áo mưa đặc chế trên người Lữ Vân Tiên, không biết khi nào trên vị trí hông xuất hiện một vết rách, mặc dù lỗ thủng không lớn, nhưng có thể có huyết vũ đi vào lỗ thủng.
Vừa rồi chiến đấu quá hỗn loạn, Lữ Vân Tiên cũng không biết khi nào áo mưa đặc chế của mình bị rách khi nào, vẻ mặt lập tức trắng bệch, con ngươi dần biến đỏ.
-Văn thiếu gia, ta không thể đi tiếp cùng ngươi, ta có lỗi với An phó quan, không thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao phó, vẫn đem người mang vào Viễn cỗ chiến trường, nhưng ta khẩn cầu ngươi, đem Thạch khí đi vào di tích, đem nó giao cho An phó quan, nếu như Văn thiếu gia đồng ý, nhất định sẽ làm được.
Lữ Vân Tiên nói xong, con ngươi càng ngày càng đỏ, hơi thở càng trở nên nặng nề.
-Văn thiếu gia, ta đi trước một bước, nguyện kiếp sau còn có thể trở thành một thành viên Lạc Nhật quân.
Ý thức Lữ Vân Tiên càng ngày càng mơ hồ, cảm xúc chết chóc bao phủ trí tuệ của hắn, Lữ Vân Tiên biết thời gian của hắn không còn nhiều, không muốn trở thành quái vật điên dại, trực tiếp ngưng tụ hỏa diễm quyền, muốn nện vào đầu mình.
-Dừng tay!
Chu Văn nhẫn nhịn vết thương đau nhức trên cơ thể, mệnh lệnh Hắc Ám y sư thoát khỏi thân thể, xông về Lữ Vân Tiên, đồng thời phát ra kỹ năng dao giải phẫu.
Lữ Vân Tiên không nghe được Chu Văn, hắn không muốn chết đi giống như một con chó điên.
Nhưng quả đấm của hắn không thê đánh vào đầu hắn, Linh hồn y sinh cầm dao giải phẫu cắm trên cổ của Lữ Vân Tiên, lập tức khiến thân thể của hắn cứng ngắc, không thể tiếp tục hành động.
Đồng thời Hắc Ám y sư đi tới trước mặt Lữ Vân Tiên, trong tay cầm một ống kim tiêm, đâm xuống huyết quản của hắn, đem nọc độc đẩy vào cơ thể.
Lữ Vân Tiên chỉ cảm thấy trong thân thể toàn thân thống khổ như kim đâm, khiến hắn không nhịn được phát ra tiếng gào thét, nhưng huyết sắc trong mắt hắn thối lui, chậm rãi khôi phục như người bình thường.
Chu Văn gượng dậy đứng lên, một tay cầm Thạch khí, một tay cầm một cái ô trước đó vứt bên ngoài nhặt lên, lắc lắc huyết vũ trên ô, một lần nữa căng ô dù, đi đến đằng trước Lữ Vân Tiên, đem dù che đỉnh đầu hắn.
-Ngươi còn có Phối sủng hình thái áo giáp không? Có thể ngăn cản nước mưa hay không?
Chu Văn thu hồi Hắc Ám y sư, nhìn Lữ Vân Tiên hỏi.
Ý thức Lữ Vân Tiên gần như khôi phục, hắn cảm thấy, virus xâm lấn trong cơ thể bị lực lượng bị khu trừ.
-Áo giáp thì không có, có điều còn có một đầu Phối sủng, hẳn có thể che chắn.
Ánh mắt Lữ Vân Tiên phức tạp nhìn Chu Văn nói.
Thời điểm ban đầu A Sinh bảo hắn bảo vệ Chu Văn, hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến trường hợp như ngày hôm nay, cũng không nghĩ tới phát sinh nhiều sự tình với Chu Văn như vậy, khiến hắn cảm tưởng mình đang trong mơ.
-Chuẩn bị cho tốt, hiện tại thân thể ta hết sức suy yếu, sợ không có cách nào chiến đấu, nếu như bây giờ gặp Dị thứ nguyên sinh vật, tiếp theo chỉ có thể dựa vào các ngươi.
