Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 198: Bồi luyện

- Chủ nhân trước đây của thanh đao này, khả năng giống như chúng ta, bị đại điểu bắt tới, chỉ sợ tám chín phần mười bị đại điểu ăn, như thế xác thực điểm xấu, Chu Văn ngươi ném nó được rồi đấy.

Lý Huyền nói ra.

Ai ngờ A Sinh nói:

- Đao đã tới tay, ngươi bây giờ là chủ nhân của nó, hiện tại ngươi có ném nó đi cũng đã chậm, vẫn nên mang theo nó.

Chu Văn gật đầu không nói gì, hắn vốn không quá tin tưởng những cái kia, tự nhiên cũng không quan tâm đến những điều đồn thổi.

Ba người trên bình đài tìm kiếm trong chốc lát, phát hiện bên trong cốp chiếc xe còn lại có hai quả trứng Phối sủng, có điều chỉ là Truyền kỳ, thoạt nhìn không phải là mặt hàng đắt tiền gì.

Một mực không thấy đại điểu xuất hiện, ba người lặng kẽ đi theo bên khác chạy trốn, nhưng mới chạy trốn không bao xa, lại cảm giác một luồng gió nóng thổi tới, bọn hắn lại bị cuốn về bình đài, lần này bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của đại điểu.

Về sau, bọn họ tiếp tục thử mấy lần, còn thử xem có thể vượt qua mỏm núi chạy trốn hay không, nhưng kết quả lại tương tự, toàn bị gió nóng thổi qua, đưa bọn họ trở lại bình đài.

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vẫn chưa xuất hiện phía trên đường chân trời, đại điểu mang theo sáu con tiểu điểu từ trong thụ động ra ngoài, sau đó mang chúng nó cùng nhau đi lêи đỉиɦ núi.

Ba người Chu Văn còn cho rằng chúng nó giống như trước kia bay đi chỗ khác, nhưng không ai ngờ đại điểu dẫn sáu con tiểu điểu dẫn tới đỉnh núi, sáu tiểu điều xếp thành một thành một hàng, như vận động viên nhảy cầu thi đấu, trực tiếp theo đỉnh núi nhảy xuống, đồng thời học bay lượn, hướng về bình đài xông tới.

Chu Văn thấy cái con chim nhỏ kia hướng về hắn xông tới, muốn tránh đi sang một bên, ai biết cảm thấy một cỗ lực lượng kéo tới, khiến cho hắn thân bất do kỷ nghênh hướng chim nhỏ, bay lao xuống, để chim nhỏ cho tiếp nhận.

Nhanh chóng ba người Chu Văn biết ý đồ đại điểu, nó muốn ba người Chu Văn trở thành đích, đem sáu tiểu điểu luyện tập bay lượn lao xuống, tiếp được bọn nhóc tì này.

Một ngày trước đó, Chu Văn có nằm mơ cũng không ngờ, chính mình như vậy trở thành bảo mẫu cho sáu tiểu điểu bồi luyện.

Càng làm cho Chu Văn buồn bực, đó là những con tiểu điểu này như thích hắn, hay hướng về phía hắn lao tới, rất ý khi bay tới chỗ Lý Huyền và A Sinh.

Lý Huyền ở một bên cười trên nỗi đau của người khác nói:

- Lão Chu, xem ra nhân duyên ngươi tốt, không, phải nói là điểu duyên ngươi tốt, những tên tiểu điểu đó đều thích ngươi. Nếu nhân duyên của ngươi tốt như vậy, đã sớm thoát kiếp FA.

Toàn bộ ban ngày, nhóm tiểu điểu này vượt qua những bài tập bay lượn, bọn gia hỏa này thể chất cùng thiên phú đều cực cường, bởi chúng nó vừa ra đời không bao lâu, còn không thể khống chế hoàn mỹ thân thể chính mình, cho nên mới có vẻ hơi vụng về.

Có điều tiến bộ của bọn nó cực nhanh, vẻn vẹn qua một ngày thời gian luyện tập, đối với năng lực khống chế thân thể tăng cường rất nhiều, thời điểm sáng sớm còn bay ngã trái ngã phải, đừng nói rơi trên thân Chu Văn, nhiều khi đều vọt thẳng ra bên ngoài bệ đá.

Đến khi chạng vạng tối, những con tiểu điểu kia đã có khả năng chính xác rơi vào đỉnh đầu Chu Văn.

Mặt trời xuống núi, đại điểu mang theo nhóm tiểu điểu trở lại hốc cây, Chu Văn cuối cùng có thể buông lỏng một chút, ai biết đại điểu, cánh khẽ vỗ, một luồng kình phong vậy mà kéo thân thể của hắn hướng bay tới trong hốc cây.

A Sinh phản ứng cực nhanh, kéo lại Chu Văn, dùng lực lượng của hắn, vậy mà kéo không được, hai chân tại trên bệ đá kéo ra thành hai vệt đất dài, mắt thấy bị đưa gần đến bên ngoài bệ đá.

