Tác Giả Trường Lê.
#Chap10 : Dằn Mặt.
Đúng ba hôm sau, trời xui đất khiến làm sao tôi lại gặp ngay mụ Tuyết ở giữa đường, lúc đó tôi đi làm về. Các cụ nói cầm có sai “ Oan Gia Ngõ Hẹp “ cái trò đời đã ghét nhau thì nó lại hay đụng mặt. Mà khốn nạn cái không biết mụ sai hay tôi sai, nhưng đường thì rộng, đi cùng chiều nhưng mụ bịt kín như ninja làng lá mặc dù lúc đó đã là 4h30 chiều, tôi quệt vào mụ hay mụ quệt vào tôi thì tôi không biết, chỉ biết là tay lái mụ yếu nên mụ ngã chổng vó. Lúc đó chưa biết là mụ bởi có nhìn thấy cái gì ngoài cặp kính đen đâu cơ chứ. Tôi vội vàng dựng xe đỡ mụ dậy, tôi hỏi :
— Chết…chết…cho em xin lỗi, chị có sao không ạ..?
Mụ rên như idol JAV Nhật Bản :
— Ahh….ah…..đau….quá….ahhh…ah…..chết..tôi…ớ…..ơ….ơ..
Tôi bấm bụng :
— Thôi bỏ mẹ rồi, đm chạm vào ai không chạm, chạm đúng mệnh hệ phu nhân.
Khi đó tôi vẫn chưa biết là mụ Tuyết, đỡ mụ đứng lên xong, dựng xe lên xong mụ mới bỏ cái mũ trùm từ áo chống nắng ra, mụ tháo kính, tôi giật mình khi nhận ra mụ. Chưa kịp để tôi bình tĩnh mụ chỉ mặt tôi luôn :
— Mày đi đứng kiểu gì đấy, đâm gãy xương người ta rồi đây này.
Ôi vãi….chim én, đời thuở nhà ai có cái loại người nào gãy xương mà chống nạnh ưỡn ngực chỉ tay vào mặt người khác quát tháo như mụ không..? Tiên sư nhà mụ, điên lắm rồi nhưng lúc đó cũng có một vài người xúm lại xem, ở Việt Nam nó có một luật bất thành văn ( đang nói ở quê tôi ) đó là xe to mà đâm xe nhỏ thì xe to sai, không cần biết xe nhỏ nó đi như nào, mà đàn ông đâm vào đàn bà, ở trên giường thì cả hai cùng sướng chứ ở ngoài đường thì chỉ có đàn ông là chịu đau khổ. Hơn nữa cả người, cả xe mụ đổ chổng kềnh nên mọi người nhìn tôi như thủ phạm.
Nén giận tôi xuống nước :
— Chị có sao không ạ..? Xe pháo như nào sửa mất bao nhiêu tôi trả tiền.
Nói thế thôi chứ xe mụ đổ chỉ xước tí yếm, ra tiệm mài bóng lại cũng độ 200k, trong khi xe tôi cũng xước vì va quệt. Nhưng không, bác Hồ bảo rồi : Chúng ta càng nhân nhượng thì giặc lại càng lấn tới.
Thề, đúng là bác Hồ nói toàn những điều chân lý, con mụ điêu ngoa này chính là giặc, và nó đang được đà ức hiếp khi mà tôi xuống nước. Nó bù lu bù loa lên :
— Làm sao à..? Đâm vào người ta xong hỏi có làm sao không à..? Gãy xương rồi đây này…..Ah…..ah….đau quá…ah…ah..
Không biết ngày xưa nhà mụ đi Anh có đẻ rơi mụ bên Nhật không mà mụ rên cứ như trên vlxx. tv vậy. Tiếng rên như kiểu gợi dục, tiếng rên rỉ kém sang đang gây hoang mang dư luận, bất giác lúc mụ rên xong tôi nhìn sang bên lề đường có một ông bác đưa tay vào trong quần gãi con chim Cu không gáy.
“ Con giời đánh thánh vồ, mày ăn điêu nói thừa nó cũng một vừa hai phải thôi chứ. Mày gãy xương mà mày thiếu đường giương hai quả bưởi vào mặt người khác thế kia à. Mẹ nhà mày, đụng xe không hỏi người có làm sao không chẳng lẽ tao lại đi hỏi mày chết mẹ mày chưa chắc……Con điên, con cào l*и ăn vạ, con giá họa vu oan..”