Chu Văn nói.
Lữ Vân Tiên cắn răng, gật đầu với Chu Văn, sau đó triệu hoán một đầu Phối sủng, Phối sủng này là một đầu bạch xà, biến thành một đai lưng, sau khi quấn trên lưng, vừa vặn chặn lỗ hổng trên áo mưa.
Thân thể Chu Văn lay động một cái, đặt mông ngồi xuống mặt đất dính đầy bùn máu, thân thể hắn hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, hắn đã hoán đổi Nguyên Khí quyết thành Tiểu Bàn Nhược Kinh, rất khó chữa trị trong thời gian ngắn.
-Năng lực chữa trị của Tiểu Bàn Nhược Kinh vẫn hơi kém chút, nếu như có được Bất Hủ chiến thần chi thể, thương thể có thể nhanh chóng khôi phục.
Chu Văn thầm than.
-Văn thiếu gia, người không sao chứ?
Liễu Thành Chí vội vàng đi tới muốn vịn Chu Văn.
-Để hắn nghỉ ngơi một chút.
Lữ Vân Tiên vừa mở miệng, con ngươi đột nhiên co vào, con mắt trừng lớn.
Chỉ thấy Liễu Thành Chí vỗ một chưởng hướng về đầu Chu Văn, mà trên lòng bàn tay hắn lấp lánh ánh Tử cực quang, quỷ dị, khí thế kia, mạnh mẽ không hoàn toàn không kém hơn Lữ Vân Tiên, thậm chí mạnh hơn.
Lữ Vân Tiên hoàn toàn không tưởng tượng được, Liễu Thành Chí trọng thương chưa lành, làm sao có thể bộc phát lực lượng lớn như vậy, đừng nói Liễu Thành Chí đang trọng thương, coi như hắn ở thời kỳ đỉnh phong không bị thương chút nào, cũng không có khả năng có lực lượng như vậy.
Huống chi Lữ Vân Tiên biết Liễu Thành Chí luyện Nguyên Khí quyết thuộc Phong hệ, mà một chưởng này của hắn không thuộc Phong hệ.
Thời gian không cho phép Lữ Vân Tiên suy nghĩ nhiều, nhưng khoảng cách này đến Chu Văn thực sự quá gần, một chưởng này của hắn khiến Chu Văn không còn chỗ né tránh, huống hồ thân thể Chu Văn lại lại quá hư nhược.
Lữ Vân Tiên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay tới, muốn dùng cánh tay của mình giúp đỡ Chu Văn ngăn lại một chưởng của Liễu Thành Chí.
Chu Văn lại nhanh hơn Lữ Vân Tiên, trực tiếp giơ Thạch khí lên, đυ.ng vỡ cánh tay Lữ Vân Tiên, để một chưởng Liễu Thành Chí đập vào phía trên Thạch khí.
Bành!
Chỉ thấy Thạch khí phát tán ánh quang mịt mờ, ánh sáng trên bàn tay Liễu Thành Chí vỡ vụn, thân thể bị phản chấn lùi lại mấy bước, đứng bên trong huyết vũ, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Chu Văn.
Áo mưa bên trên bàn tay hắn đã bị phá toái, bàn tay trần trụi lộ bên ngoài huyết vũ, nhưng huyết vũ không thể xâm lấn thân thể hắn.
-Ngươi không phải là Liễu Thành Chí, ngươi là ai?
Lữ Vân Tiên nhìn chằm chằm Liễu Thành Chí quát hỏi.
Mặc dù cũng thuộc cấp độ Sử thi, nhưng ở trong cấp độ Sử thi, cũng chỉ coi vào loại bình thường, có thể dùng tay trần ngăn cản huyết vũ, ngay cả Lữ Vân Tiên còn không làm được, huống chi là Liễu Thành Chí.
-Khanh khách. . . Ta chính là Liễu Thành Chí…
Thần thái Liễu Thành Chí ôn tồn quỷ dị, rõ ràng thân thể nam nhân, nhưng thần thái ôn tồn như nữ nhân.