- Con đại điểu này cực kỳ âm hiểm, ban ngày để chúng ta làm bảo mẫu, ban đêm còn muốn chúng ta làm đồ ăn vặt cho nó.

Lý Huyền cũng nhào lên giữ chặt Chu Văn.

Nhưng tất cả đều vô dụng, đại điểu vẫy cánh lần nữa, đem ba người Chu Văn trực tiếp cuốn lên bay vào bên trong hốc cây.

- Xong, xong, lần này khẳng định phải nuôi chim!

Lý Huyền kêu thảm nói.

Trong hốc cây vô cùng sâu, thời điểm ba người Chu Văn rơi xuống đất, cảm giác cỗ lực lượng kia thu lại, không để bọn hắn rơi xuống lòng đất.

- Đừng kêu, giống điểu này hình như không có ăn mặn.

A Sinh quan sát một chút bốn phía nói ra.

- Làm sao ngươi biết chúng nó không ăn ăn mặn?

Lý Huyền không tin.

- Nơi này không có mùi máu tươi, càng không có xương cốt, ngược lại có rất nhiều trái cây.

A Sinh chỉ một góc trong hốc cây, quả nhiên nơi đó chất đống nhiều hoa quả.

- Nguyên lai chúng nó không ăn mặn, vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Lý Huyền thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Chu Văn không có xem những cái trái cây kia, hắn ngửa đầu, ánh mắt nhìn phía trên, khắp khuôn mặt cổ quái.

Trên hốc cây cao gần trăm mét, tại trên không hốc cây, có một vật thể màu vàng hình bầu dục.

Nếu như cẩn thận phát hiện, phát hiện nó chính là một bọc kén được bao bởi nhiều cái tơ mỏng.

Chu Văn đã gặp qua hai cái kén tương tự như vậy, có điều hai khỏa kia đều là màu trắng, còn khỏa này có màu vàng.

- Không thể nào, nơi này vậy mà cũng có một khỏa kén?

Chu Văn nhìn kỹ kim kén, càng xem càng giống hai khỏa kén mà chính hắn đã nhìn qua, chẳng qua màu sắc khác nhau mà thôi.

- Chẳng lẽ nói, những thứ này đều là kén sinh của Dị thứ nguyên sinh vật?

Chu Văn thực sự cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà những sào huyệt của Dị thứ nguyên sinh vật không cùng loại đều xuất hiện những viên kén như vậy.

Tính cho tới bây giờ, bên trong những khỏa kén được bảo vệ bởi Dị thứ nguyên sinh vật, chỉ có Hoàng kim phi nghĩ yếu nhất, hai con còn lại mạnh đến mức không còn gì để nói.

Bên trong Long Tĩnh, Dị thứ nguyên sinh vật hình rồng quấn quanh trụ đá không có gì để nói, kinh khủng không thể nào tưởng tượng, con đại điểu này cũng giống vậy, A Sinh là cưởng giả đỉnh cấp trong Sử thi, nhưng trước mặt đại điểu này dường như không có cả cơ hội phản kháng.

Đương nhiên, cũng có thế không đến thời điểm sinh tử, A Sinh còn không có dự định liều mạng.

Lý Huyền cùng A Sinh cũng theo ánh mắt Chu Văn nhìn lên, cũng thấy được viên kén kia, Lý Huyền kinh ngạc hỏi:

- Kỳ quái, nơi này tại sao có thể có một khỏa kén?

Không ai có thể trả lời hắn, đại điểu mang theo sáu tiểu điểu rơi xuống, khiến trong lòng Lý Huyền căng thẳng, cũng không có tình quản tới khỏa kén này.

Đại điểu đậu trên mặt một khối gỗ cháy, đối với ba người Chu Văn phát ra một tiếng chim hót, chấn màng nhĩ ba người Chu Văn như muốn nổ tung.

Ba người cũng không thể hiểu tiếng chim, cũng không có năng lực tâm linh tương thông, không biết đại điểu có ý gì, thời điểm đang do dự, thấy sáu tiểu điểu tiến tới, trong miệng ngậm vỏ trứng, lắc lắc thân thể vỗ cánh, bay cong vẹo đi tới trước mặt Chu Văn, đem đồ vật trong miệng đặt dưới chân Chu Văn.

Chu Văn vốn cho rằng lũ chim này sợ hắn chết đói, không có ai giúp nó bồi luyện, nên đem chút trái cây cho bọn hắn ăn, nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện, sáu tiểu điểu mang tới không phải là trái cây, mà là một đồ vật như mảnh vỡ ngọc thạch.

Sáu mảnh vỡ có hình dạng không giống nhau, có điều chất liệu thoạt nhìn không khác mấy, là một loại ngọc thạch hơi mờ, có màu sắc vàng nhạt.

- Cho ta thứ này làm gì? Ta cũng không phải là nữ nhân, không phải người thích đồ vật lấp lánh, bắt mắt.

Chu Văn thầm nghĩ trong lòng.