Đấy là những thứ điều tôi suy nghĩ trong đầu nhưng không nói ra ngoài, vẫn nhịn tôi tự nhủ :
“ Không được chửi bậy, không được chửi bậy. “
Hít một hơi thật sâu, dồn khí xuống đan điền tôi thở ra từ từ rồi nói :
— Chị gãy xương, đau chỗ nào để em đưa chị vào viện. Cũng chưa biết ai đụng vào ai nhưng chị ngã thì cho em xin lỗi…..Chị lên…đây…em….
Chưa kịp dứt câu tôi đã tiếp tục hứng chịu một tràng tổng sỉ vả :
— Lên cho mày chở tao đi chết à..? À, tao nhận ra rồi, mày là thằng hôm nọ đi họp phụ huynh cho con nhà Luân đúng không..? Thôi đúng rồi, hôm đấy tao với mày có đối lời nên hôm nay mày cố tình đâm tao phải không..? Làng nước ơi, thằng này nó định giết tôi..
Tôi nổi cả da gà vì trước mặt tôi không phải con người mà là con quỷ cụ nó rồi. Con giun xéo lắm cũng quằn, được, mày không để cho ông hiền, mày thấy ông chịu nhục rồi giờ mày muốn đâm bục mặt ông ra phải không..? Ừ, mày hơn ông tầm 5 tuổi, mày cùng xóm với ông, thế mà mày thích làm truyền nhân của Chí Phèo à..? Ông chơi với mày, con quỷ cái dái trong, thong long thổ địa này.
“ Rầm “
Tôi giơ chân đạp cụ nó con xe máy của mụ đổ rạp xuống đất như lúc ban đầu, tôi quay sang nói với mọi người :
— Bác nào có số công an phường gọi hộ cháu cái, không thì gọi dân phòng ra đây cũng được.
Mọi người ngơ ngác nhìn tôi, tôi tháo mũ bảo hiểm cầm trên tay, tôi hầm hầm đi về phía mụ. Con mụ Tuyết giật mình lùi lại, mụ lắp bắp :
— Này…này…mày mà đánh tao là to chuyện đấy.
Kệ cụ nhà mụ, cái tầm này thì trời bằng vung mà thúng bằng nia cmnr, tôi quát như hét vào cái mặt trát bê bết phấn, có lẽ cầm xà beng mới cạy ra từng mảng của mụ :
— Nào, giờ mày thích gãy xương đúng không..? Tao đập cho mày gãy xương rồi gọi công an đến luôn….Mày gãy xương ở đâu, con lợn này.
Mụ hạ tay xuống lẩn nhanh như chó cúp đuôi, mụ lần ra đằng sau mấy người đứng xem. Một bác lớn tuổi chạy ra can :
— Thôi…cháu ơi, có gì bình tĩnh nói…Người làng người nước cả….Đừng manh động.
Con mẹ nó, mắt tôi lúc đấy long lên sòng sọc, giết mụ tôi còn dám giết khi điên chứ đừng nói đập gãy xương, tôi chỉ tay cầm mũ bảo hiểm về phía mụ chửi lớn :
— Bước cụ mày ra đây, mẹ mày nữa…..Thích gãy xương à..?
Tình hình khi ấy khá căng thẳng, nhìn tôi cũng không ai dám can, lại thêm một bác nữa kéo người tôi lại, tôi nói :
— Mọi người nhìn xem, xe cháu với xe nó đụng nhau, không may nó ngã, cháu đã đỡ cả người lẫn xe nó dậy rồi hỏi han, xe hỏng sửa cháu đền….Mà xe cháu cũng hỏng kia, nhưng các bác thấy đấy, nó thích ăn vạ, đm nó, nó muốn gãy xương cháu cho nó vào viện bó bột thật luôn….Mày ra đây con chó, hôm nay bố mày không đập gãy xương mày thì mày đừng có bước ra khỏi đây.
Lúc mà điên lên thì lễ nghĩa, gia giáo cũng thành cháo hết. Chưa kể khi phải gặp con mồm cá sấu. cấu lờ ăn vạ này thì không thể nào nhịn được. Tôi thấy mụ bấm bấm điện thoại, đoán mụ gọi cho người nhà. Nhà mụ ở đây giàu thì ai cũng biết, tôi cũng chẳng lạ gì những thành viên trong gia đình nhà mụ. Cái giống càng giàu thì lại càng sợ chết, tôi gắt :
— Mày gọi ai mày gọi mẹ mày đi, một mạng bố mày đổi hai mạng nhà chúng mày.
Nói là làm, con chó cái, tôi mở cốp xe. Không giấu gì các bạn xe máy tôi lúc nào cũng găm đồ, không dao thì cũng cái gì đó nhỏ nhỏ đề phòng đi trên đường gặp cướp hoặc nọ kia. Nhìn thấy tôi rút dao ra thì mọi người né hết sang một bên, chẳng ai dại mà dây vào thằng điên, thằng khùng. Con mụ Tuyết thấy vậy chạy bán sống bán chết, tôi vừa đóng cốp xe lại thì có người giữ tay tôi :
— Này, chú bị điên à..? Sao lại thế này, anh đã bảo chuyện đó thôi rồi cơ mà..?
Giọng anh Luân, tôi quay lại thì đúng là anh Luân thật, anh cũng vừa đạp xích lô về. Chắc anh không biết nên cứ tưởng tôi gây gổ với mụ Tuyết là vì chuyện cái Còi. Tôi ấp úng :
— Em…không, không phải chuyện đó.
Anh Luân nhìn tôi lắc đầu :
— Chú đi về nhà ngay, đừng có ở đây rồi gây chuyện.
Mọi người cũng khuyên vào, rồi có người dựng xe mụ Tuyết dắt ra cho mụ ở phía đằng xa. Con đàn bà khốn kiếp, tôi nghe lời anh Luân lên xe đi về. Đám đông giải tán, về đến nhà một lúc sau thì anh Luân sang nhà nói chuyện, sau khi giải thích anh Luân nói :
— Nghe chú kể thì đúng là bực mình thật, nhưng cũng không được làm thế. Rồi sau này nhìn nhau sao được. Anh lại cứ tưởng chú vì chuyện cái Còi mà làm càn, như thế thì anh không nhìn mặt chú nữa.
Dù không nói nhưng tôi cũng phải công nhận một điều, lúc mà tôi mất kiểm soát tôi có nghĩ đến việc cái Còi bị con gái mụ nói đểu. Mà chỉ có con mụ khốn nạn đó dạy con mình nói như vậy chứ trẻ con nó biết cái gì. Lần trước tôi đã không muốn gây chuyện với mụ, nhưng lần này mụ quá đáng quá sức chịu đựng.
Tối đó mẹ tôi đang định cầm túi quà sang đó xin lỗi người ta, mặc dù tôi bảo tôi chẳng có lỗi gì phải xin, nhưng đi ra đến cổng thì gặp chồng mụ Tuyết cũng đi sang. Chồng mụ không phải người ở đây, cũng về đây ở rể, nói chung ông này tôi biết. Hiền lành, chẳng gây chuyện với ai bao giờ, mà ông ấy còn chẳng ra ngoài nữa cơ. Mấy khi nhìn thấy mặt đâu, thế mà hôm nay sang nhà tôi.
Mẹ tôi với chồng mụ Tuyết nói chuyện, cuối cùng là hòa cả làng. Lại câu thần chú “ tình làng nghĩa xóm “. Chẳng qua hôm nay nó nhìn thấy tôi điên quá, ngộ quá nên nó mới chờn, chứ nếu ví dụ mà gặp anh Luân thì nó nuốt cả xương rồi. Căn bản tôi cũng đi học xa nhà mấy năm nên nó tưởng tôi cũng chân chất, hiền lành như người dân ở đây vậy.
Mẹ mày làng Vũ Đại còn có Chí Phèo thì làng này cũng có Dương Phổi nhé, để yên cho tao hiền. Trước lúc chồng mụ ra về tôi có bảo với ông ấy một câu :
— Anh về anh bảo vợ anh dạy dỗ con cẩn thận, đừng có đem chuyện nhà người khác ra châm chọc. Anh cứ bảo thế là chị vợ anh tự hiểu..!
Tối hôm đó tôi bị mẹ chửi cho một trận lên bờ xuống ruộng, bởi từ bé đến lớn vẫn không bỏ được cái tính ngông cuồng, hở ra là bạo lực…….Chấp nhận chứ sao bây giờ.
———